Bảy ngày chỉ chi tiêu 70 tệ để đi lại, Đồng Vũ Vụ quyết đoán lựa chọn không ra cửa.
Hệ thống chỉ quy định chi tiêu phương tiện đi lại, Đồng Vũ Vụ nằm ở nhà không hề có gánh nặng tâm lý mà mời huấn luyện viên riêng đến nhà.
Ở Yến Kinh có rất nhiều danh viện thái thái đều có chuyên gia dinh dưỡng và huấn luyện viên riêng, Đồng Vũ Vụ cũng không ngoại lệ, một năm trước cô cam kết với huấn luyện viên riêng là một chị gái rất tàn khốc, hai người nói chuyện cũng rất hợp nhau nên trở thành bàn bè.
Trong biệt thự Tùng Cảnh trên lầu có phòng tập thể dục, bên trong có thiết bị đầy đủ, trên cơ bản mỗi tuần Đồng Vũ Vụ sẽ tập ba đến bốn lần, có khi sẽ để huấn luyện viên đến dạy tập có khi thì cô tự tập.
Thời điểm huấn luyện viên riêng bồi cô tập, phát hiện hôm nay cô tập rất nghiêm túc, không nhịn được trêu ghẹo: “Cứ tưởng hôm nay cô sẽ không kêu tôi đến chứ, không phải cô luôn tập một ngày nghỉ một ngày sao?”
Vị Phó thái thái này thỉnh thoảng sẽ làm biếng, có khi một tuần cũng không gọi điện thoại kêu cô đến.
Đồng Vũ Vụ khẽ cắn môi, “Hôm qua có người nói tôi béo!”
Thật ra Phó Lễ Hành cũng không có nói cô béo, cho dù cô gầy như thế nào cũng hơn chín mươi cân, cõng cô 2 km, ai còn có thể cảm thấy nhẹ được chứ?
Nhưng Đồng Vũ Vụ thân là phụ nữ, hơn nữa còn có tính tự biên, nói với cô một ý vào tai cô lại là ý khác, ý tứ của Phó Lễ Hành đã bị cô bẻ cong thành anh nói cô béo.
Thân là một tổng tài bá đạo, cõng cô không có bước đi như bay, không phải là làm nhục nhân cách lắm sao? Có cảm thấy xấu hổ khi nói mình là Phó tổng hay không chứ?
Huấn luyện riêng nghe vậy cũng rất kinh ngạc, “Cô mà béo sao? Nói thật nha bảo bối, tôi cảm thấy cô béo lên một chút sẽ càng đẹp hơn đó.”
Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tính hiếu thắng Đồng Vũ Vụ đâu còn nghe vào nữa, sau khi ở trong phòng tập bị ngược chết đi sống lại, cô đã tự chụp hình với gương trong phòng tập, hôm nay cô mặc đồ tập thể thao, lộ thắt lưng và rốn ra ngoài, đường cong vô cùng hoàn mỹ. Cô muốn xem thử hiệu quả của hình chụp này như thế nào, rồi mới quyết định có gửi cho Phó Lễ Hành hay không, vì thế cô gửi hình cho Lục Nhân Nhân và Tống Tương.
Hai người cùng lúc đang rảnh rỗi nên phản hồi ngày lập tức.
Lục Nhân Nhân: [Đây là vòng eo A4 sao? Trước đây mình xem tiểu thuyết không hiểu câu “bóp lấy eo dí sát vào tường” là sao, từ bóp này không phải chỉ dùng cho cổ thôi sao? Chỉ nghe nói bóp cổ, chưa có nghe nói qua có bóp eo, hiện tại thì mình đã hiểu rồi!]
Tống Tương: [So eo nhỏ thì có ý gì, không bằng chúng ta so xem ngực ai bự lớn hơn đi, tôi cúp C.]
Đồng Vũ Vụ vừa lòng, lúc này mới đem hình chụp gửi cho Phó Lễ Hành, rồi đợi anh phản hồi.
Hơn mười phút sau, điện thoại cô rung lên, nhìn thấy tin nhắn anh gửi đến, khóe miệng chưa kịp giơ lên, ý cười trên mặt cũng cứng đờ.
Phó Lễ Hành: [Gương có chút bẩn, lần sau bảo người giúp việc lau chùi kỹ một chút.]
Đồng Vũ Vụ gửi gói biểu cảm qua: [Mọi người vui vẻ tôi cáo từ jpg.]
Cùng lúc đó, không nhận được phản hồi của Đồng Vũ Vụ Tống Tương cũng bận rộn với việc của mình, hôm nay cô không có buổi tụ tập và xã giao, vui vẻ ở trong phòng thay đồ của mình thay tới thay lui, ngắm nhìn quần áo được gửi đến sáng nay, vui vẻ như tiểu ong mật.
