Tiểu Mỹ Nhân Bị Nhóm Công Kiều Dưỡng

Chương 6: Con bò điên đó bị thuần hóa thành con mèo đáng yêu

Chử Quân dựa vào vòng tay rộng lớn săn chắc của Chử Cận, ho dữ dội. Chử Cận nhìn Chử Quân đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong vòng tay, khuôn mặt ậu lúc này tái nhợt, đôi mắt ửng đỏ như sắp khóc, đuôi mắt cậu đỏ đến mức hấp dẫn, một suy nghĩ vừa lóe lên hắn liền nhắc bản thân phải tỉnh táo... Hắn cảm thấy có gì đó không ổn với bản thân mình.

...

Thư ký Lý ngồi trên ghế phụ, cẩn thận nhìn hai người ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu.

Nhất thời khó hiểu, sao hôm nay Chử tổng lại đi cùng Chử Quân tới khám bác sĩ nhể.

Nhưng khi nhìn vào ranh giới như nước Hà với nước Sở giữa hai người ngồi ở ghế sau, có vẻ như mối quan hệ không thân thiết lắm?

Chử Quân ngồi ở ghế sau căng thẳng, thứ nhất là vì cậu mới được tiếp xúc với kiểu chiếc xe ngựa kỳ lạ này, thứ hai là vì Chử Cận ở bên cạnh, Chử Quân, người vừa làm loạn tối qua và sáng nay, hoàn toàn nghe theo lời cảnh cáo của Chử Cận, cách xa hắn một chút.

Cậu cố duy trì giữ khoảng cách ba thước, tuyệt đối sẽ không tới gần hắn, cũng cố hết sức thu mình lại, chỉ mong Chử Cận không nhìn thấy cậu.

Chử Cận nhắm mắt dưỡng thần những vẫn có thể nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng động sột soạt, cuối cùng nhịn không được nữa, lạnh lùng nhắc nhở: "Lại va vào cửa, muốn bị ném ra ngoài hửm."

Chử Quân nghe xong lời này, lập tức ngồi thẳng lưng yên lặng, vẻ mặt lo sợ.

Thư ký Lý bị lời nói của Chử tổng làm cho không hiểu, nhìn thấy Chử Quân ngồi ở ghế sau như chuẩn bị lâm trận gϊếŧ giặc, không khỏi có chút buồn cười, Chử Quân trước đây không sựo trời không sợ đất, lỳ như trâu vậy mà giờ con bò điên đó bị thuần hóa thành con mèo đáng yêu, không, cậu ấy thậm chí còn ngoan ngoãn hơn cả một con mèo, giống như một con thỏ, đôi mắt của cậu thỉnh thoảng sẽ đỏ lên.

…………

Sau khi khám bệnh xong, Chử Cận với khuôn mặt u ám đi ra đầu tiên, theo sau là Chử Quân với chiếc kẹo mυ'ŧ trong miệng, cậu không quên cúi đầu chào chuyên gia, sau đó đóng cửa lại cho người ta.

Sau đó cậu vui vẻ đi theo Chử Cận, tựa hồ nghĩ tới cái gì, lập tức thu hồi dáng vẻ tươi cười, ngoan ngoãn giữ một khoảng cách với Chử Cận.

Thư ký Lý mạnh dạn hỏi Chử Quân. Trước đây khi đối mặt với một Chử Quân cáu kỉnh, anh ta không có tò mò như vậy, nhưng người thiếu niên trước mắt này lại làm cho anh ta cảm thấy vô cùng dễ gần và thân thiết.

Chử Quân chậm rãi tường thuật lại vấn đề của cậu cho bác sĩ, sau đó trả lười những câu hỏi của bác sĩ

Cậu ấy chỉ đơn giản là nói về lý lịch kiếp trước của cậu. Chử Cận và thư ký Lý đã từng nghe qua rồi.

Chử Cận, người đang đi nhanh về phía trước, nhớ lại những lời cuối cùng của bác sĩ, bác sĩ bảo hắn nên đi tìm đạo sĩ đi.

Dù sao, những gì Chử Quân nói hôm nay là hoàn toàn không không có dấu hiệu của việc nói xạo, cậu có thể mô tả chính xác triều đại mà anh ấy đã ở và mọi thứ ở đó.

Mặc dù chưa bao giờ nghe nói về triều đại đó,nhưng những gì Chử Quân nói ra đều rất hệ thống và logic, nó chân thực đến đáng sợ. Mà sau khi tỉnh lại, hết thảy hành vi của Chử Quân đều giống cổ nhân một cách kỳ quái.

Chử Cận cảm thấy rằng hắn thực sự cần phải tìm một đạo sĩ để xem sao.

Nhưng hắn cũng cảm thấy mình như bị Chử Quân lây nhiễm, không lẽ não hắn cũng úng nước hả trời.

...

Ngày hôm sau, Chử Quân ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách, nhìn người đàn ông ăn mặc xa lạ, tác phong trước mặt, đối phương nói gì cậu nghe đấy. Bởi vì cậu sợ nếu mình không nghe lời, sẽ bị đối phương đánh cho hồn phi phách tán.

Cậu còn phải uống một bát nước bùa cực đắng, nơm nớp lo sợ chờ đợi.

Nhưng một lúc sau vẫn không có động tĩnh gì. Cậu sờ sờ mặt, sau đó quay đầu nhìn thấy sắc mặt không tốt của Chử Cận, cúi đầu không dám nói lời nào.

Cuối cùng, vị đạo sĩ chỉ nói một câu: "Hết thảy nhân duyên đều do trời định sẵn."

Chử Quân sợ đến mức gọi cao nhân, thậm chí còn cúi đầu tiễn ông ta một cách cung kính.

Chử Cận mệt mỏi xoa xoa sống mũi, nhắm mắt ngồi ở trên ghế sô pha, cảm thấy mình thật sự bị Chử Quân lây nhiễm đến phát điên nên mới ở đây chơi đùa với cậu.

Chử Vân tiễn cao nhân đi xong quay lại phát hiện sắc mặt Chử Cận hình như không tốt, do dự một chút, vẫn đi vào phòng bếp rót cho Chử Cận một chén trà.

Cậu cẩn thận ngồi xổm trên mặt đất, đưa nước cho Chử Cận.