Chuyện hôn lễ được tiến hành liên tục, trong nhà bình thường có thím Lâm nên cũng không cần Thẩm Dĩnh quá lo lắng, cô có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, bắt đầu lui tới tiệm hoa mỗi ngày, mà người đàn ông nào đó trong thời gian khôi phục đang nhàn rỗi ở nhà lại có chút đứng ngồi không yên.
Buổi tối nọ, Thẩm Dĩnh bận xong chuyện cửa hàng quay về, ăn cơm xong đã rất buồn ngủ, vừa nằm xuống giường thì bị anh quấn lấy: “Em gần đây luôn rất bận.”
Thẩm Dĩnh nhắm mắt gật đầu, yếu ớt nói: “Đúng vậy, gần đây bận quá, thật sự không có đầu mối quá tốt.”
Lục Hi im lặng một lát, điều anh muốn nghe không phải điều này: “Em đã rất lâu không ở nhà làm cơm cho anh, ở cùng anh rồi.”
Rất lâu sao?
Thẩm Dĩnh cuối cùng mở mắt, nghĩ nghĩ: “Không có mà, em đến tiệm hoa không tới hai tuần.”
Hai tuần.
Đáy lòng Lục Hi im lặng tính toán một chút, cũng chính là nửa tháng, sau đó vô cùng nghiêm túc nói cho cô biết: “Rất lâu.”
Thẩm Dĩnh dựng thẳng người dậy, nửa ngồi ở đầu giường nhìn người đàn ông bên cạnh, tóc anh dài hơn không ít, trước đây vì bị bệnh cạo thành đầu đinh, bây giờ lại dài ra, tóc hai bên đã có thể cột thành búi nhỏ trên đỉnh đầu, rõ ràng dễ làm người ta thấy luộm thuộm, nhưng ở trên mặt anh lại có một phần mỹ cảm.
Đối với khuôn mặt này, Thẩm Dĩnh nhìn trăm lần cũng không chán, nhưng mà…
Cô nghĩ nghĩ, lại nhắc tới đề tài trước đó: “Hi, anh bây giờ cũng đã qua thời kỳ hồi phục rồi, thật sự không định đi làm sao?”
Cô rất khó tưởng tượng, người trước đây cuồng công vệc một ngày không đi làm thì khó chịu, lại có thể nhàn nhã ở nhà.
Con ngươi nhìn cô cực kỳ bình tĩnh, không có chút tránh né hay không tự nhiên, cực kỳ thản nhiên: “Không.”
“…” Thẩm Dĩnh hít thở sâu một hơi, cố gắng duy trì ôn hòa nói với anh từng câu từng chữ: “Em biết anh bây giờ đã lâu không đi làm có lẽ sẽ có chút không quen, nhưng anh mỗi ngày ở nhà như vậy cũng rất nhàm chán, em bây giờ cũng không thể ngày nào cũng ở nhà với anh, mặc dù anh có tiền, nhưng cũng cần phải đi ra ngoài nhiều hơn.”
Lục Hi nhìn khuôn mặt mềm mại của cô, thực ra anh không phải thật sự muốn ở nhà, cũng không phải thật sự không muốn làm việc, chỉ là đang phân vân giữa ngành đầu tư và luật sư.
Chỉ là những lời này, anh không muốn cho Thẩm Dĩnh biết.
Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, đột nhiên ấm áp bao trùm lên gò má anh: “Anh có phải vẫn còn lăn tăn?”
Con ngươi bình tĩnh nổi lên vài phần gợn sóng, Thẩm Dĩnh nhìn chân thành, cũng càng thêm xác nhận suy đoán ban nãy của mình, cô đột nhiên có chút đau lòng người đàn ông không biết biểu đạt thế nào trước mắt này.
“Hi, nếu anh thật sự muốn đi thì đi đi, anh Sinh Yên cũng nói rồi, họ cần anh, em thật sự đã không để ý trước đây nữa, nếu vì trước đây mà ảnh hưởng tới hạnh phúc hiện tại, đó là điều em không muốn nhìn thấy nhất.” Thẩm Dĩnh trước đây luôn cảm thấy Lục Hi hẳn hiểu rõ tâm ý của mình, nhưng bây giờ xem ra, chuyện năm năm trước đó cũng ảnh hưởng cực kỳ sâu sắc đối với anh.
Đây là vết sẹo chung trong lòng hai người, nhưng bây giờ Thẩm Dĩnh hi vọng anh có thể bước qua, bắt đầu cuộc sống mới.
“Anh từng làm luật sư, là tin tưởng pháp luật có thể cho người ta công bằng, nhưng bây giờ, anh không biết có còn nên suy nghĩ như vậy không, anh không có lòng tin.” Anh cuối cùng nói ra lời nói đã quanh quẩn thật lâu trong lòng.
Thẩm Dĩnh cười lắc đầu: “Anh không cần hoài nghi, thực ra chuyện trước đây chúng ta đều có sai, vì chúng ta đã lựa chọn sai, đây chỉ là một ví dụ cực kỳ cực kỳ đặc thù, nếu lúc đó hai chúng ta đều có thể dũng cảm hơn một chút, thì sẽ không xuất hiện hậu quả như vậy.”
