Thẩm Dĩnh sợ hết hồn, sắc mặt hơi nhợt nhạt: "Không sao đâu, cầu thang trơn quá."
"Mẹ không sao chứ ạ?" Thẩm Tiếu cũng chạy đến bên cạnh cô, đôi mắt to tròn của cậu bé đượm nỗi quan tâm.
Thẩm Dĩnh mỉm cười: "Không sao đâu, Tiếu phải để ý dưới chân nhé, bậc thang nào có màu đậm thì hơi trơn đó."
Người đàn ông nọ không nói năng gì, anh ngồi xổm người xuống, cầm cổ chân cô lên xoa nắn thử, thấy không có gì bất thường mới yên tâm, quay sang dạy dỗ con trai: "Bởi vậy bình thường chú kêu cháu hoạt động nhiều lên là để đừng có vụng về tay chân như mẹ đấy."
Không ngờ Thẩm Tiếu cũng nghĩ như anh vậy, cậu bé gật đầu: "Cháu biết rồi ạ, có thế cháu mới bảo vệ mẹ được."
Thẩm Dĩnh: "..."
Lục Hi, anh đủ rồi nha.
Không biết có phải đã cảm nhận được ánh mắt u ám của cô hay không, Lục Hi không được đằng chân lân đằng đầu, chỉ đổi sang vị trí khác, để Thẩm Dĩnh nắm tay cậu bé, còn bản thân mình đi từng bước sau lưng bọn họ.
Lúc bọn họ đến chân núi là chín giờ hơn, mất khoảng một tiếng đồng hồ để đến lưng núi, dọc đường có rất nhiều chỗ nghỉ ngơi, Thẩm Dĩnh mua một ít nước và nửa bịch quýt về.
Nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, ba người tiếp tục đi lêи đỉиɦ núi, rốt cuộc Thẩm Tiếu vẫn còn quá nhỏ tuổi, mặc dù Thẩm Dĩnh dẫn cậu bé đi, đôi lúc còn kéo Thẩm Tiếu lên nhưng cậu bé vẫn cảm thấy đuối sức.
"Mẹ ơi, con không đi nổi nữa rồi." Cậu bé đứng ở ban công trên núi, trông có vẻ hết mệt mỏi.
Thẩm Dĩnh còn chưa kịp nói gì, chỉ nhìn thấy Lục Hi lao vυ't lên trước, giống như anh luôn chờ đợi thời khắc này vậy, dáng người cao ráo của anh ngồi xổm xuống, một gối chống xuống đất, vỗ lên lưng của mình: "Lên đi, để ba cõng con."
Ánh mắt Thẩm Tiếu thoáng có vẻ mừng rỡ, nhưng rồi một giây sau, cậu bé lại hơi do dự và tỏ vẻ cẩn trọng, đứng nguyên tại chỗ, băn khoăn không biết làm sao.
Lục Hi vừa nhìn đã biết suy nghĩ trong đầu cậu bé, anh lập tức nói ngay: "Rất nhiều đứa trẻ không leo nổi đến nửa quả núi nữa kia kìa, Tiếu đã giỏi lắm rồi, chú hoàn toàn không biết cháu lại giỏi như vậy, nhưng phong cảnh trên đỉnh núi còn đẹp hơn nữa, để chú cõng cháu nhé, được không?"
Cho dù cậu bé bao nhiêu tuổi thì đều có lòng tự tôn, nhất là trước mặt anh, Thẩm Tiếu có ham muốn phải làm mọi chuyện một cách tốt nhất mới được, Lục Hi nhìn thấu được suy nghĩ này, cũng luôn khuyến khích cậu bé, nhưng cậu bé háo thắng như vậy, có một phần lý do vì anh ít ở bên cạnh Thẩm Tiếu, nên mới khiến cho con không gần gũi với mình.
Thẩm Tiếu nghe anh nói thế mới gật đầu: "Được ạ."
