Vô Hạn Tế Đàn

Chương 12: Linh vị

Thời tiết chỉ trong ngắn ngủi hôm qua hạ táng Ngưu Khố Ngân, hôm nay lại khôi phục u ám âm trầm.

Bạn trai Lý Hạm quỳ trên mặt đất khóc lớn, giọng nói đứt quãng kêu rên: “Tại sao? Tại sao! Ngưu Khố Ngân không phải đã bị chôn trong hố sao! Tại sao còn có thể ra gϊếŧ người!”

Sự nhẹ nhàng của mọi người ngày hôm qua bị cuốn sạch, ai cũng không trả lời câu hỏi của bạn trai Lý Hạm, cũng không ai có tâm trạng an ủi.

Tạ Ký cẩn thận hồi ức mỗi một sự kiện phát sinh hôm qua.

Nếu nói hôm qua có gì khác thường, cũng chỉ có anh bị làm khó dễ không cho đốt hương tế, làm sao buổi tối Ngưu Khố Ngân lại tìm Lý Hạm?

Lý Hạm trái với quy tắc nào?

Sau khi tiếng chim hót chạc cây biến mất, thôn dân đúng giờ đi tới, muốn cưỡng chế mang thi thể Lý Hạm đi, lý do là không thể để uế vật ô nhiễm gia trạch sinh thời của Ngưu Lão.

Bạn trai Lý Hạm quỳ quá lâu, lúc đứng dậy lảo đảo một bước, dùng biểu cảm không thể tin giống Lý Hạm nhìn thôn dân, rống lớn: “Uế vật? Em ấy là người! Người sống sờ sờ!!”

Vương Tịnh kéo bạn trai Lý Hạm, muốn hắn bình tĩnh lại.

Áp lực, sợ hãi, lo lắng, thật cẩn thận cúi đầu ra vẻ đáng thương mấy ngày được dập tắt ngắn ngủi trong hôm qua, lại phản công dữ dội hơn vào hôm nay.

Bạn trai Lý Hạm một phen đẩy Vương Tịnh, nói với thôn dân cướp bạn gái mình: “Em ấy là người! Thứ ngày hôm qua các người vùi vào đất kia mới là uế vật! Là quái vật!”

Hắn vì phẫn nộ mà má mắt đỏ bừng, trán đầy mồ hôi, cơ bắp dưới quần áo bạo phát, cả người cuồng táo cực đoan.

Lý Hạm đã chết.

Lý Hạm đã chết!

Đều tại Ngưu Khố Ngân!

Tại Tế Đàn đáng chết này!

Hắn đâm lộn xộn vào đám đông, chạy đến phòng đông nơi có linh vị của Ngưu Khố Ngân

Vương Đán: “Làm gì thế! Cậu điên à?!”

Hắn mặc kệ Vương Đán, giơ linh vị cao quá đầu chuẩn bị nện xuống.

Trong nháy mắt hắn phát lực, một bàn tay lớn mạnh hữu lực bỗng nhiên nắm lấy cổ tay hắn, để hắn đong đưa cũng không được.

Hắn nhìn người tới.

Là người đàn ông mới vào ải tân thủ ngày đầu tiên đã chọc phải Ngưu Khố Ngân, sau đó là đủ các thao tác gợϊ ȶìиᏂ mà vẫn êm đẹp sống sót.

Giọng nói Tạ Ký trầm ổn: “Đừng xúc động.”

Bạn trai Lý Hạm giận dữ hét: “Chết đâu phải bạn gái anh! Chết đâu phải anh!”

Tạ Ký: “Quăng linh vị không giải quyết được vấn đề, quăng xong cậu tính làm gì?”

Bạn trai Lý Hạm: “Tôi quăng nó trước, sau đó đào Ngưu Khố Ngân lên tử chiến một trận với gã!”

Người xúc động luôn có dũng khí đáng khen.

Bạn trai Lý Hạm xuất phát từ chân tình, sẽ không đến mức chọc người cười nhạo, nhưng nhất quyết không thể để hắn thật sự quăng linh vị xuống.

Giang Tễ Sơ thầm bước lên nửa bước, mỗi ngày Ngưu Khố Ngân đều tiến hóa, máu tươi nhân loại đối với gã càng thêm bổ, tối qua Lý Hạm đã chết, nếu bạn trai Lý Hạm lại đi tặng đầu người nuôi béo Ngưu Khố Ngân, đến lúc đó bọn họ không ai chống đỡ được.

