“Mật khẩu nhà tôi bị phá rồi.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của trợ lý: “Sở tổng, anh có bị thương không? Có cần báo cảnh sát không? Tôi sẽ qua đó ngay bây giờ, anh đợi tôi một lát.”
Trong thư phòng, Sở Dập Kiều tắm rửa xong đang đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại: “Không vội, ngày mai giúp tôi thay khóa cửa, tiện thể giúp tôi cho người thiết kế lại vườn hoa trong nhà thành một cái phòng nhỏ, trang trí theo phong cách bé trai. Sự cố nhỏ thôi anh không cần tới đây nhưng vẫn phải báo cảnh sát, cụ thể nội dung tí tôi nhắn cho anh. Còn nữa, giúp tôi điều tra một đứa nhỏ tên là Lạc Thanh Dã. “
“Được, Sở Tổng.”
“Ca ca, em, em tắm xong rồi.”
Trước cửa vang lên giọng nói run rẩy ngượng ngùng, Sở Dập Kiều vừa lúc cúp điện thoại, xoay người.
Chỉ thấy Lạc Thanh Dã vịn khung cửa đứng đó, mặc độc chiếc áo sơ mi trắng quá khổ so với thân hình vừa lúc che lại vị trí khiến người ta mơ tưởng, lộ ra đôi chân cân xứng trắng nõn, tóc ướt sũng, đôi con ngươi lóe lên ánh nước nhìn người bên trong thư phòng.
Phàm là người có ái dục, nhìn bộ dáng Lạc Thanh Dã thế này đều sẽ nổi lên chút suy nghĩ.
Chỉ tiếc, đây lại là Sở Dập Kiều tuân thủ quy định vị thành niên vẫn là trẻ con.
Sở Dập Kiều mỉm cười hỏi Lạc Thanh Dã: “Không lạnh à?”
“...”
Lạc Thanh Dã không ngờ Sở Dập Kiều sẽ hỏi như vậy, trong mắt xẹt qua tia mất mát. Cậu cúi đầu nhìn đôi chân trần, lòng bàn tay vuốt ve cửa, nhẹ giọng nói:
“Em tưởng mặc như vậy sẽ khiến ca ca cao hứng.”
Sở Dập Kiều ngồi xuống ghế da: “Phòng thay đồ có rất nhiều quần, không cần tiết kiệm giúp tôi đâu.”
“Em thấy nóng, không cần mặc quần cũng được ạ.”
Sở Dập Kiều cầm báo cáo tuần này trên mặt bàn lật xem: “Cậu thích thế nào thì tùy.”
Lạc Thanh Dã để ý mái tóc Sở Dập Kiều vẫn ẩm ướt, nghĩ nghĩ gì đó rồi chạy ra ngoài, lúc sau quay lại với chiếc khăn mặt trên tay. Cậu đi ra sau lưng Sở Dập Kiều, phủ khăn mặt lên mái tóc rồi dịu dàng lau khô.
Sở Dập Kiều đang lật báo cáo chợt dừng lại. Nếu là Alpha khác tới gần hắn như thế khả năng đã sớm bị đánh, nhưng tiếp xúc với Lạc Thanh Dã ít nhất cũng tầm hai tiếng trôi qua rồi, thân thể vẫn không có cảm giác khó chịu gì.
Đây là Alpha đầu tiên có thể tới gần hắn mà không bị bài xích, chứng tỏ khả năng cao hắn cũng không bài xích pheromone của Lạc Thanh Dã.
Hắn không ngại nuôi Alpha trong nhà, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời. Bệnh này dù gì vẫn phải uống thuốc, trước khi tìm được alpha phù hợp uống nhiều hay ít thì vẫn thế, đau thì vẫn đau, không ngửi thấy pheromone không có nghĩa là không có cảm giác đau.
Nhưng muốn gϊếŧ chết được hắn thì hơi khó.
Trong thư phòng yên tĩnh dễ chịu, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gió phả ra từ điều hòa.
Sở Dập Kiều vừa gửi tin nhắn cho trợ lí xong, khung chat lại hiện lên có tin nhắn mới.
[Uống thuốc chưa? Thấy không thoải mái nhớ gọi cho tôi, liều lượng lần này tương đối lớn có thể xảy ra tác dụng phụ nặng hơn]
Là Hà Thiệp.
