Quãng Đời Còn Lại Là Em

Chương 49

Lăng Viễn cầm thiệp mời của Tôn Phụng, hào hứng tới phòng làm việc của cô, nhưng trong phòng lại không có người. Lăng Viễn hỏi một bác sĩ khoa Ngoại, “Trưởng khoa Tôn không có ở đây à?”

“Hôm nay trưởng khoa Tôn có hội chẩn ạ.”

“À, cảm ơn em.”

Thoắt cái cũng đã tới giờ tan làm, Lăng Viễn gọi điện cho Tôn Phụng.

Sau khi Tôn Phụng nhìn màn hình hiển thị người gọi thì ấn nghe máy, “Alo…”

“Vợ tan làm mình cùng về nhà nhé.”

“Không được, hôm nay khoa em có tiệc, anh tự về đi.”

“Khoa em tổ chức tụ họp? Sao anh không biết việc này? Anh cũng có thể tham gia được.”

“Anh có phải người của khoa Ngoại đâu, em cúp máy đây.”

Lăng Viễn còn định nói thêm mấy câu thì đầu dây bên kia đã ngắt mất.

Buổi tối, Lăng Viễn đợi đến 10 giờ vẫn chưa thấy Tôn Phụng về, gọi cho cô mấy cuộc cũng không ai nghe. Cho tới tận 11 giờ, bên ngoài phòng khách mới có động tĩnh, Lăng Viễn đang trong phòng sách liền đi ra, “Sao em muộn như này mới về, gọi điện cũng không nghe máy?”

Tôn Phụng lấy điện thoại trong túi xách ra, quả nhiên có 4 cuộc gọi nhỡ của Lăng Viễn, “Em không nghe thấy, vừa rồi trong KTV ồn quá.”

“Bọn em chơi cũng hăng nhỉ? Tối về muộn em không sợ à?”

Tôn Phụng lườm anh, “Mấy hôm nay em đều ở nhà một mình, quen rồi.”

Lăng Viễn cầm tờ giấy mời trên bàn trà lên, “Tối mai có tiệc tất niên của Sở, em đi với anh nhé.”

“Sáng mai em có hội chẩn, chiều mai đã sắp xếp phẫu thuật, em không đi được.” Tôn Phụng dứt khoát từ chối.

“Mai là thứ Bảy sao lại sắp xếp nhiều công việc như vậy?”

“Một năm nay em có mấy ngày thứ Bảy được ở nhà nghỉ ngơi bình thường, viện trưởng Lăng không biết à?”

Lăng Viễn đi lên ôm lấy Tôn Phụng tỏ vẻ làm nũng, “Vậy em phẫu thuật xong thì qua, bằng không anh không có bạn gái đi cùng.”

Tôn Phụng nghiêng đầu qua, nhìn Lăng Viễn với ánh mắt hơi lạnh, “Em cũng không biết mấy giờ mới kết thúc phẫu thuật, em không đi nữa. Thư ký của anh đâu? Bạn nhảy đẹp như vậy còn gì?”

Lăng Viễn liền buông tay ra, “Anh đã giải thích với em từ lâu rồi, anh và cô ấy chỉ là quan hệ đồng nghiệp thông thường, cô ấy bị bệnh anh đưa cô ấy đi cấp cứu, sau đó cô ấy mời anh đi ăn để cảm ơn, đây cũng là việc thông thường thôi, tại sao em cứ mãi nghĩ sang hướng khác vậy?”

“Vậy làm bạn nữ đi cùng anh tới tiệc cũng là việc thông thường thôi…”

“Em đúng là ngang ngạnh!”

Tôn Phụng nhìn chằm Lăng Viễn, những giọt lệ tích đầy trong khóe mắt, trước khi rơi xuống cô liền cầm lấy túi đi vào phòng ngủ.

Lăng Viễn đang tức giận cũng quay về phòng sách, cầm điện thoại lên nhắn tin cho Tiêu Tiêu.

Ca phẫu thuật buổi chiều kết thúc sớm hơn Tôn Phụng dự đoán, lúc cô về nhà, Lăng Viễn đã ra ngoài. Tôn Phụng nhìn tờ thiệp mời đặt trên bàn, cầm lên nhìn thời gian và địa điểm tổ chức rồi đặt xuống.

Cô nhấc túi lên ngồi xuống ghế sofa, sau khi nhìn chằm vào thiệp mời mấy phút, đột nhiên đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Cô lấy bộ lễ phục màu đen đợt trước mặc trong hôn lễ của Mã Đông và Vệ Dung mặc lên rồi khoác bên ngoài một áo khoác màu đen. Sau khi chọn xong giày cao gót và túi xách thích hợp, Tôn Phụng đi ra. Trên đường tới khách sạn, Tôn Phụng đã đặc biệt tìm một salon làm tóc và trang điểm đơn giản.

Đến trước cửa khách sạn, Tôn Phụng nhìn đồng hồ đã trễ hơn 40 phút.

“Tôn Phụng…”

Lúc đang chuẩn bị đi vào thì Tôn Phụng nghe thấy tiếng Vệ Cương, nghiêng người nhìn thì quả nhiên thấy anh cũng vừa mới xuống xe.

“Anh còn tưởng mình nhìn nhầm, hôm nay em đẹp như này sao lại chỉ có một mình, viện trưởng Lăng đâu?” Vệ Cương hỏi Tôn Phụng.

Nhưng cô không trả lời, “Sao anh cũng đến một mình vậy?”

“Em biết Á Linh không thích mấy chỗ như này nên anh tới một mình.”

Tôn Phụng gật đầu, “Vậy chúng ta vào đi.”

