Hôn Liêu

Chương 13

Tiêu Mộng Hy lảo đảo một cái thiếu chút nữa là té ngã.

Trò đùa này có chút quá lớn rồi.

Phó Ngọc Khâm không cho cô chút thời gian vớt vát mặt mũi nào cả, gõ gõ cửa: “Ăn cơm.”

Tiêu Mộng Hy xấu hổ móc móc ngón tay, muốn ngay lập tức chết đi, nào còn có tâm trạng ăn cơm.

Phó Ngọc Khâm ngã người ra sau, thăm dò: “Có món tôm kho tộ mà em thích ăn nhất đấy.”

Ngón tay Tiêu Mộng Hy giật giật.

Phó Ngọc Khâm tiếp tục dùng mỹ thực dụ hoặc: “Còn có sủi cảo hấp.”

Lúc này Tiêu Mộng Hy không chỉ tay run, trái tim cũng run rẩy theo.

Phó Ngọc Khâm tháo mắt kính trên sống mũi xuống, thuận tay rút vài tờ khăn giấy từ trên ngăn tủ bên cạnh, vừa chà lau vừa nói: “Nhân thịt heo hành hoa.”

Cuối cùng Tiêu Mộng Hy cũng chịu không nổi, thua dưới sự dụ hoặc của mỹ thực, thay xong quần áo, đến nhà ăn.

Đêm nay có bốn món mặn một món canh, ăn cùng với sủi cảo hấp.

Phó Ngọc Khâm đã đặt xong chén đũa, trước tiên gắp cho cô mấy cái sủi cảo hấp, đưa mâm đồ ăn tới trước mặt cô: “Ăn thử xem.”

Tiêu Mộng Hy bôn ba một ngày, giữa trưa ăn cũng chẳng được gì, lúc này đang đói, nhìn thấy sủi cảo hấp thiếu chút nữa chảy nước miếng.

Tuy nhiên nên giữ thể diện thì vẫn phải giữ một chút, không thể để anh nhìn ra cô đang rất khẩn cấp, rất sốt ruột.

Cô cầm lấy đôi đũa, chậm rãi gắp lên, cắn một miếng nhỏ.

Là hương vị mà cô quen thuộc.

Là hương vị mà cho dù thế nào nhà ăn cũng không làm ra được.

Là hương vị mà cô ngày đêm thương nhớ.

Ăn xong một miếng lại nhịn không được ăn thêm miếng thứ hai, miếng thứ ba.

Một cái sủi cảo hấp xuống bụng, ngay sau đó là cái thứ hai, cái thứ ba, trong đầu có hai con người đang đánh nhau.

Người thứ nhất: Lễ nghi, lễ nghi, tuyệt đối không thể để Phó Ngọc Khâm nhìn ra cô đang khẩn cấp muốn có.

Người thứ hai: Sống trên đời, có thể ăn là phúc, cố lên, làm đi!

Người thứ nhất: Đánh rắm, phải dè dặt.

Người thứ hai: Cút đi*.

*Nguyên văn là 滚犊子 : Phương ngữ vùng Đông Bắc, có nghĩa là cút đi nhưng dùng khi đang cực kỳ tức giận.

Người thứ nhất: Đừng quên cô đang muốn giảm béo.

Người thứ hai: Không ăn no thì sao có sức lực giảm béo.

Trong khi hai người này đang tranh cãi, Tiêu Mộng Hy đã ăn ba cái sủi cảo hấp, sau đó phát ra âm thanh cảm thấy mỹ mãn.

“Ợ.”

Người thứ nhất lập tức thốt quên.

Phó Ngọc Khâm tri kỷ rót cho cô một ly rượu vang đỏ, nâng ly lên.

Tiêu Mộng Hy cũng nâng ly lên: “Tửu lượng của tôi không được tốt, anh uống của mình đi, em uống tùy ý.”

Phó Ngọc Khâm gật gật đầu: “Được.”

Người nói được, nhẹ nhấp một ngụm.

Người nói uống tùy ý kia, ngửa đầu uống hơn phân nửa.

Tiêu Mộng Hy: “……”

Không cho anh uống tùy ý sao?

Sao anh chỉ uống một chút như vậy ???

Không biết là do uống rượu hay là vì nguyên nhân khác, mặt cô bắt đầu phiếm hồng, từ cổ cho đến sau tai rồi lại đến gương mặt, không một chỗ may mắn thoát khỏi.

Tiêu Mộng Hy duỗi tay sờ sờ mặt: “Nóng quá.”

Lúc cô sờ mặt, chân cũng không nhàn rỗi, vốn dĩ chỉ là muốn vươn ra, ai ngờ không cẩn thận ——

Móc lấy chân anh.