Đầu ngón tay chạm nhẹ màn hình, hắn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì tin nhắn lại được gửi tới.
[Lại khó ngủ à? Có muốn đến chỗ tôi ngủ không?]
Lạc Thanh Dã đứng sau lưng Sở Dập Kiều trong lúc vô tình nhìn thấy tin nhắn này, ánh mắt lập tức thay đổi. Người này là ai? Có vẻ thân thiết với Sở Dập Kiều thế? Nói năng mập mờ vậy? Đến chỗ người đó ngủ?
... Là Alpha theo đuổi Sở Dập Kiều ư?
Sở Dập Kiều giống như đã quen với cách nói chuyện của Hà Thiệp, tùy ý trả lời hai chữ:
[Ngủ rồi.]
Sau đó nhắm mắt ngả lưng vào đệm ghế mềm mại, mặc cho Lạc Thanh Dã lau khô tóc.
Sợi tóc mềm mại luồn qua kẽ tay, Lạc Thanh Dã nhìn Sở Dập Kiều mặt mày giãn ra nhắm mắt nghỉ ngơi, động tác theo đó đổi thành xoa bóp đầu cho Sở Dập Kiều.
Ngón tay vuốt ve lông mày, ánh mắt từng tấc từng tấc lướt qua khuôn mặt này, từ sống mũi cao thẳng lại đi xuống cuối cùng dừng trên đôi môi.
Môi mỏng bạc tình, tựa như tới gần sẽ bị thương, nhưng lại khiến người ta muốn được chạm vào.
Omega như Sở Dập Kiều chắc hẳn có rất nhiều người thích nhỉ?
Ví dụ như người tên Hà Thiệp kia.
“Tiểu Dã, nhà tôi chỉ có một phòng ngủ.” Sở Dập Kiều mở mắt. Trước đây thiết kế căn hộ hắn cho gộp nguyên phòng cho khách với phòng ngủ thành một cái phòng to, còn lại là vườn hoa trong nhà, phòng thay đồ và thư phòng, nào biết sẽ có một ngày bản thân tâm huyết dâng trào muốn nuôi một alpha.
Hắn cũng không ngờ mình có thể tiến vào trạng thái nuôi người nhanh đến thế.
Tay Lạc Thanh Dã dừng giữa lông mày Sở Dập Kiều, kinh ngạc nhìn qua. Hai chữ “Tiểu Dã” vừa vang lên, trong lòng cậu liền gợn sóng, giống như người này đã cho cậu vào một mối quan hệ thân mật hơn.
Có thể tới gần, có thể chạm vào.
Tay không nỡ buông ra, Lạc Thanh Dã ngọt ngào cười nói: “Không sao đâu ca ca, em ngủ trên sàn nhà được mà, chỉ cần có chỗ cho em nằm thì em ngủ đâu cũng được.”
“Tôi còn chưa hỏi cậu trước đó sống ở đâu, tại sao lại bị đưa đến đây.” Sở Dập Kiều đeo kính lên ngồi thẳng người, ra hiệu cho Lạc Thanh Dã ngồi xuống bên cạnh.
Ai ngờ thằng nhóc này trực tiếp ngồi xổm cạnh chân hắn, ngửa đầu nhìn.
Áo sơ mi trắng dài rộng bao phủ tấm thân gầy yếu, cổ áo hơi mở lấp ló xương quai xanh, vẻ mặt ngoan ngoãn trông mong giống con cún nhỏ dính người.
Bản lĩnh lấy lòng người giỏi phết.
Sở Dập Kiều hạ mắt: “Nếu không muốn nói thì thôi tôi không hỏi nữa. Đã là người của tôi rồi thì những gì trước đây bỏ qua hết đi, chỉ cần cậu ngoan ngoãn, tôi có thể cho cậu tất cả những gì cậu muốn. “
Lạc Thanh Dã vuốt ve đầu gối Sở Dập Kiều, cẩn thận thử tới gần, cuối cùng đặt cằm lên mu bàn tay mình ngẩng đầu nhìn Sở Dập Kiều:
“Ca ca, chờ em nghĩ kỹ rồi em sẽ nói cho anh biết có được không ạ? Em cam đoan nhất định sẽ nghe lời, em là của anh.”
Đôi mắt nóng bỏng của thiếu niên tựa như bầu trời đêm đầy sao, ánh sáng bất diệt.
