Quãng Đời Còn Lại Là Em

Chương 44

Tới bệnh viện, thư ký cùng với Lăng Viễn đi vào phòng làm việc, “Viện trưởng Lăng, sáng nay em đã gặp mọi người tới phỏng vấn, cảm thấy bạn này rất được, anh xem xem.”

Lăng Viễn nhìn CV của cô gái đó, “Tiêu Tiêu, thạc sĩ chuyên ngành tiếng Trung Đại học Sư phạm Bắc Kinh, 26 tuổi...Được, vậy cô ấy đi, hai em bàn giao công việc với nhau là được.”

“Vậy em lập tức thông báo cho cô ấy tới, chiều nay chúng em bắt đầu bàn giao công việc.”

Trong phòng làm việc, Tôn Phụng nhìn tờ chứng nhận kết hôn đặt trên bàn, bỗng dưng ý thức được việc chưa có nhẫn cầu hôn mà mình cứ như vậy gả cho Lăng Viễn, cảm thấy thật buồn cười.

Lúc này, Thư Tinh tới phòng làm việc của Tôn Phụng, cô liền kéo học tủ đặt tờ giấy chứng nhận kết hôn vào.

“Trưởng khoa Tôn, tối nay em có thể xin nghỉ được không ạ?” Thư Tinh rón rén hỏi Tôn Phụng, đây là lần đầu tiên cô xin nghỉ từ khi bắt đầu nghiên cứu hạng mục.

“Tối nay em có việc à?” Tôn Phụng nhìn sang Thư Tinh.

“Dạ, tối nay bạn trai em từ Thượng Hải qua muốn cùng nhau đón năm mới.”

Tôn Phụng liếc nhìn quyển lịch để bàn, quả nhiên hôm nay đã là 31 tháng 12, ngày cuối cùng của năm nay, “Vậy thì tối nay hủy cuộc họp luôn, hai đứa nhỏ kia chắc cũng không có tâm tình mà làm việc, các em đều đi chơi đi.”

“Dạ, cảm ơn trưởng khoa Tôn, em lập tức đi thông báo cho mọi người.”

Thư Tinh vừa ra khỏi phòng làm việc của Tôn Phụng thì nhắn tin cho Lăng Viễn, “Viện trưởng Lăng, trưởng khoa Tôn đã hủy bỏ cuộc họp tối nay rồi.”

Gần như chỉ mấy giây sau Lăng Viễn trả lời, “Cảm ơn!”

Buổi trưa, Tôn Phụng ăn dưới nhà ăn, cho đến tận khi ăn xong rời đi cũng không nhìn thấy Lăng Viễn, bình thường vào giờ này kiểu gì cũng thấy anh.

Giờ nghỉ trưa, Tôn Phụng nhắn một tin cho Lăng Viễn, “Sao trưa nay anh không xuống căng tin ăn cơm, anh đang bận à?”

Tôn Phụng đợi rất lâu cũng không thấy Lăng Viễn trả lời. Chớp mắt cũng đã tới giờ làm buổi chiều, Tôn Phụng đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.

Đi ra ngoài thang máy, Tôn Phụng đến thẳng phòng làm việc của Lăng Viễn, vừa đúng lúc gặp thư ký của viện trưởng đưa Tiêu Tiêu đi ra khỏi phòng làm việc của cô ấy.

“Trưởng khoa Tôn, chị đến tìm viện trưởng Lăng ạ”

“Ừ, viện trưởng Lăng đâu em?”

“Sáng nay tan làm xong anh ấy ra ngoài rồi, bây giờ vẫn chưa quay về.”

“Ồ.” Tôn Phụng gật đầu, “Vậy lát nữa chị quay lại sau.”

“Trưởng khoa Tôn, em giới thiệu một chút, đây là Tiêu Tiêu sắp tới sẽ thay thế em làm thư ký của viện trưởng Lăng.”

Bây giờ Tôn Phụng mới chú ý tới người đang đứng bên cạnh, cô trang điểm rất vừa phải, mặc một áo vest trắng, đi giày cao gót màu đen, mái tóc dài nâu nhạt xoăn sóng nhẹ đến ngang vai, vừa trẻ vừa đẹp, lại còn rất biết cách trang điểm, ăn mặc, Tôn Phụng cười với cô, “Xin chào, tôi là Tôn Phụng. Vậy hai em làm việc đi, chị đi trước đây.”

“Đây là trưởng khoa Ngoại của bệnh viện mình, chị ấy là Tôn Phụng, chị ấy và Lăng...”

“Dạ, sao vậy?” Tiêu Tiêu hiếu kỳ hỏi.

“Không có gì, ở đây một thời gian cô tự nhiên sẽ biết được.”

Phải sát tới giờ làm việc chiều Lăng Viễn mới quay về bệnh viện, vừa vào trong phòng làm việc lấy điện thoại ra mới nhìn thấy tin nhắn Tôn Phụng gửi đến, đang chuẩn bị trả lời tin nhắn của cô thì Tiêu Tiêu gõ cửa đi vào, “Viện trưởng Lăng, em là Tiêu Tiêu, em đến nhận chức ạ.”

Lăng Viễn buông điện thoại xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Tiêu, “Ừ, tôi biết rồi.”

Chỉ với ánh mắt này, Tiêu Tiêu đã bị Lăng Viễn thu hút, không ngờ viện trưởng Lăng lại đẹp trai như vậy.

“Báo cáo vợ, sáng nay anh có chút việc phải ra ngoài một lát.” Lăng Viễn trả lời xong tin nhắn mới phát hiện Tiêu Tiêu vẫn đang đứng trước bàn làm việc, “Không có việc gì em có thể ra ngoài, có việc tôi sẽ gọi em.”