Tạ Ký: “Cậu đánh không lại Ngưu Khố Ngân, hơn nữa Lý Hạm hy vọng cậu như vậy sao?”

Bạn trai Lý Hạm: “Đổi thành anh! Anh cam tâm chết sao! Anh không muốn có người báo thù cho anh sao! Anh hy vọng bạn trai anh sau khi anh chết còn uất ức trấn linh cho hung thủ sao!”

Giang Tễ Sơ nghe vậy run lên, cẳng chân đã tích tụ lực lượng cứng đờ ngừng lại chỗ cũ, khí sắc khó khăn lắm mới dưỡng ra thoáng chốc trắng trở lại, rất giống một con tinh quái trên núi khoác lớp da tuyệt mỹ nhưng không có nhân khí.

Cậu nắm chặt trường đao, ánh mắt mơ hồ đảo quanh, cuối cùng ngừng trên mặt Tạ Ký bình tĩnh can ngăn.

Với lực tay của Tạ Ký hoàn toàn có thể đoạt linh vị, nhưng anh chỉ giằng co với bạn trai Lý Hạm: “Tôi không cam lòng. Nếu người tôi yêu thực lực mạnh mẽ vả lại nguyện ý báo thù cho tôi, tôi sẽ rất hạnh phúc.”

“Nhưng nếu cô ấy không có thực lực đó, tôi càng hy vọng cô ấy quên thù hận, bình tĩnh an toàn sống tiếp trên đời này, tôi sẽ không trách cô ấy, cũng sẽ rất hạnh phúc.”

Đồng tử cuối cùng cũng ngưng thật, chiếc đồng hồ vỡ đôi còn ở trong túi quần Giang Tễ Sơ, cách tầng vải dệt dán trên bắp đùi cậu.

Cậu thậm chí sinh ra ảo giác nghe tiếng kim đồng hồ di chuyển, mỗi một giây đều cứa sâu vào da thịt cậu, đau đớn, lại thanh tỉnh.

Lời nói của Tạ Ký có mềm có cứng, bạn trai Lý Hạm run rẩy hai chân chầm chậm quỳ xuống, lực tay nắm chặt linh vị thả lỏng, khóc nức nở thỏa hiệp với hiện thực.

Thấy bạn trai Lý Hạm bị thuyết phục, Tạ Ký tính toán đặt lại linh vị lên bàn.

Mà khi anh vừa mới tiếp nhận linh vị từ trong tay bạn trai Lý Hạm, linh vị đột nhiên khi không cắt thành hai đoạn, lập tức rơi ngay chân anh.

Còn chưa đợi anh lùi về sau, Giang Tễ Sơ phi lên một chân đá linh vị còn đang rơi.

Lực chân Giang Tễ Sơ lớn, linh vị bị đá theo gió hung hăng vỗ vào tường, từ hai đoạn thành tám mảnh, trong đó có một mảnh cắm vào tường.

Tạ Ký: “…”

Bạn trai Lý Hạm: “…”

Những người khác: “…”

Tạ Ký nhìn khối gỗ vụn ven tường.

Linh vị bị gãy trong tay anh, nhưng lại bị Giang Tễ Sơ đá tả tơi.

Giang Tễ Sơ đá xong cũng có chút xấu hổ, cậu chậm rãi thu chân: “Theo bản năng.”

Tạ Ký bật cười: “Đêm nay lại là cậu với tôi.”

Giang Tễ Sơ: “Không khác nhau.”

Dù sao Giang Tễ Sơ không thể để Tạ Ký một mình đối mặt với Ngưu Khố Ngân, nếu như bị Ngưu Khố Ngân gϊếŧ, thế sau khi rời khỏi đây cậu tìm ai báo thù?

Bạn trai Lý Hàm mờ mịt hỏi: “Thế, thế linh vị làm sao bây giờ?”

Vương Đán dù sao cũng không phải đương sự, hoảng thì hoảng chứ còn có thể lý trí nói: “Làm lại một cái linh vị đi, trấn linh, trấn linh, không có linh vị, trấn cái gì?”

Tạ Ký đề nghị: “Đi mua 502?”

Vương Đán trừng lớn mắt: “Đùa nhau à?!”

