Sức khỏe của Thẩm Tri Lịch phục hồi không tệ, tuần đầu tiên sau khi phẫu thuật trôi qua đã có thể rút ống thông thức ăn, ông ta có thể ngồi thẳng người dậy, cũng có thể đỡ xuống giường đi lại, điều này rốt cuộc cũng khiến trái tim vô cùng lo lắng của Đào Ly Hinh có một chút an ủi.
Thẩm Dĩnh mời một hộ lý giúp đỡ, còn mình đa số lúc đều trông coi ở bên giường, dù sao Đào Ly Hinh đã lớn tuổi, không chống đỡ được, tuy hai người thay phiên nhau có hơi vất vả, nhưng cũng không mệt như lúc trước nữa.
Thỉnh thoảng Lục Hi sẽ đến, đưa mấy thứ đồ đạc thường dùng, cũng đến dặn dò nhân viên y tế, giữa bọn họ vẫn giống như lúc trước, anh rất quan tâm cô, nhưng trong lòng Thẩm Dĩnh lại trống rỗng. Đối mặt với sự quan tâm như thế, thậm chí cô còn không cảm thấy chút cảm động, chứ đừng nói đến những thứ khác.
Ở trong mắt cô, mọi chuyện Lục Hi làm lúc này đều vì giúp Giang Sở Tinh, cô đã không qua được điểm mấu chốt trong lòng kia rồi.
Bất thình lình bị cảm, Thẩm Dĩnh trông nom suốt mười ngày, cuối cùng vẫn bị lây bệnh cảm, cô sợ sẽ ảnh hưởng đến Thẩm Tri Lịch bèn không đến bệnh viện nữa, để Đào Ly Hinh chăm sóc ông ta.
Thẩm Dĩnh cầm sổ tiết kiệm đi đến ngân hàng, rút ra một phần tiền ly hôn do Đoàn Trí Thiên chuyển đến lúc trước, là toàn bộ chi phí của phẫu thuật lần này.
Sau khi xong việc, cô lại bắt xe đến công ty luật Hình Yên, trước khi đến cô không thông báo với bất kỳ ai, cho nên khi Ngu Thái Mục nhìn thấy cô cầm đơn xin nghỉ việc đứng trong văn phòng của mình, thậm chí có chút khó tin.
“Cô đây là…?”
Thẩm Dĩnh đặt đơn xin trong tay lên bàn, giọng nói có chút khàn khàn: “Xin lỗi chủ nhiệm Ngu, khoảng thời gian gần đây tôi thật sự xảy ra quá nhiều vấn đề, vốn tôi cho rằng mình có thể gắng gượng được, nhưng bây giờ xem ra…”
Nói đến đây, cô hơi dừng lại, nở nụ cười tự giễu: “Hình như tôi xử lý không tốt.”
Ngu Thái Mục nhìn tựa đề ghi đơn xin từ chức, không nhận: “Thẩm Dĩnh, tôi biết sức khỏe của ba cô xảy ra vấn đề, tôi có thể cho cô nghỉ, cho cô chăm sóc người thân trong nhà, từ chức không phải chuyện nhỏ, năng lực làm việc của cô không tệ, nghiệp vụ cũng xuất sắc, cứ bỏ qua như vậy thật sự rất đáng tiếc.”
Thẩm Dĩnh rũ mắt, tay để sau lưng nắm chặt, kiềm nén sự xúc động trong lòng, một lúc lâu sau đó, cô nặng nề nói: “Chủ nhiệm Ngu, xin lỗi.
Ngu Thái Mục bất đắc dĩ thở dài: “Thẩm Dĩnh, lần này cô xin nghỉ việc vẫn chưa kết thúc, cô lại suy nghĩ thêm mấy ngày nữa, chỗ tôi không vội đâu.”
“Không cần suy nghĩ nữa, tôi đã quyết định rồi.”
Sắc mặt Ngu Thái Mục có chút khó xử: “Cô cũng biết xét duyệt từ chức phải báo cáo lần lượt lên trên, quan hệ của cô và Tổng Giám đốc Lục, tôi không thể không…”
“Tôi biết.” Thẩm Dĩnh đáp lời, cười cười: “Ngài cứ nói với anh ta là được.”
