Cốc Tiểu Mẫn buông tay, môi bĩu lên, nước mắt như sắp tràn ra khỏi hốc mắt, ào ào tuôn rơi: "Muốn ở bên em, thế mà nhà anh lại còn lừa nhà em? Hôn lễ hôm đó, khách khứa đều đến đông đủ rồi nhà anh lại hủy bỏ hôn lễ, anh có biết là nhà em đã mất mặt lắm không? Người ta còn không biết mà nói ra nói vào anh trai em, bố mẹ em chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện của hai đứa mình nữa đâu."
Diệp Bảo Hoa cũng rất oan ức: "Anh cũng không ngờ chị ba của anh lại đột nhiên trở mặt như vậy. Tuần trước rõ ràng là chị ấy đã đồng ý rồi, hôm nay lại đột nhiên nói không gả nữa, anh còn làm gì được nữa?"
Cốc Tiểu Mẫn tức mà không nói ra được, nhưng chẳng phải cô ta cũng đã biết Diệp Bảo Hoa là loại người như thế nào rồi sao? Đối với người khác, có lẽ Diệp Bảo Hoa sẽ không phải sự lựa chọn tốt nhất, nhưng với cô ta thì ngược lại, chí ít gả cho cậu ta thì cô ta vẫn có thể quản lý được, chẳng bị thiệt thòi gì. Bằng không để người nhà chỉ hôn, ngoài việc được nhiều sính lễ ra, trừ cậu ta thì chưa hẳn còn ai phù hợp với tâm ý của cô nữa cả.
"Vậy anh nói phải làm sao bây giờ? Ngày trước anh nói chị ba đối xử với anh tốt nhất, nhất định sẽ không để anh thiệt thòi, rồi giờ thì sao? Anh không biết đường đi cầu xin chị ta à?"
Diệp Bảo Hoa gãi gãi đầu, ngập ngừng nói ra một bí mật: "Chị ba… không biết biết chuyện em không hề có thai từ đâu, chị ấy biết là anh sẽ không sao cả cho nên mới phản đối như vậy."
Cốc Tiểu Mẫn mở to mắt, nhìn lại cái tên con trai ngốc nghếch này, không biết nói sao cho phải. Diệp Tam Ni biết chuyện thì cũng là việc của chị ta, sao có thể vô tâm vô phế như vậy được chứ? Còn biết là cậu ta không sao, này còn làm việc lớn gì nữa chứ!
Kỳ lạ là đến gần chót mới hủy hôn không gả nữa thì ra là muốn trả thù nhà họ, còn ngu ngốc tưởng rằng mọi chuyện đã ổn thỏa rồi sao?
"Sao chị ta lại biết, là anh nói với chị ta à?"
Diệp Bảo Hoa lắc đầu: "Oan uổng quá, anh đâu có ngu, sao lại đi nói cho chị ấy được. Anh cũng không rõ là chị ấy biết chuyện từ đâu nữa."
Cốc Tiểu Mẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái, chuyện này, ngoài cha mẹ, anh hai và Diệp Bảo Hoa ra thì chẳng còn ai biết nữa. Người nhà họ đều không để lộ ra ngoài, Diệp Bảo Hoa cũng không nói, vậy sao Diệp Tam Ni lại biết được?
“Thế nhà anh ngoài anh ra thì sao? Còn ai biết chuyện này nữa không?" Cốc Tiểu Mẫn truy hỏi.
Diệp Bảo Hoa dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn cô ta: "Cha mẹ anh mà biết, anh bị ăn đòn chắc luôn!"
Cũng đúng, cô ta bị người nhà này chọc tức mà ngu luôn rồi. Nhà họ Diệp mà biết sự việc này, sao có thể không màng điều kiện gì mà gả Diệp Tam Ni cho anh hai.
Không biết là tốt rồi, không thì chẳng cứu vãn nổi nữa luôn. Cốc Tiểu Mẫn nhất thời nghĩ ra cách làm cho người nhà nguôi giận, cô ta kéo tay áo của Diệp Bảo Hoa: "Hôm nay gia đình em mất mặt như vậy không nói, lại còn bày ra mười mấy bàn tiệc rượu, đều lãng phí hết rồi. Đây đều là do nhà anh đột ngột hủy bỏ hôn ước đó, nếu anh còn muốn ở bên em, anh phải nghĩ ra cách đền bù đi."
"Đền kiểu gì?" Diệp Bảo Hoa hỏi.
Cốc Tiểu Mẫn nói ra yêu cầu của mình: "Đầu tiên, cha mẹ anh phải thành khẩn đến trước mặt cha mẹ và anh hai em bồi lễ xin lỗi, còn có tiền nhà em bỏ ra đãi tiệc, nhà anh phải chi trả hết, vì tất cả do nhà anh hại hết đó."
Mười mấy bàn tiệc, này phải tiêu hết mấy trăm tệ ấy chứ. Diệp Bảo Hoa nhẩm trong lòng không tin nổi: "Sao nhiều tiền thế, cha mẹ anh sẽ không đồng ý đâu."
Cốc Tiểu Mẫn trừng mắt: "Anh ngốc quá đi, cha mẹ anh cũng đâu có biết chuyện em mang thai là giả đâu, vì đứa cháu đích tôn này họ sẽ đáp ứng thôi. Ngược lại thì anh hãy nói là, tiền của cha mẹ anh sau này cũng để lại cho anh thôi, chúng ta chỉ là tiêu số tiền đó trước thôi mà. Sao nào, được ở bên em, ít tiền này anh cũng không dám tiêu à?"
Diệp Bảo Hoa phủ nhận: "Sao thế được, vậy lát nữa về nhà anh sẽ nói với cha mẹ."
"Ừm, anh về nhà nói rõ với họ, nếu như họ đánh anh thì anh cứ chạy đi, đừng có đứng ngơ ra đó cho họ đánh nghe chưa, không là em đau lòng lắm đó." Cốc Tiểu Mẫn nhỏ nhẹ kéo tay cậu ta, mặt toàn vẻ đau lòng.
Diệp Bảo Hoa vô cùng vui vẻ, khí khái nam nhi trỗi dậy, vỗ ngực nói: "Em cứ yên tâm đi, anh không có ngốc vậy đâu!"
Cốc Tiểu Mẫn liếc cậu một cái: "Thế thì tốt, em có cách này, đảm bảo anh sẽ không bị đánh đâu…"