Lại chạm vào hắn.
Sở Dập Kiều nhận thấy tần suất chạm vào mình của Lạc Thanh Dã tương đối cao, mà chính hắn cũng đang thăm dò giới hạn chịu đựng của mình: “Hiện tại có đang đi học không?”
Dù thế nào cũng nên bắt đầu, đã quyết định thì phải làm cho đến nơi đến chốn.
Hắn cần một người thông minh, nuôi không quen thì nuôi từ từ.
“Em không.” Lạc Thanh Dã không thấy Sở Dập Kiều phản ứng gì với động chạm của mình, lại làm nũng cọ cọ trên tay Sở Dập Kiều: “Tiểu Dã không cần đi học cũng được ạ, như vậy có thể lúc nào cũng được ở bên cạnh ca ca, ca ca đi đâu Tiểu Dã đi theo đó.”
Bỗng nhiên cậu ngửi thấy một mùi hương tràn ra từ đầu ngón tay Sở Dập Kiều, ánh mắt dần dần mê ly, đây là…
Mùi Brandy anh đào.
Trước đó cậu còn tưởng rằng Sở Dập Kiều đi uống rượu về nên quần áo ám mùi rượu.
Mặc dù cậu vẫn còn là trẻ vị thành niên nhưng dù gì cũng là Alpha. Trời sinh Omega có sức hấp dẫn với Alpha, đây cũng là lần đầu cậu cảm nhận được điều đó.
Trước giờ đều là cậu khống chế người, lần này cậu muốn thần phục người.
“Cậu còn nhỏ, phải học.” Sở Dập Kiều đã suy tính xong nên làm gì với thằng nhóc này. Tên cặn bã kia đã mơ ước tài sản kếch xù mà mẹ để lại cho hắn đến thế, nếu biết hắn đem tài sản nhường cho người khác có khi tức giận đến hộc máu ấy nhỉ?
“Ca ca, em không muốn đi học, em muốn ở bên cạnh anh.”
Sở Dập Kiều không nhận ra Lạc Thanh Dã có gì khác thường: “Không đi học cậu sẽ không theo kịp những người khác, người bên cạnh tôi nhất định phải có kiến thức. Ngày mai tôi sẽ cho người chuẩn bị cho cậu, tuần sau đi học. Nếu theo không kịp thì cho đi học thêm, chắc chắn sẽ được.”
Nói xong cầm điện thoại gửi tin nhắn cho trợ lí thu xếp.
Lúc cúi đầu gửi tin nhắn có nhìn lướt qua mắt Lạc Thanh Dã, hắn phát hiện đuôi mắt Lạc Thanh Dã hơi đỏ, vành mắt cũng ướt, ánh mắt mong đợi nhìn mình, giống như rất muốn cái gì đó, ôm lấy bắp đùi mình còn cố gắng chen vào giữa đùi cọ cọ.
“Đói bụng rồi?”
Lạc Thanh Dã lắc đầu.
“Hay là sốt?” Sở Dập Kiều thấy mặt và cổ Lạc Thanh Dã cũng bắt đầu đỏ lên, liếc xuống chân cậu: “Chắc bị cảm lạnh rồi, đi mặc quần vào.”
“Ca ca, anh thơm quá...” Lạc Thanh Dã nắm chặt bàn tay hơi lạnh của Sở Dập Kiều, hơi thở nóng rẫy, cậu biết mình bị làm sao.
“Tôi thơm?” Sở Dập Kiều ngẩn người, trên người hắn có mùi sao?
“Ca ca anh uống rượu ạ?”
“Không. Sao thế?”
Lạc Thanh Dã nhịn xuống biến hóa của cơ thể cố gắng giữ bình tĩnh, cậu phát hiện Sở Dập Kiều hình như không ý thức được trên người mình có mùi thơm, cơ thể anh ấy cũng không có phản ứng gì.
Omega trong tình huống bình thường sẽ không phát ra pheromone, trừ khi là thời kỳ phát tình, hoặc là… quyến rũ alpha.
“Em ngửi thấy mùi rượu.”
Sở Dập Kiều nhíu mày ngờ vực “Trong nhà không có rượu làm sao lại có mùi rượu?”
Lạc Thanh Dã nhìn vẻ mặt Sở Dập Kiều, đôi mắt dưới cặp kính trong veo như nước, chẳng lẽ Sở Dập Kiều không biết pheromone của bản thân là mùi gì?