Ngu Thái Mục thoáng sửng sốt, trực giác thấy giữa hai người đã xảy ra vấn đề gì đó, nhưng cho dù thế nào, anh vẫn rất tán thưởng Thẩm Dĩnh này, sau khi khuyên cô mấy câu, nhìn bóng lưng dứt khoát rời đi của cô, bất đắc dĩ cầm lấy điện thoại trên bàn.
…
Lục Hi vốn tính toán còn mấy ngày nữa Thẩm Tri Lịch đã có thể bình phục, mỗi ngày anh đều sẽ bảo bác sĩ báo cáo tình huống cụ thể với mình, chỉ chờ mong ngày ông ta xuất viện, anh sẽ có thể yên tâm nói chuyện với Thẩm Dĩnh.
Nhưng chờ tới chờ lui, chờ mãi, cuối cùng chẳng những không chờ được Thẩm Tri Lịch bình phục, lại chờ được tin tức Thẩm Dĩnh muốn nghỉ việc trước.
Lúc đó, anh đang trên đường từ bệnh viện đến công ty, sau khi biết Thẩm Dĩnh đã rời đi, lập tức chuyển hướng lái xe đến Ngự Cảnh Viên.
Lòng như lửa đốt, sợ muộn một bước sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đạp hết sức lên chân ga, dọc đường không biết đã phạm luật bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn đến sớm hơn Thẩm Dĩnh vốn đã đến sớm một lát.
Anh ngồi trong xe không nhúc nhích, nhìn thấy cô đi vào cổng lớn của biệt thự, một bước, hai bước, mỗi bước đều đi không nhanh không chậm, cảm xúc trên mặt khiến anh hoảng hốt một trận.
Lục Hi dập tắt thuốc lá trên tay, kéo cửa xe ra, gió lạnh phả vào trong, trên người người này chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng manh và áo khoác âu phục, nhưng lại như không cảm nhận được cái lạnh, không hề dừng chân đi về phía bóng dáng mảnh mai kia.
Rõ ràng Thẩm Dĩnh cũng chú ý đến động tĩnh bên này, nhưng cô cũng không có quá nhiều cảm xúc, vẫn lạnh nhạt như thường bước vào cổng lớn.
Lúc cô đang mở cửa mật mã, Lục Hi kéo cô lại, giữa chân mày mang theo cơn giận dữ, là nói chuyện tử tế hay bùng nổ cũng chính trong thời khắc này.
Cảm xúc của hai người đều căng chặt, nếu phải chọn ra người gay gắt nhất, có lẽ là Lục Hi.
Thẩm Dĩnh nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay mình của anh, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông truyền tới từ sự tiếp xúc nho nhỏ này, tim đập nhanh, cô kiềm nén cảm xúc của mình, hờ hững lên tiếng: “Đừng chạm vào tôi.”
Đúng vậy, đừng chạm vào cô, chỉ cần anh vừa đến gần, cô sẽ nhớ đến bóng lưng ôm Giang Sở Tinh rời đi hôm đó.
Tất cả mọi thứ, tất cả tốt đẹp, đều bị vỡ nát vào hôm ở bể bơi cả rồi.
“Em muốn từ chức?” L*иg ngực người đàn ông phập phồng, có thể nhìn ra cảm xúc của anh cũng vô cùng kích động: “Tôi có từng nói, không có sự cho phép của tôi, em không được rời khỏi tôi nửa bước hay chưa?”
“Có nói qua.” Thẩm Dĩnh im lặng một lát, nhưng vẫn trả lời anh rất nhanh, nhưng nói xong cô lại bật cười, như đang đối mặt với một câu chuyện cười vậy, châm chọc ngẩng đầu nhìn anh: “Đừng nói anh thật sự cho rằng chỉ dựa vào một câu này tôi có thể bị anh nhốt ở bên cạnh mình sao? Anh sai rồi, đó là tôi chịu phối hợp, nhưng rất tiếc, bây giờ tôi không muốn nữa.”
Cho nên dù vì rời khỏi cô phải đυ.ng vỡ đầu, dù phải cúi người, mặc kệ trả giá lớn thế nào, cô vẫn muốn rời đi.