Lúc trước đến trung tâm thương mại nhìn thấy cửa hàng tình thú cô lén nhớ tên và địa chỉ của cửa hàng, lên mạng tra thì thấy của hàng này có cửa hàng trên mạng, quyết đoán lấy tên của người khác mua tất cả những kiểu dáng trong cửa hàng, hôm nay vừa mới giao đến, cô mặc bộ quần áo học sinh thích thú không muốn cởi ra, chất liệu, thiết kế rất tuyệt, nếu không phải không muốn ra mặt, nếu không phải ông chủ không công khai số điện thoại, cô thật muốn gọi điện thoại cho ông chủ đòi tiền làm mẫu mặc nha!
Quần áo Tống Tương đều mua ba bộ, một bộ giữ lại cho bản thân, hai bộ khác đưa cho Lục Nhân Nhân và Đồng Vũ Vụ.
Nhưng thấy Lục Nhân Nhân hiện chưa kết hôn vẫn còn độc thân, cô tạm thời trước hết vẫn chưa đưa cho cô ấy, chờ Lục Nhân Nhân có bạn trai rồi nói sau.
Về phần Đồng Vũ Vụ, vốn Tống Tương muốn để trợ lý trong nhà đưa qua, nhưng nghĩ lại như vậy sẽ không tạo được bất ngờ, phải tạo niềm vui mở quà chuyển phát nhanh cho Đồng Vũ Vụ mới được! Vẫn là nên để cô cho chuyển phát gửi qua, đến lúc đó có phải càng kinh hỉ hơn không?
Gần đây Phó Lễ Hành thường xuyên nhận được các gói biểu cảm của Đồng Vũ Vụ, mới đầu từ trạng thái “không thể lý giải không thể hiểu được” sau đó là “nhìn rồi cười” cũng chỉ trong vài ngày.
Chu Trì ngồi đối diện thấy anh nhìn điện thoài cười, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Nói chuyện với ai vậy?”
Phó Lễ Hành không có thói quen khoe ân ái, cũng không muốn khoe, chỉ là nhìn thoáng qua chỗ ngồi bên cạnh Chu Trì là Vạn Lâm Gia, liền nhẹ nhàng nói: “Thái thái của tôi.”
Trên thực tế, người giống như Tần Dịch như vậy cũng rất ít, Vạn Lâm Gia là người có năng lực và dã tâm, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì làm tổn hại đến lợi ích của gia tộc và công ty, năm đó hắn đối với Đồng Vũ Vụ thật là động tâm, cũng làm thân sĩ theo đuổi, nhưng mà còn chưa phát triển thêm một bước quan hệ thì nghe được tin tức cô và Phó Lễ Hành quen nhau, hắn quyết đoán liền thu lại tâm tư này. Đừng nói là liên quan đến lợi ích, cho dù không có liên quan đến quan hệ lợi ích, mà nhớ thương bạn gái, vợ của bạn bè cũng quá xấu hổ rồi.
Chuyện cũng qua ba năm, Vạn Lâm Gia cũng đã có mấy người bạn gái.....
Chu Trì nghe xong lấy khủy tay đυ.ng vào người Vạn Lâm Gia, vẻ mặt khó tin nói: “Tôi không nghe nhầm chứ, cậu ta đây là đang khoe ân ái sao?”
Vạn Lâm Gia tao nhã cười, “Ai mà biết được chứ.”
Rất nhanh liền đến sinh nhật của Tần Hoài, ở Yến Kinh có thông tục, trên 60 tuổi mới có thể đem yến tiệc gọi là thọ yến.
Tiệc sinh nhật mời không ít người thân và bạn bè tốt, thân thể Tần Hoài không tốt, hơn nữa Tần trạch cũng đủ lớn, cho nên yến tiệc liền tổ chức ở nhà, mãi cho đến 12 giờ trưa, Ngô Tuệ Quân đứng ở cửa phát hiện khách mời đều đã cho người đem lễ vật đến, mà một người khách cũng không thấy đến, mới phát hiện không thích hợp.
Trong nhà ăn, Tần Hoài ngồi ở chủ vị, nhìn thấy ngồi hai bên là Ngô Tuệ Quân còn có Tần Dịch, bình tĩnh cười nói: “Tuệ Quân, bà vất vả rồi, tiệc sinh nhật của tôi, bà bận rộn trước sau, nhưng mà đêm qua tôi đã suy nghĩ thật lâu, sinh nhật này cũng không phải là chuyện lớn gì, thân thích và bạn bè đều có việc của họ, cho nên một nhà chúng ta ngồi xuống đây ăn một bữa cơm là được rồi.”
Gần đây Tần Dịch âm trầm hơn rất nhiều, hắn thu liễm trên người, ngay cả quản gia người nhìn hắn lớn lên cũng sinh ra một loại ảo giác, hiện tại Tần Dịch cũng coi như có một phần giống Tần Hoài của nhiều năm về trước. Cha con không hợp là sự thật, nhưng về sau Tần Dịch càng giống Tần Hoài, thậm chí là biến thành Tần Hoài khác.
