Quãng Đời Còn Lại Là Em

Chương 30

Lau sạch váy xong, Tôn Phụng quay lại phòng làm việc, ngồi xuống trước bàn, hai bàn tay cô đỡ lấy đầu, nghĩ lại sự việc phát sinh vừa rồi không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng mình đi xin từ chức, sao lại thành như vậy.

Lúc này, loa của bệnh viện phát thông báo, có vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng ở đường cao tốc Kinh Tân, các bệnh nhân bị thương nặng đang được đưa tới bệnh viện, đề nghị khoa cấp cứu chuẩn bị.

Một lát sau, loa phát thanh phát hiên tục, “Đề nghị trưởng khoa Ngoại L*иg Ngực tới khoa Cấp Cứu…Đề nghị trưởng khoa Ngoại Gan Mật tới khoa cấp cứu….Mời trưởng khoa Tôn khoa Ngoại Chung tới khoa Cấp Cứu…”

Nghe tới đây, Tôn Phụng liền cầm ống nghe bệnh trên bàn rời khỏi phòng làm việc.

Sắp tới khoa Cấp Cứu thì thấy Lăng Viễn đi qua từ hành lang đối diện, ánh mắt hai người nhìn nhau một lúc, Tôn Phụng vội vàng quay người đi vào khoa Cấp Cứu.

Tôn Phụng nghe chẩn đoán cho bệnh nhân xong, rồi lại nhìn sang tấm chụp CT vừa được chụp, nói với bác sĩ khoa cấp cứu, “Tình hình này chắc chắn đã xuất huyết não, lập tức phải tiến hành phẫu thuật, đưa bệnh nhân tới khoa Ngoại chuẩn bị phẫu thuật.”

“Bác sĩ Lâm khoa Nhi vẫn chưa tới sao, phát thanh thêm lần nữa bảo bác sĩ Lâm Niệm Sơ lập tức qua.”

Nghe tới tên Lâm Niệm Sơ, Tôn Phụng không tự nhiên nhìn sang giường bệnh bên cạnh, một em bé bị thương trong vụ tai nạn giao thông đang nằm trên đó.

Tôn Phụng quay người đang định đi ra khỏi phòng Cấp Cứu thì thấy Lâm Niệm Sơ từ khoa Nhi qua, hai người dừng lại cùng một lúc.

Còn Lăng Viễn lúc này cũng vừa hay đi từ phòng làm việc của trưởng khoa Cấp Cứu ra, vừa đi vừa giao phó những công việc quan trọng cho trưởng khoa Cấp Cứu.

Nhìn thấy Tôn Phụng đang sững người giữa đường, đang định gọi cô, thì thấy Lâm Niệm Sơ đang đứng đối diện Tôn Phụng, Lăng Viễn cũng không thể không dừng lại.

Trưởng khoa Cấp Cứu ở bên cạnh nhìn thấy tình cảnh này cũng không biết làm thế nào mới phải, đứng ngây tại chỗ nhìn ba người.

Tôn Phụng nhìn sang Lăng Viễn ở bên cạnh, rồi lại quay qua nhìn Lâm Niệm Sơ, bước qua người họ đi ra khỏi phòng Cấp Cứu.

“Mấy người không biết ba người vừa rồi đều tới khoa Cấp Cứu, lúc đó chỉ sợ trưởng khoa Tôn và bác sĩ Lâm sẽ đánh nhau…”

“Cảnh tượng hiếm có đến vậy, không thấy được thật đáng tiếc, nhưng viện trưởng Lăng và bác sĩ Lâm vẫn chưa li hôn thật à?”

Lúc này, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Tôn Phụng đi ra từ trong đó, hai y tá lập tức dừng việc bàn tán. Tôn Phụng thấy ánh mắt họ liền biết họ đang nói gì, lướt nhẹ như gió bước qua người họ, cô chẳng có sức để tâm tới.

Vừa vào trong phòng làm việc, điện thoại trong túi áo blouse rung lên, Tôn Phụng lấy điện thoại ra đọc tin nhắn wechat, “Em phẫu thuật xong chưa, tan làm cùng ăn nhé.”

Tôn Phụng nhanh chóng trả lời mấy chữ, “Không được, anh thấy lời đồn đại ở viện vẫn ít à?”

Mấy ngày sau đó, Lăng Viễn bận việc của bệnh viện, cũng không liên hệ với Tôn Phụng nữa, hàng ngày hai người đều làm hơn 8 tiếng trong cùng một bệnh viện, nhưng nếu như không chủ động thì tần suất gặp phải nhau cũng là rất nhỏ, lời đồn thổi trước đây cũng dần lặng xuống, Tôn Phụng cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm, ít nhất Lăng Viễn có li hôn hay không, cô cũng không còn tâm tư để quan tâm nữa.

Trong lúc Tôn Phụng tưởng rằng việc này cứ thế mà kết thúc, thì Lâm Niệm Sơ đột ngột xuất hiện trong phòng làm việc khoa Ngoại.

“Trưởng khoa Tôn, chị có thời gian không, tôi muốn nói chuyện với chị, được không?”

Khiến Tôn Phụng bất ngờ người đến tìm mình không phải là Lăng Viễn mà là Lâm Niệm Sơ, “Có, mời cô ngồi.”