Khi hai người vào tới sảnh chính thì buổi tiệc cũng đã bắt đầu, Tôn Phụng đi vào thì tìm kiếm bóng dáng của Lăng Viễn. Khi cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong đám người thì cũng là lúc phát hiện ra Tiêu Tiêu đang đứng bên cạnh Lăng Viễn. Cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏ, đi đôi giày cao gót màu đen, tóc vẫn gợn sóng ngang vai như bình thường nhưng lại xinh đẹp hơn hàng ngày rất nhiều.

Lúc này, Lăng Viễn cũng nhìn sang bên này, Tôn Phụng ý thức được khoác tay Vệ Cương.

Động tác đột ngột khiến Vệ Cương ngây người, nhưng lại nhìn thấy Lăng Viễn đang nhìn qua từ bên đó, nhẹ giọng hỏi Tôn Phụng, “Em và Lăng Viễn đang cãi nhau à?”

“Không có.” Miệng cô vẫn cứng không thừa nhận.

Có mấy người bạn qua chào hỏi với họ, Tôn Phụng mới buông tay xuống.

“Viện trưởng Vệ, trưởng khoa Tôn, đã lâu không gặp, mấy tháng trước còn nghe nói trưởng khoa Tôn đã về nước…”

“Đúng vậy, tôi về nước được một thời gian rồi.” Tôn Phụng cười trả lời, nhưng ánh mắt lại bay tới chỗ Lăng Viễn, điều khiến Tôn Phụng không ngờ tới là anh gọi Tiêu Tiêu tới thật.

Tôn Phụng chào hỏi với người quen một vòng rồi cầm ly rượu lên bàn lên, vừa nhấp một ngụm thì nhìn thấy Lăng Viễn kéo Tiêu Tiêu đi tới chỗ khiêu vũ, suýt chút nữa thì phụt ngụm rượu ra.

Tiêu Tiêu vừa hay cũng nhìn thấy Tôn Phụng, “Viện trưởng Lăng, trưởng khoa Tôn ở bên đó, chúng ta có cần qua đó chào hỏi không?”

“Không cần, chúng ta nhảy đi.” Lăng Viễn bực dọc nói.

Vệ Cương đứng một bên, mọi thứ đập vào mắt, anh tới bên cạnh Tôn Phụng nói, “Hai người đang cãi nhau thật à, Lăng Viễn tìm ở đâu ra cô gái ăn mặc lộng lẫy đến làm tức em vậy?”

“Là thư ký của anh ấy.” Tôn Phụng một hơi uống hết ly rượu, sau đó đưa cho nhân viên phục vụ đang đi qua, “Chúng ta cũng khiêu vũ đi.”

Vệ Cương giở khóc giở cười, “Em cũng đang chuẩn bị chọc tức cậu ấy à?”

Tôn Phụng cũng không quản nhiều như vậy, cứ thế lôi Vệ Cương qua sàn khiêu vũ, miệng còn lẩm bẩm, “Chẳng phải là nhảy thôi sao, ai mà không biết chứ.”

Ánh mắt liếc sang Tôn Phụng và Vệ Cương cũng đang nhảy cùng nhau, Lăng Viễn liền loạn nhịp giẫm lên chân Tiêu Tiêu, anh vội vàng xin lỗi, “Xin lỗi…”

“Không sao.”

Tiêu Tiêu vừa mới nói xong, Lăng Viễn liền buông tay cô ra, mặt đỏ phừng phừng đi qua chỗ Tôn Phụng và Vệ Cương.

Lăng Viễn cũng mặc kệ nhiều người đang ở đó, kéo tay Tôn Phụng đi ra sảnh ngoài.

Tiêu Tiêu nhìn thấy màn này, ngây người tại chỗ, đang chuẩn bị đuổi theo thì Vệ Cương đi qua ngăn cô lại, “Việc vợ chồng người ta để người ta tự giải quyết đi.”

“Vợ chồng?” Tiêu Tiêu trợn tròn mắt nhìn sang Vệ Cương, “Anh nói viện trưởng Lăng và trưởng khoa Tôn là vợ chồng sao?”

“Đúng vậy, lẽ nào cô không biết à?”

“Tôi không biết.”

Hai người đứng ngoài cửa khách sạn, đợi nhân viên phục vụ mang áo khoác ngoài ra, Tôn Phụng gạt phắt tay của Lăng Viễn ra, “Anh buông ra, anh làm em đau đấy.”

“Chẳng phải là em không tới sao? Tới với anh không được, mà lại tới với Vệ Cương? Không ngờ em lại…”

“Em làm sao?” Tôn Phụng hỏi ngược lại anh, “Anh có thể đưa người con gái khác tới, vậy em không thể tới cùng Vệ Cương à?”

Lúc này nhân viên phục vụ mang áo khoác ngoài của hai người ra, Tôn Phụng lấy áo của mình mặc lên rồi đi ra ngoài, Lăng Viễn theo sau cô.

Trong lúc đợi taxi ngoài cửa, dù Tôn Phụng đã mặc áo khoác nhưng do cô đi dép cao gót không mang tất, đêm Bắc Kinh xuống còn có mấy độ khiến cô lạnh run lẩy bẩy.

Lăng Viễn cầm áo khoác của mình khoác lên người cô, “Trời lạnh như này còn mặc ít nữa.”

Tôn Phụng quay đầu qua, nhìn anh với ánh mắt hung dữ, tức giận, “Có phải bây giờ anh thấy em làm gì cũng không thuận mắt phải không? Hối hận đã kết hôn với em chứ gì?”

“Em đang có cái logic quái quỷ gì vậy…”

Xe taxi dừng lại ngoài cửa, Tôn Phụng kéo cửa ngồi lên xe, Lăng Viễn cũng lên theo.