Hôn Liêu

Chương 2

Phó Ngọc Khâm không phải Liễu Hạ Huệ*, mỹ nhân ở trước mặt, lại có thủ tục hợp pháp, không muốn lãng phí một chút việc thực thi chủ quyền nào.

(*) Liễu Hạ Huệ: người công tử gặp “sắc dục” mà tâm không bị nhiễu loạn.

Anh đặt bút xuống, dựa người vào lưng ghế, hai chân vắt chéo, đưa tay tháo kính xuống, hứng thú chờ hành động tiếp theo của cô.

Chân Tiêu Mộng Hy lại di chuyển về phía trước một chút, từ mu bàn chân anh trượt đến mắt cá chân, tiếp theo là trên đùi thon dài của anh.

Từng chút từng chút thành công đoạt lấy, đến một tấc phía trên đầu gối.

Ngón chân ở phía trên nhẹ nhàng gãi.

Anh muốn làm, cô phải làm sao đây!

Mới không đâu.

Chờ cô muốn mới được.

Đúng lúc này cô đang suy nghĩ.

Tiêu Mộng Hy tiếp tục giở trò xấu, ngón chân dùng sức kẹp một cái, nửa người trên nghiêng về phía trước tạo thành một đường cong mê người, mơ hồ lộ ra đường sự nghiệp.

Cô nhướng mày, một tay chống má, cho anh một nụ hôn gió.

Bên Canada truyền đến tin tức, trong công ty Phó Ngọc Khâm ngoại trừ nhân viên vệ sinh ra, tất cả đều là đàn ông.

Mà bản thân anh không thích đi bar, cũng chính là, xuất ngoại một năm, anh luôn giữ mình trong sạch, không làm bất cứ chuyện gì không đúng.

Bỏ một năm, cô cũng không tin anh sẽ nhịn được.

Bàn tay mảnh khảnh, từng chút một phủ lên tay anh, không tiếng động mà đưa ra lời mời.

Trên màn hình máy tính, có người đang làm báo cáo, toàn bộ quá trình bằng tiếng Anh, người nọ đang tận hứng thì máy tính đột nhiên tắt máy.

Phó Ngọc Khâm kết thúc hội nghị video.

Sau đó, vung tay lên, văn kiện rơi xuống đất.

Lúc này, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm sét.

Anh nhìn chằm chằm Tiêu Mộng Hy vài giây, kéo một cái, cô nằm thẳng trên bàn, ngón tay khớp xương rõ ràng của anh xoa mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Chốc lát, cúi đầu hôn xuống.

Ở chỗ xương quai xanh của cô để lại dấu vết thật sâu.

Tiêu Mộng Hy ý loạn tình mê nghĩ: Mẹ nó, thì ra người đàn ông cao lãnh này cũng có một màn mất khống chế.

Cô còn tưởng rằng anh vĩnh viễn là bộ dạng núi băng kia.

Phó Ngọc Khâm thấy cô không chuyên tâm, tay dời đến sau tai cô, chậm rãi xoay tròn.

Thân thể Tiêu Mộng Hy căng thẳng, không tự giác bật ra tiếng.

“A...”

Phó Ngọc Khâm dường như rất hài lòng với vẻ mặt như mê si như say này của cô, tay kia cũng tham gia hành động.

Dây áo ngủ trượt xuống, lộ ra bờ vai mượt mà của cô, da thịt mịn màng, tản ra ánh sáng óng ánh.

Phó Ngọc Khâm hơi ngước mắt, một giây trước hôn lên nốt ruồi nơi khóe mắt, một giây sau rơi xuống vành tai cô.

Ngón tay Tiêu Mộng Hy đan xen vào tóc anh, đầu ngửa ra sau, lông mi rũ xuống, che đi ánh sáng mờ mịt trong mắt.

Phó Ngọc Khâm kéo tay cô, dẫn dắt cô cởi bỏ trói buộc trên người anh.

Đèn treo trên đỉnh đầu chiếu ra bóng dáng của anh, cơ bắp mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là loại người thường xuyên ngâm mình trong phòng tập thể hình.

Tiêu Mộng Hy tùy ý ngắm vài lần, trong ánh mắt toát ra mấy chữ: Tú sắc khả xan*.

(*) Tú sắc khả xan: đẹp tới mức chỉ nhìn thôi đã thấy no rồi.

Tiếng sét qua đi, lại xuất hiện tia chớp, mưa phùn biến thành mưa to, nước mưa tùy ý gõ lên cửa sổ thủy tinh, tấu lên một bản nhạc khác.