Tạ Ký cười cười nói: “Giỡn, lát nữa tôi đi tìm chú Ngưu làm lại một cái.”

Vương Đán thở ra một ngụm, khôi phục lại hồ nghi mà đánh giá Tạ Ký.

Người này ban nãy… Là nói giỡn ha?

Mặc kệ Tạ Ký có nói giỡn hay không, sau bữa sáng, anh đều đi tìm chú Ngưu với Giang Tễ Sơ.

Nếu Ngưu gia chỉ có hai người bọn họ, anh thậm chí sẽ chọn mặc kệ linh vị, nhưng còn có những người khác, trấn linh không có linh vị nói không chừng sẽ gặp cảnh Ngưu Khố Ngân điên cuồng tàn sát, đến lúc đó sẽ liên lụy người vô tội.

Hỏi thăm qua, hai người biết được chú Ngưu với tư cách tiền bối đức cao vọng trọng trong thôn mỗi sáng đều sẽ bị tìm đi xử lý thôn vụ, bình thường chờ đến mặt trời lặn mới có thể tìm được người ở nhà chú Ngưu.

Bọn họ ban ngày cũng không nhàn rỗi, tiếp tục tìm kiếm thi thể Ngưu Nhị.

Không ở Ngưu gia, không ở mộ địa, vậy rốt cuộc Ngưu Khố Ngân giấu Ngưu Nhị ở đâu?

Có thể giấu đến chỗ nào?

Bầu trời thôn Ngưu Gia âm trầm càng thêm lợi hại, nhìn từ bốn phương tám hướng như một l*иg giam rộng lớn, trên mặt sông có không ít chuồn chuồn bay thấp, cá cũng trồi lên phun bong bóng.

Đêm nay sợ là lại muốn mưa.

Tạ Ký không thích mưa, cũng không thích không gian quá kín.

Anh thu hồi tầm mắt, nói với Giang Tễ Sơ đi bên cạnh: “Thi thể Ngưu Nhị là nhân tố quan trọng của trạm kiểm soát, nhất định sẽ ở một nơi chúng ta biết nhưng bỏ qua.”

Giang Tễ Sơ: “Ừ.”

Tạ Ký: “Thôn Ngưu Gia quá lớn, trực tiếp vùi đầu vào như vậy không phải biện pháp, vẫn phải tìm manh mối.”

Giang Tễ Sơ: “Ừ.”

Tạ Ký: “Tối nay ăn gì?”

Giang Tễ Sờ: “Ừ… Ừm? Gì cũng được.”

Tạ Ký bị biểu cảm hồi phục tinh thần lại của Giang Tễ Sơ chọc cười: “Mới vừa nghĩ cái gì, nhập thần như vậy.”

Giang Tễ Sơ: “Còn không biết Ngưu Khố Ngân tiến hóa tới trình độ nào, buổi sáng anh giúp bạn trai Lý Hạm là tự tìm phiền toái.”

Thì ra là suy nghĩ cái này, Tạ Ký bất đắc dĩ: “Thế cũng không thể nhìn người ta sống sờ sờ chịu chết.”

“Hiện tại chỉ là trạm kiểm soát tân thủ, anh còn có một đường sống, chờ tới trạm kiểm soát sau, hành vi của anh chính là cho hắn chôn cùng.” Giang Tễ Sơ dừng bước chân, đôi mắt quá mức xinh đẹp nhìn thẳng anh, “Tạ Ký, nơi này là thế giới Tế Đàn, không phải nhân gian tốt đẹp rực rỡ gấm hoa của anh.”

Tạ Ký sững lại theo.

Sắc mặt Giang Tễ Sơ bình tĩnh, trong lời nói có mang theo ý vị lạnh nhạt.

Anh lại một lần nghĩ đến, nếu không phải anh bất cẩn đâm hỏng đồng hồ của đối phương, Giang Tễ Sơ tuyệt sẽ không chủ động sinh ra bất cứ giao tiếp nào với anh, chỉ biết làm một cao thủ bình thường ở bên cạnh du lịch trong trạm kiểm soát, thờ ơ lạnh nhạt với sinh tử của mọi người.

Lẻ loi vào trạm kiểm soát, lại lẻ loi rời đi.