Điều này có thể sao?
“Cậu đi nghỉ trước đi, tôi còn một số văn kiện cần xử lý.” Sở Dập Kiều nghĩ thằng nhóc này tám chín phần mười là cảm lạnh.
“Em muốn ở đây với anh.”
Sở Dập Kiều nhìn ánh mắt Lạc Thanh Dã như dính trên người mình, cảm thấy có chút vi diệu.
“Đi ngủ đi, cơ thể cậu đang trong giai đoạn phát triển, ngày mai mua sữa bò về cho cậu mỗi tối trước khi ngủ uống một cốc hỗ trợ tăng chiều cao.”
Lời này nghe vào tai Lạc Thanh Dã lại mang ý Sở Dập Kiều chê cậu nhỏ con. Cậu nhỏ con là vì không được ăn uống đầy đủ mà.
“Chẳng lẽ còn muốn ca ca ôm về phòng ngủ?”
“Có thể ạ?” Lạc Thanh Dã ngước đôi mắt to tròn xinh đẹp rơm rớm nước mắt nhìn hắn, âm cuối thả nhẹ như làm nũng.
Sở Dập Kiều cười như không cười: “Đương nhiên có thể.”
Cha hiền con hiếu còn diễn được thì anh em thân thiết có gì mà không diễn được.
Hắn cúi người ôm Lạc Thanh Dã về hướng phòng ngủ. Sau đó lại phát hiện tự mình chạm vào Lạc Thanh Dã cũng không có cảm giác gì.
Tại sao lại thế?
Lạc Thanh Dã vòng tay ôm cổ Sở Dập Kiều, cẩn thận tựa đầu lên ngực hắn, cách lớp quần áo mỏng manh lắng nghe nhịp đập vững vàng đồng thời tham lam hít sâu mùi rượu Brandy anh đào thoang thoảng.
Đây là Omega có mùi rượu Brandy anh đào.
Cậu ngửi được.
Sở Dập Kiều đi vào phòng ngủ, đặt Lạc Thanh Dã lên giường rồi bật đèn ngủ.
“Ngủ đi.”
“Ca ca, em sợ lắm...” Lạc Thanh Dã bắt lấy tay Sở Dập Kiều, giọng nói hơi run: “Em không dám ngủ một mình đâu. Anh có thể nhìn em ngủ rồi mới đi có được không ạ?”
Sở Dập Kiều nhìn tay mình bị Lạc Thanh Dã nắm chặt rồi lại rời ánh mắt lên người cậu. Ánh sáng từ đèn ngủ dịu nhẹ ánh lên khuôn mặt xinh đẹp đáng thương, chiếc chăn sẫm màu làm nổi bật làn da trắng xanh, cổ áo cậu mở rộng, bên trên có một vệt thấm nước nhưng hắn cũng không quá để ý.
Tiểu tử này cũng thật lắm trò.
Sở Dập Kiều cúi người dém góc chăn cho Lạc Thanh Dã, sau đó khẽ vuốt qua đuôi lông mày cậu.
Tay Sở Dập Kiều chạm vào như có một luồng điện yếu ớt kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng tế bào trên người cậu. Lạc Thanh Dã cuộn chặt lòng bàn tay giấu dưới chăn, bản năng muốn khống chế Omega phát tác khiến máu trong người cậu như phấn khích sôi trào.
Cậu nhìn thẳng vào mắt Sở Dập Kiều, dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt màu hổ phách này giống như sao trời rực rỡ, rõ ràng không cười nhưng lại tràn đầy tình cảm, chỉ cần nhìn một cái sẽ nguyện ý đắm chìm trong sự mê hoặc dịu dàng.
Giống như cậu đã không khống chế nổi bản thân mặc vào áo sơ mi Sở Dập Kiều mới thay vừa nãy.
“Ngủ đi, tôi đứng đây trông cậu.”
Sở Dập Kiều nhìn Lạc Thanh Dã nhắm mắt lại, vài phút sau dơ tay tắt đèn ngủ, đứng dậy ra khỏi phòng.
Cánh cửa từ từ khép lại, hắn cụp mắt đẩy gọng kính, tất cả sự dịu dàng còn sót lại trong đáy mắt đều tan biến như chưa từng xuất hiện.
Xoay người đi về phía nhà tắm.