Gió thổi cành lá đung đưa, tiếng ve kêu tựa hồ còn vang dội hơn lúc nãy.

Bên ngoài rất nhẹ nhàng khoan khoái, nhiệt độ trong phòng lại liên tục tăng lên, trên lưng Phó Ngọc Khâm toát ra một tầng mồ hôi, tóc xõa trên trán, có vài giọt theo gò má chảy xuống, lướt qua hầu kết, rơi xuống trước ngực cô.

Anh rũ mắt nhìn người dưới thân, khóe môi nhếch lên, lộ ra vẻ tươi cười.

Tiêu Mộng Hy phát ra âm thanh nhỏ vụn đứt quãng, lông mi dài cong cong rũ xuống, mơ hồ lộ ra mồ hôi.

......Ngoài cửa sổ, tiếng mưa vẫn như cũ.

......Trong phòng, cảnh sắc thật kịch liệt.

Trận đánh kịch liệt kết thúc, Phó Ngọc Khâm ôm Tiêu Mộng Hy đi vào phòng tắm, tự mình hầu cô tắm rửa.

Một giờ sau, hai người cùng nhau đi ra, đồng hồ trên tường hiển thị: chín giờ ba mươi phút tối.

Tiêu Mộng Hy nằm ở trên giường, mệt đến không thể động đậy, cô cố sức mở mắt ra: “Em đói.”

Phó Ngọc Khâm nằm nghiêng bên cạnh cô, hai hàng lông mày nhướng cao, thú vị nói: “Không phải vừa mới ăn sao.”

Tiêu Mộng Hy không chút khách khí đá anh một cái: “Ý em là đói bụng.”

Phó Ngọc Khâm cầm chân cô, hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

Tiêu Mộng Hy không cần nghĩ ngợi: “Sủi cảo hấp.”

Phó Ngọc Khâm nhíu mày: “Chắc chưa?”

Tiêu Mộng Hy rút chân ra, rúc vào trong chăn: “Ừm, anh có làm hay không?”

Phó Ngọc Khâm đứng lên, thắt lại đai lưng áo ngủ, xoay người đi ra ngoài.

“Em không ăn đồ đặt mua đâu.” Tiêu Mộng Hy: “Phải chính tay anh làm đấy.”

Nhớ ngày đó sở dĩ cô đồng ý kết hôn với Phó Ngọc Khâm, cũng không chỉ là nhìn trúng gia đình cùng diện mạo của anh.

Nhà họ Tiêu chưa bao giờ thiếu tiền.

Diện mạo của con cháu nhà họ Tiêu đều có thể so sánh với minh tinh.

Tiêu Mộng Hy lớn lên trong đám mỹ nhân, đã miễn dịch với nhan sắc. Phó Ngọc Khâm hấp dẫn cô...

Là do tài nấu nướng của anh.

Đặc biệt là sủi cảo hấp, làm rất tuyệt.

Không bao lâu, Phó Ngọc Khâm lại quay trở lại, từ trong vali hành lý tìm ra quần áo sạch sẽ, cầm đến phòng vệ sinh thay xong.

Sau khi ra ngoài đi đến trước giường hỏi: “Chìa khóa xe đâu?”

Tiêu Mộng Hy: “Anh đi làm gì?”

Phó Ngọc Khâm: “Mua nguyên liệu nấu ăn.”

Tiêu Mộng Hy nhất thời không kịp phản ứng: “Hả?"

Phó Ngọc Khâm: “Không phải em muốn ăn sủi cảo hấp sao? Trong tủ lạnh không có gì cả.”

Ngụ ý: Không có nguyên liệu thì nấu ăn kiểu gì?

Lúc này Tiêu Mộng Hy mới nhớ ra, thời gian gần đây cô bay khắp Paris, Los Angeles, Milan, bận rộn mua sắm, đã lâu không về nhà.

Trong tủ lạnh ngoại trừ bia, cái gì cũng không có.

Cô bĩu môi: “Trên bàn trà.”

Tiếp theo lại bổ sung: “Em rất đói bụng, cho nên anh không nên ở bên ngoài chậm trễ quá lâu.”

Phó Ngọc Khâm không nói gì, cầm chìa khóa xe đi ra cửa.

Không bao lâu, điện thoại di động vang lên, Tiêu Mộng tìm điện thoại từ trong túi xách, ấn nút nghe.

“Mẹ.”

Tiêu phu nhân: “Nghe nói Ngọc Khâm đã trở về, là thật sao?”

Tiêu Mộng Hy đổi phương thức nằm sấp trên giường, trả lời: “Vâng, về rồi.”

