Nuông Chiều Em Tới Tận Xương Tủy

Chương 32

“Móa! Người chị em, mình thực sự là xem nhẹ cậu nha! Mình còn tưởng rằng cậu không biết cách yêu đương, không ngờ là mới chỉ điểm một chút mà cậu đã hiểu ra ngay, thật đáng mừng, thật đáng mừng a!”

Một tuần sau đó, Phó Vị Vũ mới đem chuyện mình đã ngủ với nam thần nói cho Lộc Kiều biết. Quả nhiên là không ngoài dự đoán, cô nàng liền bùng nổ, trực tiếp gọi video tới, đầu tiên là trách cứ khuê mật không đủ nghĩa khí, sau đó là ý cười đầy mặt.

Ai có thể nghĩ đến, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, mà bọn họ đã từ xác nhận quan hệ thành phát sinh quan hệ chứ, ngay cả chính bản thân cô cũng không ngờ được chuyện này nha.

“Mình luôn cảm thấy, hình như là quan hệ của bọn mình phát triển hơi nhanh rồi thì phải?”

“Tuyệt đối không nhanh. Nếu như là mình, nhìn trúng liền lên giường đâu. Như cậu chỉ được tính là có chút lòng thành thôi.”

Cô quên mất, Lộc Kiều là động vật ăn thịt, mỗi một đoạn tình cảm đều phát triển thần tốc cũng kết thúc thật nhanh chóng, hai người các cô cơ bản là không cùng một đẳng cấp nha.

“Ài ài, kỹ thuật của Thư Tịnh thế nào? Có thoải mái không?”

Giữa ban ngày lại lấy chuyện ban đêm ra bàn luận, tựa hồ không quá thích hợp đi.

Phó Vị Vũ có tật giật mình, nhìn quanh bốn phía, đảm bảo là không có ai mới hạ giọng nói: “Cậu nói nhỏ một chút, mình còn ở phim trường đó.”

“Được rồi, được rồi, mình sẽ nói nhỏ lại. Cậu kể đi, mình sẽ phân tích giúp cậu.”

Sau khi trải qua nhiều chuyện, Phó Vị Vũ cơ hồ cũng đã thả lỏng hơn một chút, vừa nghịch tóc vừa nói: “Nói thế nào nhỉ? Lúc đầu còn ổn, nhưng sau đó thì rất đau. Thư Tịnh sợ mình bị thương nên có chút khó khăn, giày vò rất lâu.”

“A? Không thể nào? Cậu là lần đầu tiên mình còn có thể hiểu được, không ngờ là Thư Tịnh cũng thuần khiết như vậy sao? Đúng là trâu bò!”

Biết được Thư Tịnh còn là xử nam trong chuyện này, Lộc Kiều cảm thấy rất khϊếp sợ.

Dù sao thì người này ngoài mặt nhìn rất nhã nhặn, nhưng thực ra dưới đáy mắt lại tràn ngập tính xâm lược a, còn tưởng rằng anh là vương giả giấu mình, không ngờ lại là đồng tử ngu ngơ nha.

“Đều là lần đầu tiên, mình hiểu rồi, xác thực là rất giày vò, về sau thì sẽ ổn thôi, ha ha!”

Lộc Kiều nhìn như đồng tình, nhưng thực ra là cười trên nỗi đau của người khác, giống như mới phát hiện ra một chuyện rất kinh khủng.

Phó Vị Vũ bĩu môi: “Thật không đứng đắn! Tết này, cậu với bạn trai sẽ trở về sao?”

Bận rộn công việc nên Phó Vị Vũ đã lâu rồi không có gặp mặt Lộc Kiều, rất nhớ cô nàng.

Lộc Kiều: “Ừ! Lần này trở về, mình sẽ cho cậu một bất ngờ.”

Phó Vị Vũ: “Thần bí như vậy sao? Phát tài rồi?”

Lộc Kiều: “Bây giờ mình có tiền như vậy, còn cần phát tài sao? Chờ mình về rồi cậu sẽ biết?”

Phó Vị Vũ: “Được thôi! Mình phải chuẩn bị để quay phim đây, chúng ta nói chuyện sau nhé!”