Thẩm Dĩnh nhìn thấy cậu bé trèo lên lưng Lục Hi bèn không khỏi lo lắng: "Hay là thôi đi, anh cõng nó như vậy cũng nguy hiểm lắm."
"Không sao đâu."
"Nhưng mà..."
"Không tin anh à?" Trong lúc nói chuyện, người đàn ông ấy đã cõng cậu bé trên lưng, anh thường xuyên tập thể dục, mạnh khỏe như một con báo, lúc này có thêm trọng lượng, cơ bắp trên người hiện ra cuồn cuộn: "Anh có được hay không, chẳng phải em là người hiểu rõ nhất hay sao."
Khóe miệng Thẩm Dĩnh lập tức cứng đờ, người này am hiểu mấy chuyện lạt mềm buộc chặt nhất, làm cô chẳng biết phải trả lời anh ta làm sao.
Nhưng Lục Hi đã chứng tỏ được rằng anh có khả năng này, cõng cậu bé từ lưng lên đến đỉnh núi, dọc đường ngừng chân nghỉ ngơi hai lần, lúc sắp sửa leo lên tới tỉnh, anh mới thả Thẩm Tiếu xuống: "Còn một quãng không xa nữa là đến đỉnh rồi, Tiếu tự mình lên nhé?"
Thẩm Tiếu được anh cõng suốt đoạn đường dài, đã nghỉ ngơi lại sức từ lâu rồi, nghe anh nói bèn gật đầu: "Dạ được!"
Lục Hi nở nụ cười tán thưởng, lúc anh định đứng thẳng người dậy thì cậu bé nắm lấy anh anh, Lục Hi ngạc nhiên, cứ nghĩ Thẩm Tiếu còn có việc gì khác: "Sao thế?"
Chỉ thấy Thẩm Tiếu lấy một tờ khăn giấy từ trong túi ra, đứng trước mặt anh, kiễng gót chân lau những giọt mồ hôi đầu đìa trên trán Lục hi.
Mặc dù anh rất khỏe mạnh, nhưng dù sao năm nay cũng đã 37 tuổi rồi, không thể bì được với các cậu thanh niên tầm tuổi 20, bây giờ lại là buổi trưa, mồ hôi túa ra trên trán, cậu bé nhìn thấy bèn ghi nhớ vào lòng.
Lục Hi vẫn còn đang khom lưng, người anh cứng đờ, leo núi lâu như vậy mà không cảm thấy mệt, hay là choáng váng, nhưng sự hạnh phúc bất ngờ này lại làm đầu óc anh quay cuồng.
Anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cậu bé, dường như trái tim mình đang bị ngâm trong nước nóng hơn 30 độ, chan chứa tình thương ấm áp: "Tiếu ngoan quá."
Thẩm Tiếu nhìn mồ hôi nhễ nhại trên trán người đàn ông ấy, cậu bé vươn bàn tay nhỏ nhắn của mình ra, thay anh lau sạch sẽ.
Thẩm Dĩnh đứng bên cạnh bọn họ, nhìn thấy như vậy, hơi nóng bỏng dâng tràn lên vành mắt cô, cô chưa từng tưởng tượng thấy hình ảnh trước mắt, không ngờ rằng sẽ cảnh tượng ấm áp như vậy xảy ra giữa Lục Hi và cậu bé.
Nói một câu có vẻ máu lạnh vô tình thì Mã Thiên Xích cũng đã từng làm như thế, nhưng anh không thể khiến cậu bé cảm động sâu sắc nhường này, rốt cuộc bọn họ cũng là ba con ruột, quan hệ huyết thống không thể cắt đứt được.
Lục Hi hết sức mừng rỡ, anh vui như mở cờ trong bụng, nắm tay cậu bé đi suốt đến tận đỉnh núi, không muốn buông ra. Thẩm Tiếu cũng líu lo nói mãi không ngừng lời.
Đi được một hồi lâu, nhìn thấy Thẩm Dĩnh không theo kịp bọn họ, cậu bé mới nắm bàn tay to lớn của anh đi đến trước mặt cô, cũng nắm lấy tay cô: "Mẹ ơi, mẹ đi nhanh lên một chút nào."