“Nếu đã về rồi, con phải ở chung với thằng bé, đừng có giở tính đại tiểu thư.” Tiêu phu nhân nói: “Đàn ông bên ngoài làm việc không dễ dàng, làm vợ phải thông cảm, như vậy mới có thể vợ chồng hòa thuận, gia đình hòa thuận...”

Tiêu phu nhân là tiểu thư khuê các điển hình, tính tình mềm mại, lời nói nhỏ nhẹ, mặc dù là dạy dỗ người khác, giọng nói cũng không cao không thấp, vô cùng ôn nhu.

Nhưng Tiêu phu nhân có một đòn sát thủ trí mạng: Chính là thích khóc.

Hơi có người lớn tiếng với bà ấy, hai mắt bà ấy liền đẫm lệ.

Cho nên, mặc dù trong lòng Tiêu Mộng Hy không vui cỡ nào, vẫn phụ họa nói: “Biết rồi ạ, chúng con sẽ ở chung thật tốt.”

Tiêu phu nhân vẫn có chút không yên lòng: “Con chụp cho mẹ một tấm hình hai con ở chung một chỗ đi.”

Tiêu Mộng Hy nhíu mày nói: “Mẹ, không cần phiền toái như vậy chứ, hai chúng con thật sự rất tốt rất tốt.”

“Con có phải là...cảm thấy mẹ rất phiền hay không...” Nói xong, Tiêu phu nhân hít hít mũi.

Tiêu Mộng liếc mắt, vội vàng dỗ người: “Được, con chụp.”

“Thật ngoan.”

“Chụp xong con sẽ gửi cho mẹ.”

“Ừ, được.”

Cuối cùng cũng dỗ được người ta, Tiêu Mộng Hy vội vàng cúp điện thoại, cô không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mẹ rơi nước mắt.

Phải biết rằng, Tổng giám đốc Tiêu yêu vợ tới nhường nào, nếu biết có ai chọc vợ khóc, nhẹ thì không cho cơm ăn, nặng thì không có lương thực, tịch thu thẻ ngân hàng.

Không có biện pháp, ba là một người cuồng vợ, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Tiêu Mộng Hy chân trước vừa cúp điện thoại, chân sau lại có điện thoại gọi tới, cô tức giận bắt máy: “Ai đấy.”

“Ai làm công chúa tức giận thế.” Đầu bên kia điện thoại là giọng nói trầm thấp êm tai của người đàn ông.

“Anh lo cho em à.” Tư thế của Tiêu Mộng từ nằm sấp đổi thành nằm: “Anh tìm em có việc gì?”

“Em cũng quá không có lương tâm rồi đấy, em cũng đừng quên, quần áo em mua ở Paris mấy hôm trước vẫn còn ở chỗ anh đấy.”

Tiêu Mộng Hy ngồi thẳng dậy, cười: “Anh, em sai rồi.”

Tiêu Mộng Vũ: “Muộn rồi.”

Tiêu Mộng Hy: “Anh, anh trai.”

Tiêu Mộng Vũ: “Lúc này mới nhớ tới anh là anh ruột của em.”

“Anh vẫn luôn là người anh em thân thiết nhất của em.” Những lời ngon tiếng ngọt của Tiêu Mộng Hy thường dành cho gia đình.

“Được rồi, đừng nói nữa.” Tiêu Mộng Ninh hỏi: “Phó Ngọc Khâm trở về rồi?”

“Ừm, về rồi.” Tiêu Mộng Hy.

“Vậy em nghĩ sao? Đã một năm không gặp, nếu muốn ly hôn, anh sẽ giúp em.” Tiêu Mộng Ninh là một người cuồng em gái, chỉ cần là Tiêu Mộng Hy muốn, người làm anh như anh ấy đều có thể làm được.

Một năm trước nếu không phải Tiêu Mộng Hy sống chết muốn gả, cái gì anh ấy cũng sẽ không đồng ý.

Tay Tiêu Mộng có chút mỏi, chuyển điện thoại sang chế độ rảnh tay, đặt bên tai: “Ly hôn?”

“Ừ, lại không có tình cảm, ly hôn vừa hay tìm một người mà em thích.” Tiêu Mộng Ninh: “Trong văn phòng của anh có rất nhiều thanh niên đẹp trai lại tài giỏi không tồi, tính cách tốt, lại một lòng, nếu em ly hôn, anh sẽ giới thiệu cho em...”