Anh không biết Giang Tễ Sơ đã trải qua cái gì, nhưng đó nhất định là kinh nghiệm tích lũy từ vô số khoảnh khắc sinh tử.

“Tôi hiểu ý cậu, cũng sẽ không lãng phí hảo tâm đi làm chuyện không đáng.” Tạ Ký, “Nhưng dưới tiền đề có thể bảo vệ tốt chính mình, gặp được việc có thể giúp, tôi sẵn sàng giúp một tay.”

“Cậu biết tôi có một đứa em, hiện tại em ấy không rõ sinh tử, nếu em ấy cũng vào Tế Đàn, tôi hy vọng có người đối xử với em ấy như vậy.”

Hàng mi dài của Giang Tễ Sơ rung động, lại lâm vào trầm mặc.

Tạ Ký nhỡ rõ, Giang Tễ Sơ có người anh trai.

Có lẽ Giang Tễ Sơ nghĩ đến anh ta.

Khi bọn họ tìm được chú Ngưu, đối phương đang ngồi trên ghế thái sư trong sảnh chính ngôi nhà vui vui vẻ vẻ đếm tiền.

Khuôn mặt vốn dĩ cười thành một đóa bìm bìm vừa thấy hai người bọn họ tức khắc héo tàn đầy đất, đôi tay xếp tiền giấy đầy bàn thu đi.

Chú Ngưu mặt không chào đón: “Hai người tới đây làm gì!”

“Linh vị của Ngưu Lão vỡ, cho nên muốn nhờ ông giúp đỡ làm cái mới.” Tạ Ký lăn lê bò lết lõi đời nhiều năm, đối đãi với chú Ngưu vẫn có thể hòa thanh hòa khí, chỉ là ngoài miệng nói ông, nhưng không có nửa điểm cung kính.

Chú Ngưu kinh ngạc: “Vỡ?! Làm sao vỡ?!”

Tạ Ký móc ra bao nilon đen mang bên người —— còn là đồ thừa mua đồ ăn lúc trước: “Có thể là Ngưu Lão không hài lòng với phẩm chất cái linh vị này đi, ông xem xem có thể đổi cái khác không?”

Con mẹ nó không hài lòng với phẩm chất!

Đây chính là linh vị! Nó vỡ mày không tìm hộp kim ti nam mộc bỏ vào, mà nhét vào bao nilon mang bên người?

* Kim ti nam mộc: kim ti là tơ vàng, nam mộc là cây trinh nam (một loại cây quý hiếm ở Trung Quốc và có màu vàng óng khi đánh bóng)

Chú Ngưu nhịn xuống xúc động mắng người: “Linh vị thôn Ngưu Gia đều được chế thành từ gỗ hà biện tốt nhất, loại gỗ này hiện tại thiên kim khó cầu!”

Tạ Ký hiểu rõ gật đầu.

Còn không phải đòi tiền sao… Hiện tại anh đích xác không dư mấy tiền mặt, trên người có thẻ ngân hàng, nhưng thôn Ngưu Gia lại không có ATM.

Anh cảm giác được Giang Tễ Sơ có động tĩnh, lập tức lén vươn tay kéo một cái, dùng ánh mắt ám thị: Đừng sử dụng bạo lực.

Chú Ngưu nỗ lực đứng thẳng người, muốn thúc giục hai tên sát tinh nhiều lần gây sự này cút đi, Tạ Ký lại đến gần vài bước, thập phần tò mò mà đánh giá mặt bàn chưa kịp thu dọn.

Bên trên là tiền biếu tang của Ngưu Khố Ngân, cùng với một góc biên lai chi phí tang lễ.

Chẳng trách ngày nào chú Ngưu cũng đến tìm họ, hóa ra trong logic của trạm kiểm soát, tất cả tiền biếu đều rơi vào tay chú Ngưu.

Tạ Ký lại đưa mắt với Giang Tễ Sơ, tự mình động thủ kéo tờ biên lai kia.

Chú Ngưu tự nhiên không chịu, lập tức định ngăn cản, kết quả còn chưa đυ.ng tới Tạ Ký đã bị Giang Tễ Sơ mạnh mẽ ấn bả vai xoay hướng khác, trong tay còn bị nhét vào chén trà tử sa.

Giang Tễ Sơ cứng ngắc nói: “Mời uống nước.”

Chú Ngưu: “…” Đây là cái ly không đó!