Ngón chân vuốt ve lên xuống, suýt nữa sinh ra “Hoa lửa”.

Phó Ngọc Khâm uống hết chỗ rượu còn dư lại, lại rót thêm một ly, lần này rất hào sảng……

Uống một hơi cạn sạch.

Tiêu Mộng Hy lúc bình thường đã thích thưởng thức rượu, dưới bầu không khí này thì càng muốn uống nhiều hơn chút.

Cô uống xong rồi, lại rót cho mình thêm một ly, tính tổng lại, đã uống ba ly.

Phó Ngọc Khâm duỗi tay: “Thấy rõ đây là mấy không?”

Tiêu Mộng Hy cười hắc hắc: “Mới uống có chút này, sao em có thể không biết, là ——1.”

Phó Ngọc Khâm giơ hai ngón tay ra hỏi: “……”

Thật đúng là say rồi.

Phó Ngọc Khâm cong môi, thử một chút: “Còn nhớ lời của em và Tề Tuyết nói lúc nãy không?”

Tiêu Mộng Hy: “Sao? Cái…… gì?”

Phó Ngọc Khâm: “Sắc / dụ, cưỡng đoạt.”

Tiêu Mộng Hy cười ha hả: “Nói, nói chơi.”

Chân của Phó Ngọc Khâm chủ động tìm tới chân cô, đáy mắt nhiễm ánh sáng nói: “Nhưng anh nghiêm túc.”

Tiêu Mộng Hy: “……”

-

Cuối cùng, cũng không biết là làm như thế nào, rõ ràng hai người đang ăn cơm, ăn ăn thế nào lại ăn tới trên giường rồi.

Dưới ánh đèn mờ mịt, Tiêu Mộng Hy bị ăn đến mức ngay cả bã cũng không dư thừa.

Ban ngày chỉ là mỏi chân, hiện tại không chỉ mỏi chân, toàn thân đều mệt, đến cả giọng nói cũng như bị phá vỡ.

Tiêu Mộng Hy xin tha: “Không, không được.”

Phó Ngọc Khâm: “Đừng nóng vội, thời gian vẫn còn sớm.”

Lần trước bị cắt ngang, lần này có nói cái gì cũng phải tìm trở về, không đem người ăn đến sạch sẽ, sao anh có thể chịu dừng tay.

Ánh đèn từ mờ mịt trở nên sáng lạn, Tiêu Mộng Hy dùng tay che mắt.

Phó Ngọc Khâm kéo tay cô xuống, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Chúng ta chơi trò chơi được không?”

Tiêu Mộng Hy: “Cái gì?”

Phó Ngọc Khâm: “Em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ thỏa mãn tất cả các điều kiện của em.”

Đầu của Tiêu Mộng Hy đã bị rượu vang làm cho rối tung lên không có bất kỳ năng lực tự hỏi nào, tất cả câu trả lời, chỉ là phản ứng theo bản năng: “Được.”

Phó Ngọc Khâm: “Vậy em ngoan ngoãn để anh hôn.”

Đầu Tiêu Mộng Hy nghiêng qua một bên: “Không được, không được hôn môi.”

Phó Ngọc Khâm: “Vậy thì hôn nơi khác.”

Tiêu Mộng Hy nghĩ nghĩ: “Vậy được.”

Dưới bóng đèn dây tóc, anh đem người ăn sạch sẽ.

Thừa lúc Tiêu Mộng Hy đang thở hổn hển, anh hỏi: “Em và Tề Tuyết mới vừa rồi nói chuyện gì vậy?”

Tiêu Mộng Hy nhắm mắt, nói: “Thụy Thiên……”

Nói xong, thì thể lực đã chống đỡ hết nổi ngủ luôn.

Phó Ngọc Khâm ôm cô vào phòng tắm, nửa giờ sau lại đem người ôm ra, sau khi sắp xếp xong, lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Lôi.

“Đi điều tra rõ, hôm nay Thụy Thiên có ai đến thăm.”

Tôn Lôi: “Vâng.”

Một lát sau anh gọi lại: “Trong danh sách những người tới hôm nay có phu nhân.”

Phó Ngọc Khâm: “Phu nhân có chuyện gì?”

Tôn Lôi: “Phòng làm việc của phu nhân muốn nhập vào trung tâm mua sắm Thụy Thiên.”

Phó Ngọc Khâm: “Cậu đi sắp xếp đi. Còn nữa, chuyện này, đừng để phu nhân biết.”

Tôn Lôi: “Vâng.”

-

Khi Tiêu Mộng Hy tỉnh lại, toàn thân rã rời, chỗ nào cũng cảm thấy khó chịu, ngay cả đầu ngón chân, cũng đều tản ra cảm giác “Tôi rất mỏi mệt”.