Lúc hai người đang náo nhiệt, cửa nhà mở ra, Phó Ngọc Khâm xách túi đi vào, đầy hai túi đồ, đều là đồ Tiêu Mộng Hy thích ăn.

Anh thay dép xong, bỏ đồ trong túi vào tủ lạnh, xoay người nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ phòng ngủ.

“...Những người anh muốn giới thiệu cho em chắc chắn mạnh hơn so với Phó Ngọc Khâm.”

“...Em thử suy nghĩ một chút.”

“...Đừng ủy khuất chính mình.”

“...Phía mẹ có anh lo.”

“...Nếu xảy ra chuyện gì, anh sẽ bảo vệ em.”

Càng ngày càng hăng hái.

Phó Ngọc Khâm nghe đến đó, phút chốc, mặt liền trầm xuống, đi vào phòng ngủ, hai tay đút túi liếc về phía người nào đó trên giường.

Người nào đó đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên cảm giác có ánh mắt bức người áp tới, cô nhanh chóng ngồi dậy, ánh mắt lơ đãng chạm phải Phó Ngọc Khâm.

Trong điện thoại, Tiêu Mộng Ninh còn đang nói chuyện ly hôn với em gái, nhân cơ hội này ca tụng mấy thanh niên tốt của văn phòng anh ấy, đều là những người tốt, xứng với cô, tuyệt đối không thua thiệt.

Trên mặt Tiêu Mộng Hy xấu hổ lúc đỏ lúc trắng, cô cầm điện thoại lên, bối rối nhấn nút kết thúc.

Phó Ngọc Khâm nhìn bộ dáng chân tay luống cuống của cô, khóe miệng hơi kéo lên một chút, sau một lúc lâu cái gì cũng không nói, lại xoay người đi ra ngoài.

Một lát sau, trong phòng bếp truyền đến tiếng nước chảy, tiếp theo là tiếng dao cắt thức ăn.

Tiêu Mộng Hy một lần nữa nằm trên giường, kéo chăn trùm lên đầu, cong người lại, hai chân đạp loạn, sau khi phát tiết trong chốc lát, lại kéo chăn xuống một chút, lộ ra đôi mắt to trong suốt sáng ngời.

Có điều, cô từ trước đến nay luôn lấy mình làm trung tâm, chuyện xấu hổ cũng chỉ duy trì năm phút đồng hồ, năm phút sau quên sạch không còn một mảnh.

Vén chăn xuống giường, cầm điện thoại, đi chân trần ra khỏi phòng ngủ.

Trên mặt đất trải thảm thật dày, giẫm lên trên còn rất ấm áp.

Phó Ngọc Khâm đứng trước kệ bếp, nghiêm túc thái đồ ăn. Người đàn ông hơi cúi đầu, cổ tạo thành một độ cong đẹp mắt, đường cong sườn mặt nhu hòa, môi khẽ mím thành một đường, tay áo xắn cao, tay không ngừng bận rộn.

Đàn ông nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, ở chỗ Tiêu Mộng Hy, đàn ông nghiêm túc nấu ăn mới là đẹp trai nhất.

Cô dựa vào cửa, mở camera, chụp liền hai tấm.

Chụp xong không nhịn được chậc chậc hai tiếng, nhan sắc này diện mạo này, công năng làm đẹp đều mất đi hiệu lực.

Cô gửi ảnh cho mẹ, kèm theo dòng chữ: Không có ảnh chụp chung, chỉ cái này thôi, mẹ chịu khó xem đi.

Tiêu phu nhân trả lời: Đừng bắt nạt Phó Khâm.

Tiêu Mộng Hy nhìn câu trả lời của mẹ, dí dỏm thè lưỡi.

Cảnh này vừa vặn bị người nào đó xoay người bắt được.

Cô ho nhẹ một tiếng: Em có thể giúp gì không?”

Phó Ngọc Khâm nâng kính, rất đứng đắn hỏi: “Em biết làm cái gì?”

Tiêu Mộng Mộng nghĩ nghĩ, hình như thật đúng là cô không biết làm cái gì, cũng không có cách nào, từ nhỏ tới lớn được cưng chiều, các anh trai cái gì cũng không cho cô làm.

Cô chỉ có một cơ hội biểu diễn tài nấu nướng, thiếu chút nữa đốt cháy phòng bếp.

Sau đó, ngay cả phòng bếp cũng không đi vào.

Cô: “Anh có thể nói cho em biết.”

Phó Ngọc Khâm trầm tư một chút: “Có chuyện em có thể làm.”

Tiêu Mộng Hy: “Cái gì?”

Phó Ngọc Khâm: “Chờ ăn là được.”