Trong lòng quản gia thở dài một hơi.
Ngô Tuệ Quân nghe đến đó, trong lòng đột nhiên lột bột một tiếng, bà theo bản năng ngẩng đầu nhìn Tần Hoài, chỉ thấy đối phương nhìn bà cười ôn hòa.
Bà cúi đầu, tim đập nhanh hơn, lòng bàn tay đổ nhiều mồ hôi, chẳng lẽ Tần Hoài đã phát hiện chuyện bà làm, kế hoạch của bà rồi sao?
Đi theo Tần Hoài gần hai mươi năm, bà hiểu biết hắn trong công việc cũng hiểu biết hắn trong cuộc sống, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, một suy đoán khiến bà cảm thấy đáng sợ, không phải bà bị Tần Hoài thiết kế ngược lại chứ? Tần Hoài đến tột cùng là muốn làm cái gì?
“A Dịch, dùng cơm xong theo ta đi đến nghĩa trang một chút.” Tần Hoài nhìn về phía Tần Dịch, “Đã lâu rồi không đến thăm mẹ con và anh con.”
Tần Dịch ân một tiếng.
Đúng lúc này quản gia nhận được tin tức, từ bên ngoài tiến vào trong nhà ăn, cung kính đứng bên cạnh Tần Hoài nói: “Lão gia, có một vị khách mời cầm thiệp mới đến, nói là bạn của thiếu gia, có cần mới cô ta vào hay không?”
Tần Hoài lộ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Tần Dịch, “A Dịch, con mời bạn sao? Là Cao Thịnh hay là Tưởng Khải?”
Tần Dịch cũng không rõ, sinh nhật cha hắn, hắn cũng không mời bạn bè lại đây, hắn cũng chưa phát thiệp cho ai.
“Tuệ Quân.” Tần Hoài dừng một chút, “Thiệp mời là bà phát ra sao?”
Ngô Tuệ Quân nhìn thấy khả năng diễn xuất không chê vào đâu được của Tần Hoài không nhịn được cười.
Nực cười, bà thật sự là nực cười, chỉ sợ là cho tới bây giờ Tần Hoài vẫn không xem trọng bà, bây giờ còn cái gì mà không rõ nữa chứ? Bà là đang may váy cho người khác, mặc kệ Tần Hoài đang muốn làm cái gì, chuyện ghê tởm của Liễu Vân Khê cũng không liên quan đến hắn, nói không chừng Tần Hoài nhẫn nhịn bà cho đến bây giờ chính là muốn ép bà để có được giá trị lợi dụng cuối cùng kia, nực cười là bà nghĩ có thể sắp đặt được Tần Hoài.
Tần Hoài thấy Ngô Tuệ Quân không nói lời nào, liền thu ý cười trên mặt, nói với quản gia: “Vậy mời khách vào đi.”
Quản gia gật đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho người ở bên ngoài.
Khi Liễu Vân Khê được dẫn vào nhà ăn, Tần Dịch mới phản ứng lại, hắn nhìn vẻ mặt không biết làm sao của Liễu Vân Khê, lại nhìn Ngô Tuệ Quân, còn gì không hiểu rõ nữa chứ, hắn đứng dậy, ghế phát ra tiếng động lớn, hắn cười lạnh nói: “Thật đúng là trăm phương ngàn kế, họ Ngô kia, bà mẹ nó chính là con chó do cha tôi nuôi, bà thật nghĩ bà xứng ngồi trên bàn ăn này sao?”
Hai tay Ngô Tuệ Quân đang run rẫy, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, “Luận trăm phương ngàn kế, tôi vẫn kém xa cha của cậu, cha cậu mới là đa mưu túc trí. Lại nói, lão Tần, đứa con này của ông thật không thông minh, thật ngu xuẩn.”
Nói đến nước này, xem như là xé rách mặt nhau, Ngô Tuệ Quân biết Tần Dịch sẽ không bỏ qua cho bà, cũng biết là Tần Hoài sẽ không bỏ qua cho người không có giá trị lợi dụng như bà, Tần gia này chính là nơi ăn thịt người, về sau bà trở thành dạng người gì cũng không sao cả, chỉ muốn được thống khoái một lần!
“Nhìn hắn xem làm gì có một chút bộ dạng của người thừa kế chứ, đứa con của ông tìm người thế thân, tìm người thế thân giống Đồng Vũ Vụ, thật sự là nực cười chết người mà! Ngu xuẩn như vậy mà ông còn đem công ty cho nó quản lý, ông chết rồi nằm dưới đó rồi có phải cũng sẽ lo lắng cho nó không?”