Năm đó họ vô tình lựa chọn như vậy, cho nên cuối cùng mới tạo ra kết quả sai lầm, thực ra cũng không thể toàn bộ quy về vấn đề của luật sư.
Là họ không đủ khoan dung, không đủ tin tưởng lẫn nhau.
Nghĩ lại quá khứ, sắc mặt Lục Hi có chút trầm xuống: “Anh không biết làm ngành này còn có thể duy trì lý tưởng ban đầu không, anh sợ mình sẽ thay đổi, anh không xác định.”
Anh dường như rất đau khổ, đôi mày anh tuấn nhíu chặt: “Anh không xác định mình còn có thể làm được hay không.”
Một người chuyên nghiệp như vậy lại nói ra lời này, Thẩm Dĩnh đương nhiên sẽ không cho rằng anh thật sự không được, chỉ là trong lòng anh vẫn còn một chỗ trũng mà thôi.
Nhưng cô cũng không vội khuyên răn gì, chỉ nói với anh: “Nếu anh không xác định thì thử một chút, không thử làm sao biết?”
Nếu anh vốn không muốn thử, Thẩm Dĩnh sẽ không ép anh, nhưng bây giờ anh rõ ràng muốn thử, cho nên cô không muốn trở thành “gánh nặng” trong đáy lòng người đàn ông.
Đèn chính trong phòng ngủ đã tắt, chỉ còn đèn tường mờ ảo, mượn tia sáng đó, Lục Hi nhìn khuôn mặt ôn nhu như nước của người phụ nữ, đáy lòng cũng trở nên mềm mại.
Anh có thể nhìn thấy rõ ràng sự mong đợi chân thành trong đáy mắt cô, cô muốn anh quay về giới luật sư, hơn nữa khát vọng cực kỳ mạnh mẽ.
Cảm xúc luôn quanh quẩn trong lòng mấy ngày gần đây đột nhiên tìm thấy lối thoát, trong ánh mắt như vậy, cảm giác luôn bị trói buộc đó từ từ biến mất, anh nhìn rõ cô, cũng nhìn rõ lòng mình.
Có lẽ, anh thật sự nên thử lại một chút.
“Em thật sự hi vọng anh quay về?”
Giọng nói trầm thấp tràn đầy quyến rũ của người đàn ông vang lên bên tai, Thẩm Dĩnh gật đầu khẳng định, mở miệng cười lộ ra hàm răng trắng đều: “Ừ, anh đừng chỉ nhớ đến những điều không tốt, thử nghĩ nếu không phải nhờ Hình Yên chúng ta cũng sẽ không qua lại sâu xa, pháp luật cũng là nơi bắt đầu tình cảm chúng ta.”
Câu này giống như viên kẹo bông khảm vào lòng Lục Hi, không nhiều không ít vừa khéo lấp đầy khe hở cuối cùng của anh.
Anh rũ mắt, đột nhiên khẽ cười một tiếng.
Thẩm Dĩnh không hiểu, cho rằng anh không nghe mình nói, có chút tức giận vỗ vai anh: “Anh cười cái gì, em rất nghiêm túc có được không.”
“Không.” Hàng mi dài của anh lưu lại bóng trên khuôn mặt, làm người ta nhìn vô cùng rung động: “Anh chỉ cảm thấy có em thật tốt.”
Lời bày tỏ tới không kịp phòng bị, Thẩm Dĩnh biết anh nghe vào, vô cùng kiêu ngạo ngẩng đầu: “Đó là đương nhiên, em là ai chứ, một người vợ hoàn mỹ như vậy anh đi đâu tìm được!”
“Ừ, cho nên vợ tốt, chúng ta bây giờ có thể ngủ rồi chứ?”
Thẩm Dĩnh lập tức nằm thẳng: “Ngủ, em hôm nay xem vô số phương án, còn có bản vẽ thiết kế cửa hàng, mệt không chịu nổi.”
“Mệt?” Lục Hi rõ ràng còn sức lực tràn trề không có chỗ sử dụng, sao có thể dễ dáng buông tha cô, hai tay chống bên người cô, không để chút không gian nào cho cô: “Vậy thì mệt thêm chút nữa, lấy độc trị độc.”
Thẩm Dĩnh lập tức hiểu hàm ý trong lời nói của anh, kéo chăn bên cạnh che kín mình từ đầu tới chân: “Không cần!”
Lục Hi nhìn cô giả đà điểu, không phí bao nhiêu sức lực đã kéo chăn ra cũng chui vào: “Đến đây...”
“Không cần...A! Lục Hi, anh đừng đυ.ng quần áo em, tay anh đặt ở đâu đó, Lục Hi, anh ô...”
Sắc đêm xuyên qua rèm cửa chiếu vào, tiếng gọi trong phòng từ từ trở nên yêu kiều mờ ám, ngay cả ánh trăng treo trên cành cây cũng xấu hổ khẽ giấu nửa khuôn mặt.