Lộc Kiều: “ Đi đi, bye bye.”

Phó Vị Vũ mỉm cười, tắt video call.

Cùng lúc đó, một tin nhắn Wechat được gửi tới, là của Lư Húc Cẩn.

Phó Vị Vũ sừng sỡ, sau bữa tiệc lẩu hôm đó, giữa bọn họ giống như đã mất liên hệ với nhau, cũng quên mất hôm đó anh ta tựa như đã thổ lộ với cô.

Lư Húc Cẩn: “Vũ Vũ, em đang bận sao?”

Phó Vị Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc rồi mới hồi phục lại tinh thần: “Em vẫn đang nghỉ trưa. Thật xin lỗi anh! Chuyện hôm đó xảy ra đột nhiên, em chưa nói gì mà đã rời đi, mấy ngày nay còn...”

... bận rộn, vội vàng gương vỡ lại lành, yêu đương với Thư Tịnh.

Lư Húc Cẩn: “Giữa chúng ta còn khách khí làm gì chứ? Thế nào? Mấy hôm nay quay phim thuận lợi chứ?”

Phó Vị Vũ: “Dạ, có không ít người đã đóng máy rồi, em còn mấy cảnh quay quan trọng, có thể là tháng sau sẽ đóng máy.”

Mấy cảnh quay quan trọng cuối cùng về cơ bản đều là đất diễn của một mình nữ chính, thỉnh thoảng sẽ kết hợp với người khác, giúp cho kịch bản thăng hoa.

Tuần này, Thư Tịnh sẽ thường xuyên quay chung với cô, chỉ cần có thời gian nhàn rỗi, hai người lại sẽ dính vào nhau như keo, như sơn.

Mà bọn họ vẫn cố gắng giữ bí mật, không để cho ai biết.

Chỉ là hôm nay Thư Tịnh không có ở đoàn làm phim, anh phải về công ty.

Đối phương không trả lời.

Phó Vị Vũ nhìn thời gian, thấy không còn sớm nữa thì bỏ điện thoại xuống, quay về phim trường.

“A! Đây không phải là Lư Húc Cẩn sao? Sao anh ta lại đến đoàn làm phim? Đến thăm ban sao?”

Phó Vị Vũ đang chuẩn bị xuống xe, thì bên ngoài liền truyền đến một trận bạo động.

Giống như loáng thoáng nghe được cái tên “Lư Húc Cẩn”.

“Hoa hồng đỏ thì làm sao nói là đi thăm ban được? Là đi tỏ tình đó.”

“A! Anh ta hình như là đi về phía xe của Phó Vị Vũ, không lẽ...”

“Không thể nào! Mặc dù tôi rất thích hai người bọn họ, nhưng cũng không thể trắng trợn như vậy chứ!”

“Mau nhìn đi! Phó Vị Vũ xuống xe!”

Nghe thấy tiếng bàn tán, Phó Vị Vũ không chần chừ gì mà xuống xe ngay, quả nhiên, vua màn ảnh Lư Húc Cẩn không che chắn gì đang đi về phía cô, nhìn qua có vẻ rất thoải mái, tự nhiên, trên tay còn cầm một bó hoa hồng đỏ chói.

Phó Vị Vũ cả người đều ngơ ngẩn.

‘Vũ Vũ! Surprise!!!” Mà người đàn ông gây ra trận bàn tán đó đang đưa hoa trước mặt cô.

Bó hoa đồng đỏ phá lệ chói lóa mắt, người con gái vốn nên mừng rỡ giờ phút này lại cảm thấy rất phức tạp, mà người vây xem đã đứng đầy xung quanh, còn có người chụp hình, quay video, tựa hồ như đang chứng kiến một màn cầu hôn hoành tráng nào đó.

“Anh đến để chúc mừng Trương Nguyệt lão sư đóng máy sao? Trùng hợp là em diễn với cô ấy, em đưa anh qua đó.”