Cứ như thế, hai tay nắm lấy hai người, tựa như nối liền tất cả tình cảm giữa bọn họ lại với nhau.
Thẩm Dĩnh cứ như bị điện giật nhẹ, đầu ngón tay cô run run, cố gắng kìm nén cảm xúc đang bao phủ khắp người mình xuống, tập trung hết sự chú ý lên việc leo núi.
Ở trên đỉnh núi, phong cảnh đẹp đẽ vô cùng, đứng ở nơi đây có thể nhìn thấy hết cả thảy các tòa kiến trúc và những căn nhà cao lầu.
Tầm nhìn thoáng đãng, gió mát phả vào mặt, ở thành phố quốc tế như thành phố J mà lại có thể tìm thấy một nơi như vậy, đúng là không dễ dàng gì.
Thẩm Dĩnh nhìn khắp xung quanh, ở trên đỉnh đầu là bầu trời xanh thăm thẳm, dưới gót chân là ngọn cỏ biêng biếc, tâm trạng cũng trở nên vui tưoi hơn, những chuyện vướng trong tim, những mối âu sầu quấn vấn vít trước mắt đều bị ngọn gió này thổi bay đi.
Ba người ngồi nghỉ lại trong chồi, đại đa số thời gian đều là Lục Hi và cậu bé nói chuyện với nhau, Thẩm Dĩnh ngồi bên cạnh, mặc dù không nhìn bọn họ như tai cô luôn cẩn thận lắng nghe những gì họ chuyện trò.
"Đỉnh núi đẹp quá chừng, trước giờ cháu chưa từng trèo lên núi nào cao như vậy hết." Thẩm Tiếu còn đang cảm khái phong cảnh xinh đẹp trước mặt.
Lục Hi gật đầu, bộ dạng kiên nhẫn của anh trông rất giống một người ba hiền từ: "Đúng rồi, chỉ khi nào trèo lên đến đỉnh núi mới có thể ngắm phong cảnh, bởi vậy cho dù cháu muốn làm bất cứ chuyện gì thì cũng đừng dễ dàng bỏ cuộc."
Anh đang dạy cho cậu bé biết, kiên trì là như thế nào, tại sao phải kiên trì, cho dù ở độ tuổi này, Thẩm Tiếu vẫn chưa hiểu một cách sâu sắc ý nghĩa của từ này, nhưng tích lũy từng chút từng chút một sẽ khiến cho trái tim nhỏ bé của Thẩm Tiếu trở nên kiên cường hơn.
Thân là một người mẹ, cô không thể dùng những lời này và cảm giác như thế để dạy dỗ cậu bé, cậu bé cần có ba, không chỉ là một người ba trên danh nghĩa mà là một người ba mang lại được cho cậu bé rất nhiều thứ.
Mà tất thảy những điều này, cô không thay thế được.
Vừa nghĩ đến đây, suy nghĩ của cô bay đi xa xa, gần này cô hay nghĩ đến mấy chuyện này, lẽ nào thật sự có khuynh hướng tiếp nhận người đàn ông này một lần nữa, hoặc là để cậu bé bắt đầu tiếp xúc với anh ư?
Cô không biết, thường cảm thấy trong lòng mình thiếu vắng một chút gì đó, muốn đắp đầy cũng không biết phải đắp đầy thế nào, nhưng lại không thể phớt lờ nó được.
"Nghĩ gì thế?" Đột nhiên giọng nói đầy từ tính của người đàn ông ngồi bên cạnh vang lên.
Thẩm Dĩnh sực tỉnh táo lại, quay đầu nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của anh, giơ tay vén mái tóc rối phủ bên tai, quay đầu nhìn về hướng xa xăm: "Không có gì."
"Đi thôi. Chúng ta ngồi cáp treo xuống, gần đây có một quán bán đồ núi khá ngon.”
Đến giờ Thẩm Dĩnh mới vội vàng đứng dậy: "Ừm."