Tiêu Tiêu lúc này mới hoàn hồn trở lại, “Dạ.” Sau đó đi ra khỏi phòng làm việc của Lăng Viễn.

Tôn Phụng đang chuẩn bị tới phòng bệnh thì điện thoại trong túi áo blouse rung lên, cô cầm điện thoại ra nhìn xem, đôi núm đồng tiền ẩn hiện bên khóe miệng.

Chẳng mấy chốc cũng tới giờ tan làm, Lăng Viễn gọi điện cho Tôn Phụng, “Vợ hôm nay không cần tăng ca chứ?”

Tôn Phụng đứng dậy, đóng cửa phòng làm việc lại, “Vợ gì chứ, chẳng phải em đã nói ở bệnh viện gọi em là trưởng khoa Tôn sao?”

“Vậy trưởng khoa Tôn tối nay không cần tăng ca chứ?”

“Vốn có việc nhưng mới hủy rồi.”

“Vậy tan làm đợi anh ở bãi đỗ xe.”

“Viện trưởng Lăng tối nay có sắp xếp gì không?” Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, đối với hai người mà nói có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, Tôn Phụng tự nhiên rất mong chờ.

“Có sắp xếp gì cơ, tan làm thì về thẳng nhà thôi.” Lăng Viễn cố ý hỏi lại.

“Ồ, vậy thôi.” Tôn Phụng thất vọng đặt điện thoại xống, bất giác cười lên, tự nói với mình, “Tôn Phụng từ khi nào mày lại trở nên thô tục như vậy.”

Sau khi tan làm, Tôn Phụng đến bãi đỗ xe thì thấy Lăng Viễn đã ở trên xe đợi mình, mở cửa xe ngồi lên, hài hước nói, “Viện trưởng tan làm sớm như vậy mà được sao?”

“Viện trưởng thì không được tan làm đúng giờ à?” Lăng Viễn nói rồi lái xe ra khỏi bãi đỗ.

Đi được nửa đường, đường về nhà đáng ra nên đi thẳng tiếp, nhưng Lăng Viễn lại rẽ trái.

“Ây, sai rồi, phải đi thẳng mà.”

“Hôm nay chúng ta không về nhà, anh đưa em tới một nơi.”

Tôn Phụng kinh ngạc nhìn sang anh, “Chẳng phải anh nói tan làm thì về thẳng nhà sao? Sao đột nhiên lại thay đổi vậy?”

“Đột nhiên anh nhớ ra có một nơi muốn đi.”

Thực sự Tôn Phụng rất hiếu kỳ sẽ tới nơi nào, nhưng biết Lăng Viễn sẽ không bao giờ tiết lộ đáp án trước, nên cũng không hỏi, cho tới khi cô kinh ngạc phát hiện họ đang đi trên đường quốc lộ Bàn Sơn.

“Chúng ta sắp đi leo núi à?”

“Ừ.”

“Anh biết bây giờ bên ngoài đang là bao nhiêu độ không? Chúng ta chỉ mặc áo mangto đi leo núi trong thời tiết này?”

Lăng Viễn rút một tay chỉ về đằng sau, “Anh có mang theo áo khoác lông vũ của hai chúng ta.”

Bây giờ Tôn Phụng mới chú ý tới phía sau đúng là có áo khoác của hai người.

Lái xe tới đỉnh núi trời cũng đã tối đen như mực, hai người mặc áo khoác dày rồi xuống xe.

Lăng Viễn gỡ chiếc khăn trên cổ mình xuống, quấn vào cổ Tôn Phụng, “Như này là không lạnh nữa rồi chứ.”

Đứng trên đỉnh núi, ngẩng đầu lên có thể ngắm nhìn bầu trời sao, cúi xuống có thể ngắm nhìn ánh đèn thoắt ẩn thoắt hiện của thành phố Bắc Kinh. “Em ở Bắc Kinh cũng đã mấy chục năm vẫn chưa từng tới đây.”

“Hôm nay đón năm mới, những chỗ khác rất đông người, cho nên anh đưa em tới đây, dù hơi lạnh nhưng chỉ có hai chúng ta. Suy cho cùng hôm nay đối với chúng ta mà nói còn có ý nghĩa sâu sắc hơn.” Lăng Viễn bước lên, ôm lấy vai Tôn Phụng, hôn lên mái tóc đen nhánh của cô.

Gió trên núi rất lớn, Tôn Phụng lạnh cứng người, liền cho tay vào trong túi áo khoác. Vừa thò vào thì tay đυ.ng phải vật gì đó, “Thứ gì vậy?”

Tôn Phụng nói rồi lấy đồ vật trong túi áo ra, là một cặp nhẫn Catier, Tôn Phụng trợn tròn mắt ngạc nhiên, “Lăng Viễn...Anh...Anh bỏ vào từ khi nào vậy?”

Lăng Viễn nói với nụ cười xấu xa, “Bây giờ anh quỳ xuống cầu hôn cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa, em cũng đã là vợ anh, phải không.” Lăng Viễn nói rồi lấy chiếc nhẫn nữ ra đeo lên ngón áp út trên tay trái của Tôn Phụng, “Nếu như đã cưới anh, sao có thể thiếu nhẫn được.”

Đeo cho Tôn Phụng xong, Lăng Viễn hỏi cô, “Em không đeo giúp chồng à?”

“Tuân lệnh, Lăng...Không đúng. Chồng.” Tôn Phụng lấy chiếc nhẫn còn lại giúp anh đeo lên.

Lăng Viễn ghì chặt cô vào lòng, “Quảng đời còn lại, toàn bộ là em.”