Cô hơi động đậy một chút, trong lúc lơ đãng nhìn thấy dấu vết trên đùi, sợ tới mức sững sờ tại chỗ.

Sao, sao lại làm được như vậy?

Sao khắp nơi trên đùi đều là dấu hôn?

Cô bỗng chốc ngồi dậy, xem xét xong phần đùi phải lại xem bên chân trái, nhìn dấu vết xanh tím kéo dài từ mắt cá chân đến phần bên trong đùi, cầm chiếc gối lên, một trận đau nhói kéo đến.

Không cần nghĩ cũng biết đầu sỏ gây tội là ai!

Phó Ngọc Khâm là chó sao?!

Không, anh là chó điên!

Yêu cầu tiêm vắc-xin phòng bệnh cho loại này.

Tiêu Mộng Hy bước chân xuống giường, mới vừa đứng lên, lại đột nhiên ngồi xuống, không được, thật mẹ nó đau. Không thể nói là chỗ nào đau, dù sao chỗ nào cũng đều đau.

Chịu đựng lửa giận để phục hồi lại tâm trạng, sau đó đi vào phòng tắm.

Cũng giống như tối hôm qua, bồn tắm đầy nước ấm, mặt trên rải hoa hồng, tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra trong một góc phòng. Tất cả đều cực kỳ lãng mạn.

Nhưng tất cả những điều này ở trong mắt Tiêu Mộng Hy, còn không đáng giá bằng rắm thúi.

Cô nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, cô nhất định phải làm cho Phó Ngọc Khâm đẹp mặt.

Cơ hội tới rất nhanh.

Buổi chiều, Phó Ngọc Khâm gọi điện thoại đến, mời cô tối nay tham gia tiệc thường niên của tập đoàn Phó thị, đồng thời cũng là lần đầu tiên anh xuất hiện với tư cách là tổng giám đốc tân nhiệm.

Nghe nói, toàn thể nhân viên của Phó thị đều sẽ trình diện.

Lần này Tiêu Mộng Hy không cự tuyệt, cười đồng ý: “Được, em nhất định sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ.”

Cúp điện thoại, trong lòng cười to một trận: Ha ha ha ha, Phó Ngọc Khâm anh chờ mà nhận hình phạt đi!

Bên này cô bắt đầu sắp xếp làm thế nào để khiến cho Phó Ngọc Khâm “Xấu mặt”.

Bên kia Tôn Lôi làm theo yêu cầu của tổng giám đốc, đang chuẩn bị hợp đồng, anh hỏi số điện thoại của Tề Tuyết từ bộ phận chiêu thương, rồi gọi qua cho cô.

Lúc đó, Tề Tuyết còn đang nằm trên giường ngủ, ngày hôm qua loay hoay suốt một ngày, số bước chân trên điện thoại của cô đã gần đến hai mươi ngàn bước, mang giày cao gót đi đường, suýt mà không chết đấy.

Vốn dĩ mọi hôm 7 giờ là đã có thể tỉnh lại, hôm nay đã ngủ tới 8 giờ rồi còn chưa mở mắt, nếu không phải điện thoại vang lên, buổi sáng hôm nay của cô chắc cứ ngủ như vậy mà qua.

Cô duỗi tay sờ tới điện thoại, tưởng rằng Tiêu Mộng Hy gọi tới, xem cũng không xem đã nghe máy, nói: “Hy Hy, cậu đây là thành công rồi sao? Hay là, cậu cưỡng đoạt thành công rồi? Chồng cậu đã đồng ý chưa? Mình nói cậu nghe, nếu anh ấy vẫn không đồng ý, đêm nay cậu cứ tiếp tục quấy rầy, ba năm mài sắt cũng sẽ thành kim, cậu chỉ mới một ngày, căn bản không phải là chuyện……”

Mở miệng liền nói không ngừng, nói một lần ba phút.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy tiếng hít thở của đối phương có chút không thích hợp, nghe có chút thô.

Tề Tuyết mở mắt ra, lấy điện thoại cẩn thận nhìn lại:…… Dựa vào, nhầm rồi!

Cô hỏi: “Ai, ai vậy? Sao lại nghe lén người khác nói chuyện điện thoại?”

Tôn Lôi bình tĩnh lại, nói theo kiểu việc công xử theo phép công: “Chào cô Tề tiểu thư, tôi là người của bộ phận chiêu thương của Thụy Thiên, giám đốc chúng tôi bảo tôi thông báo với cô, về chuyện cô định gia nhập trung tâm mua sắm Thụy Thiên, hội đồng quản trị đã phê chuẩn, nếu cô rảnh, mời cô đến phòng họp tại tầng 20 của Thụy Thiên lúc 10 giờ để ký hợp đồng.”