Lâm Niệm Sơ ngồi xuống, cũng không kích động chất vấn Tôn Phụng, hai người đều là những có giáo dục, việc đánh chửi nhau chắc rằng sẽ không có được hiệu quả, “Tôi muốn nói chuyện với chị về việc của tôi và Lăng Viễn.”

Tôn Phụng rót một cốc nước cho Lâm Niệm Sơ, để xuống dưới bàn trà trước ghế sofa, “Cô nói đi.”

“Trước khi tôi nói, tôi muốn hỏi chị và Lăng Viễn…”

“Tôi biết cô muốn hỏi gì.” Tôn Phụng ngắt lời cô thẳng thừng, “Tôi cũng không muốn giấu cô, chúng tôi đã từng yêu nhau, nhưng là trước khi cô quay lại bệnh viện, tôi không biết anh ấy đã từng kết hôn, càng không biết anh ấy vẫn chưa li hôn, tôi xin lỗi vì đã làm tổn thương cô.”

“Thì ra Lăng Viễn không nói với chị…Vậy trước đây là tôi trách nhầm chị. Thực ra hôn nhân của tôi và Lăng Viễn đã xảy ra vấn đề lớn, anh ấy đi Mỹ học một năm, sau đó tôi lại đi Quý Châu, hai người cũng đã li thân một năm. Trước đây là tôi đề nghị li hôn, nhưng đó chỉ là lời nói tức giận, tôi nghĩ chúng tôi cần có thời gian để bình tĩnh lại, có lẽ sẽ tốt hơn. Nhưng không ngờ việc này lại đi quá xa tầm kiểm soát của tôi, phát triển tới bước ngày hôm nay, nói thật tôi không muốn li hôn, tôi vẫn còn tình cảm với Lăng Viễn…” Lâm Niệm Sơ nói tới đây, dừng lại nhìn Tôn Phụng.

Những lời Lâm Niệm Sơ nói và những lời của Lăng Viễn nói với cô mấy ngày trước khác nhau một trời một vực, một lúc lâu sau, Tôn Phụng mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm Niệm Sơ, “Nói như vậy, cô không muốn li hôn?”

Lâm Niệm Sơ gật đầu, “Đúng vậy, vậy nên tôi mới không đi làm thủ tục với Lăng Viễn.”

“Được, tôi đã biết vì sao hôm nay cô tới tìm tôi. Mong cô tin, việc xen vào cuộc hôn nhân của hai người quả thực là tôi vô ý. Sau này tôi sẽ không gặp Lăng Viễn nữa, đương nhiên gặp nhau bắt buộc trong công việc tôi cũng không còn cách nào khác, suy cho cùng chúng ta cũng cùng làm việc ở một bệnh viện.”

Nhận được lời cam đoan của Tôn Phụng, Lâm Niệm Sơ mới yên tâm phần nào, “Vậy cảm ơn trưởng khoa Tôn.”

Tiễn Lâm Niệm Sơ, Tôn Phụng không biết mình đã quay lại ngồi trước bàn làm việc bằng cách nào, Lăng Viễn nói với cô đều là những lời nói dối, lại một lần nữa lừa gạt cô, còn mình thì lại phát sinh quan hệ với anh, nghĩ tới đây Tôn Phụng đau khổ gõ vào đầu mình, cô hận mình đã dễ dàng tin tưởng Lăng Viễn.

Điện thoại trên bàn rung lên rất lâu, Tôn Phụng mới ý thức được cầm lên nghe, “Alo…”

“Tôn Phụng, là anh đây…”

Giọng nói của Lăng Viễn truyền tới từ đầu dây bên kia, Tôn Phụng lúc này mới hồi phục trở lại, “Có việc gì không?”

“Mấy hôm nay bệnh viện có quá nhiều việc, bây giờ anh mới làm gần xong, anh rất nhớ em, tối nay chúng ta gặp mặt nhé.”

Tôn Phụng nhếch nhẹ môi, phải để Lăng Viễn hết hi vọng, cho nên tối nay gặp nhau cũng được, “Được, gặp đi, anh gửi địa chỉ cho em, tan làm em qua thẳng đó.”

Cuối cùng Tôn Phụng cũng đồng ý hẹn gặp nhau, cho nên Lăng Viễn đã đặc biệt chọn một nhà hàng Pháp rất lãng mạn. Tôn Phụng đỗ xe xong, đi vào trong, Lăng Viễn đã tới trước một bước.

Anh đứng dậy kéo ghế cho cô, đợi Tôn Phụng ngồi xuống rồi lại đưa menu cho cô.

Tâm tư của Tôn Phụng không muốn ăn, chọn đại hai món rồi đưa menu cho phục vụ.

“Sao vậy, vẫn còn giận anh à?”

Tôn Phụng lắc đầu, “Không, anh và bác sĩ Lâm định khi nào đi làm thủ tục?” Cô cố ý hỏi như vậy.

“Mấy ngày nữa đi, mấy hôm nay anh bận quá.” Lăng Viễn vẫn chọn giấu cô việc Lâm Niệm Sơ không đồng ý li hôn.”

“Lăng Viễn, anh còn định lừa em tới khi nào?”