Đối mặt với cục diện này, Phó Vị Vũ sau khi kinh ngạc rất nhanh đã bừng tỉnh, khuôn mặt tươi cười, hóa giải xẩu hổ cũng như hiểu lầm quanh mình.

Trương Nguyệt là một diễn viên lão làng, bà ấy đóng vai mẫu thân của Lương Uyển Nghi, đồng thời cũng là tiền bối và là đàn chị mà Lư Húc Cẩn đã ngưỡng mộ từ lâu. Hôm nay bà ấy đóng máy, Lư Húc Cẩn mang hoa tới chúc mừng cũng rất hợp lý.

Chỉ là Lư Húc Cẩn không ngờ tới, anh ta liều lĩnh đi đến trước mặt cô tỏ tỉnh, kết quả lại bị cô dùng phương thức này để cự tuyệt.

“Đi thôi!” Phó Vị Vũ cười với anh ta.

Triệu Điềm Điềm cũng hoàn hồn lại, lập tức bung dù cho cô.

Vừa rồi dọa chết cô ấy rồi, hóa ra là mang hoa tới tặng cho Trương lão sư a!

Nhưng chúc mừng đóng máy sao lại mang hoa hồng?

Triệu Điềm Điềm nghĩ mãi cũng không ra, hoài nghi nhìn về phía Lư Húc Cẩn thì thấy anh ta đang mỉm cười đứng bên cạnh Phó Vị Vũ, nhìn qua không có gì là không thích hợp.

“Vũ Vũ trưởng thành rồi nha, càng ngày càng tinh tế. Nhưng vừa rồi có nhiều người như vậy, sợ rằng không phải ai cũng tin lời em nói đâu, chuyện này phải làm sao đây?”

Lư Húc Cẩn cười đến bất cần đời, giống như là quyết tâm muốn để cho cả thế giới đều biết, anh ta là đang theo đuổi Phó Vị Vũ vậy.

“Anh, anh muốn làm lớn chuyện, em không sợ. Bất quá, trước mắt em vẫn phải kết thúc công việc đã, nếu không, có chuyện gì xảy ra thì đoàn làm phim sẽ gặp nạn theo.”

“Vừa rồi anh chỉ đùa với em thôi! Hôm nay anh đến là để chúc mừng đàn chị đóng máy.” Lư Húc Cẩn cười đến vô tâm vô phế: “Thế nào? Ảnh đế anh đủ hào phóng chứ?”

Dù không biết anh ta đang nói đùa hay là nói thật thì Phó Vị Vũ vẫn làm bộ thở dài một hơi: “Được đó! Lần sau anh thử đóng vai Tiểu Kim Nhân đi.”

“Vậy em làm nữ chính đi, lần này anh không muốn diễn anh em nữa, diễn tình nhân thì sao?”

Anh ta đầy mong đợi chờ cô đáp lại.

Phó Vị Vũ cũng cười: “Được ạ! Chờ người đại diện của em sắp xếp thôi.”

“Vậy anh phải nịnh bợ Nghệ Luân ca mới được.”

Phó Vị Vũ cười cười, không tiếp tục nói đùa với anh ta nữa.

Cảnh quay rất thuận lợi, nhưng hình ảnh Lư Húc Cẩn tặng hoa hồng cho Phó Vị Vũ đã được ai đó đăng lên mạng. Không quá bất ngờ, các blogger đều nhanh chóng lên bài.

Mặc dù ngay sau đó đã có người đứng ra đính chính, nói đây chỉ hiểu lầm mà thôi, nhưng nó vẫn khiến cho cư dân mạng xôn xao một trận không nhỏ. Và tất nhiên là người bạn trai đương nhiệm Thư Tịnh cũng cảm thấy thật không vui.

Anh trừng phạt cô tới ba lần vẫn chưa chịu buông tha.

Phó Vị Vũ sợ hãi, khóc cầu xin anh: “Có thể... dừng lại được không?”

“Anh mới không ở đó có một ngày mà thiếu chút nữa em đã bị người đàn ông khác bắt cóc rồi. Có những lúc anh thật sợ mình nhịn không được mà công khai chuyện tình cảm của chúng ta đó.” Anh siết chặt eo của cô, giọng nói trầm thấp lại mị hoặc.