Lục Hi thấy rõ sự giễu cợt trong mắt cô, trái tim như bị tâm mạnh một dao, toàn bộ máu chảy xuống đều xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của anh, có thứ gì đó đang thay đổi, đang mất đi, anh không nhịn được dùng sức nắm chặt tay, đè nén cảm xúc sắp mất khống chế: “Chúng ta nói chuyện.”
Anh lại lặp lại lần nữa: “Thẩm Dĩnh, chúng ta nói chuyện.”
“Nói chuyện gì?” Thẩm Dĩnh ngẩng đầu, khóe mắt có ánh nước lấp lánh: “Nói tôi đẩy Giang Sở Tinh xuống thế nào, hay nói cô ta chọc giận ba tôi phát bệnh thế nào? Hoặc là nói chuyện tình cảm chẳng ra cái gì của ba người chúng ta?”
“…”
“Lục Hi, đừng nói giỡn, bây giờ tôi thật sự không thể chấp nhận được nữa, tôi sai rồi, mọi chuyện đều do tôi sai rồi có được chưa? Là tôi chen chân vào hai người, là tôi không đúng, tôi không nên ở bên cạnh anh, mọi chuyện đều tại tôi, cho nên để tôi rời khỏi kết thúc mọi chuyện đi, có được không?” Cuối cùng Thẩm Dĩnh vẫn không thể nhịn được, nước mắt chảy xuống hai bên má, để lại một dấu vết ẩm ướt trong suốt, sau đó là dòng thứ hai, dòng thứ ba, mãi đến khi khuôn mặt yếu ớt loang lổ nước mắt.
Tiếng nức nở truyền đến từ chỗ sâu trong cổ họng, giống như một loại kêu khóc phát ra từ trong xương, Lục Hi nghe thấy đến trái tim cũng thắt chặt, lại không thế quên được từng câu từng chữ của cô khi nãy.
Cô muốn đi.
Sao có thể chứ?
Cô đã sớm là một phần của anh, cô đi rồi, anh cũng sẽ không còn đầy đủ nữa, cho nên không thể, không được, chỉ cần anh còn sống một ngày, cũng sẽ không thể thả cô đi.
Người đàn ông nâng tay lau đi nước mắt trên mặt cô, động tác hơi mạnh, lau đỏ làn da của người phụ nữ, nhưng giọng nói của anh lại rất nhẹ nhàng: “Dĩnh Dĩnh, chỉ cần em không rời khỏi, chuyện gì tôi cũng đồng ý với em, có được không?”
Thẩm Dĩnh không do dự dù là một giây: “Không được.”
Nếu trước đây nghe thấy câu này, chắc chắn cô sẽ vô cùng cảm động, nhưng bây giờ nghe thấy, cô lại lạnh lẽo cả người, không nhịn được mà run rẩy.
Cô thật sự sợ rồi, thật sự muốn kết thúc mối tình này, ít nhất bây giờ là thế.
Vì mỗi lần nhắm mắt lại, cô đều sẽ nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Tri Lịch ngã xuống, nhìn thấy Đào Ly Hinh vừa khóc vừa kêu, nhìn thấy dáng vẻ thực hiện được âm mưu của Giang Sở Tinh, nhìn thấy dáng vẻ không tin tưởng mình của Lục Hi.
Cô sợ rồi, những ám ảnh đó không phải dễ tan đi như vậy.
Nhưng chính là những lời này đã đánh vỡ chút dịu dàng cuối cùng người đàn ông cố gắng thu thập được, theo câu trả lời quả quyết của cô, đôi mắt kia nháy mặt nổi lên gió lốc.
Lục Hi cong môi, cười đến đáng sợ nhìn cô: “Muốn chạy, muốn rời khỏi tôi? Vậy phải xem em có bản lĩnh này không!”
Vào lúc Thẩm Dĩnh vẫn không hiểu hàm nghĩa của câu nói này, người đã bị anh vừa lôi vừa kéo vào trong nhà, thím Lâm đã nghe thấy tiếng động ngoài cửa từ lâu nhưng không dám xen vào, bà sợ Thẩm Dĩnh bị thương, tiến lên muốn khuyên bảo, lại bị ánh mặt lạnh thấu xương của Lục Hi ngăn cản: “Tránh ra!”
Thẩm Dĩnh sợ thím Lâm bị ảnh hưởng, rơi nước mắt lắc đầu với bà ấy: “Thím Lâm, thím đừng quan tâm, đừng quan tâm…”