Tề Tuyết vừa nghe, hét lên một tiếng, đột nhiên ngồi dậy, vội nói: “Rảnh, rảnh. Không biết xưng hô với anh như thế nào?”

Tôn Lôi không trả lời vấn đề này của cô, chỉ nói: “Được, 10 giờ gặp.”

Tề Tuyết nghe thấy tiếng đô đô truyền ra từ điện thoại, nhéo mặt mình, cảm giác đau đớn đánh úp lại ——

Cô không có nằm mơ.

Tìm ra số điện thoại của Tiêu Mộng Hy cô liền gọi qua, vui vẻ nói: “Hy Hy, chúng ta thành công rồi, thành công rồi!”

Tiêu Mộng Hy đang tính toán chuyện bữa tiệc tối nay, nghe được âm thanh của Tề Tuyết, hỏi: “Cái gì thành công? Cậu với ai thành công?”

“Cái gì mà mình cùng với ai, đương nhiên là mình với cậu rồi!” Tề Tuyết nói: “Không đúng, là cậu và Phó Ngọc Khâm.”

Tiêu Mộng Hy nghe không hiểu, nói: “Nói tiếng người.”

Tề Tuyết: “Mới vừa rồi Thụy Thiên đã gọi điện thoại cho mình, muốn chúng ta 10 giờ đến ký hợp đồng.”

Tiêu Mộng Hy: “Ai?”

Tề Tuyết: “Thụy Thiên. Mình đoán, khẳng định là sắc / dụ của cậu tối hôm qua đã thành công. Bảo bối cậu quá mạnh, yêu cậu chết mất.”

Có thể bắt được tòa băng sơn như Phó Ngọc Khâm này chắc cũng chỉ có Tiêu Mộng Hy mới có thể.

Tiêu Mộng Hy vẫn có chút không tin, kế hoạch làm hại người khác của cô vừa mới trù tính xong, thình lình lại nói cho cô biết, chuyện của Thụy Thiên thành công rồi?

Sớm không nói muộn không nói, chọn đúng cái thời điểm mấu chốt này, đây không phải là đang làm khó người ta sao.

Nếu không làm, chân khó chịu.

Tiếp tục làm, trong lòng lại có một tí xíu không thoải mái.

Cô làm người luôn có nguyên tắc, lúc này lại được khảo nghiệm.

Tề Tuyết thấy cô không nói lời nào, hỏi: “Hy Hy, vui đến choáng váng sao? Sao lại không nói lời nào vậy?”

Tiêu Mộng Hy: “Mình đang suy nghĩ.”

Tề Tuyết: “Sao? Suy nghĩ cái gì?”

Tiêu Mộng Hy: “Tối hôm nay sẽ để Phó Ngọc Khâm ngủ phòng khách hay là sô pha?”

Tề Tuyết: “……”

Sau đó Tiêu Mộng Hy còn nói thêm: “Sai rồi, không chỉ tối hôm nay, là mỗi tối từ hôm nay trở đi.”

Tề Tuyết đột nhiên cảm thấy chuyện này có chút lớn, tiết tấu này không đúng rồi, cẩn thận hỏi: “Phó Ngọc Khâm rốt cuộc đã làm gì cậu vậy?”

Tiêu Mộng Hy ngắt điện thoại, gửi một tấm ảnh qua Wechat cho cô.

Tề Tuyết nhìn trên đùi trắng nõn của cô bị dấu vết xanh tím che kín, trả lời: “Mình dựa vào, chồng cậu cũng quá cường hãn!”

Câu tiếp theo: “Đều nói trên phương diện kia đàn ông là người cường hãn, thì sinh hoạt vợ chồng càng hài hòa, cái trình độ này của hai người hẳn là siêu hài hòa.”

Thật lâu sau Tiêu Mộng Hy trả lời: “Thành phố mới vừa mở một bệnh viện, mình kiến nghị cậu đi khám thử xem.”

Tiêu Mộng Hy: “Ở đó điều trị chính là khoa thần kinh, sớm uống thuốc sớm hết bệnh!”

Nói đến chỗ kích động, tay cô khoan khoái, chuyển sang màn hình khác, sau đó vừa khéo ——

Nhấn vào ảnh đại diện của Phó Ngọc Khâm.

Hùng hổ nói: “Bệnh viện tâm thần có rất nhiều người thích hợp với anh, Các! Người! Vừa! Hay! Có! Thể! Cùng! Hiểu! Rõ! Nhau!”

Một phút sau, có người trả lời: [ Cưỡng đoạt xong thì tính không nhận nợ à? ]