Phó Vị Vũ nghe thế thì mở mắt ra, nghẹn ngào nói: “Để em giải thích đã, anh không thể chơi xấu như vậy được nha?”

“Chơi xấu?” Anh nheo mắt lại, ôn tồn nói: “Chơi xấu thế nào cơ? Anh là bạn trai của em, nhưng là bạn trai dưới mặt đất, không thể lộ ra ngoài ánh sáng a. Vũ Vũ! Anh ủy khuất như vậy, em cũng không chịu an ủi anh!”

** nhà anh ủy khuất, rốt cuộc thì ai ủy khuất hả? Cô bị anh chơi đùa đến thư sướиɠ như vậy, còn không phải cô mới là người chịu ủy khuất nhất sao?

“Em...” Nhưng cô nói không nên lời a, cũng không có cách nào phản bác lại. Cô xác thực là phải có trách nhiệm trong chuyện này, là cô yêu cầu anh phải giữ bí mật chuyện tình cảm của hai người họ, anh không thể quanh minh chính đại đi bên cô giống như Lư Húc Cẩn được.

Giống Lư Húc Cẩn... Chẳng lẽ anh...

“Anh ăn dấm.”

Một câu nói nhỏ này đã chứng thực cho suy đoán của Phó Vị Vũ.

Cô không khỏi vui vẻ.

“Bạn trai ăn dấm thì nên làm gì?” Thư Tịnh chống hai tay, nhìn chằm chằm vào cô hỏi.

Phó Vị Vũ đá nhẹ vào bắp chân của anh, mím chặt môi nói: “Em hôn anh một chút?”

“Không đủ.” Thư Tịnh lắc đầu.

“Hôn hai lần?”

Thư Tịnh nhíu mày: “Chỉ như vậy đã muốn dỗ anh rồi sao? Hả?”

“Vậy được rồi, ngoại trừ công khai chuyện tình cảm thì anh muốn làm gì thì làm thế đó đi.” Phó Vị Vũ cắn răng, bộ dạng chịu chết.

Thư Tịnh nhìn bộ dạng của cô, nhịn không được mà cười ra tiếng, cúi người cọ vào chóp mũi của cô: “Hôm nay buông tha cho em.”

Bác sĩ nói, túng dục quá độ sẽ không tốt, anh rất yêu cô nga.

“A?” Phó Vị Vũ kinh ngạc mở mắt.

“A cái gì mà a, không lẽ em không muốn anh buông tha sao? Vậy không bằng chúng ta lại...”

“Không muốn!” Phó Vị Vũ ngay lập tức chen ngang.

Thư Tịnh mỉm cười, nằm xuống bên cạnh rồi kéo cô vào ngực nói: “Không được tùy tiện cười với đàn ông, nếu không sẽ bị ăn đến ngay cả xương cũng không còn.”

Ăn người không nhả xương, người đàn ông này có còn là người không?

“Nhưng em là nữ minh tinh, ngay cả fan hâm mộ nam cũng không thể cười sao?”

“Không được.”

Lúc đó cô cười với fan hâm mộ nam kia, người đàn ông đó còn định nhào lên người cô, nếu như đó không phải là sự kiện công khai thì anh đã xông lên đánh cho hắn ta một trận rồi.

“Thư Tịnh, anh đây là ép buộc em, anh còn muốn em lăn lộn trong giới giải trí nữa không vậy?”

“Lăn lộn không nổi thì chúng ta liền kết hôn sinh con, anh có thể nuôi em cả đời.”

Anh có tiền, hơn nữa còn có rất nhiều tiền, đủ để nuôi cô mấy đời.

“Ai muốn kết hôn sinh con với anh chứ?” Phó Vị Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm, cô chưa từng nghĩ sâu xa như vậy nha.

“Nếu như kỹ thuật ủng hộ thì đổi lại anh sinh con cho em cũng không thành vấn đề.”

“...”

Mặc dù hơi cường điệu quá nhưng trong lòng cô vẫn có chút cảm động. Bọn họ, sẽ kết hôn với nhau sao?