Hiệp Ước Tình Nhân Để Cứu Cha Mẹ

Chương 22: Chương 43-44

Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, đem to lớn từ trong miệng nữ nhân rút ra, đẩy cô ta ra. Đi tới bên cạnh An Tuyết Thần. Nắm tóc An Tuyết Thần, kéo cô từ trên giường xuống.

Hắn nắm tóc của cô, để cho toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đối diện mình.

An Tuyết Thần bị đau đến mở mắt, bị ép buộc nhìn hắn. Hai tay nhỏ bé che chở mái tóc của mình.

Phàm ngự nhìn An Tuyết Thần trong lòng rung động một chút. Nhưng cái ý nghĩ đó ngay lập tức bị hắn gạt bỏ.Hắn cúi đầu, hôn trán An Tuyết Thần.

Hai nữ nhân nằm ở trên giường, thưởng thức nhìn An Tuyết Thần. An Tuyết Thần lau khô nước mắt. Âm thanh khàn khàn hỏi Phàm Ngự.

“Ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì.” An Tuyết Thần cơ hồ như thét lên. Lần đầu tiên có người khiến cho cô phải căm hận như vậy. Giờ phút này ánh mắt không còn bình tĩnh nữa mà thay vào đó là sự tức giận cùng với căm hận.

Phàm Ngự vẫn cứ như vậy nhìn cô. Hắn từ từ nâng lên cằm của cô lên, ghé vào tai An Tuyết Thần thổi khí nóng.

“Không phải lúc nãy tôi đã nói rồi sao? ** a, tôi mời hai huấn luyện viên dạy dỗ cô, giúp cô biết phải làm thế nào để quyến rũ nam nhân.” Phàm Ngự khóe miệng co quắp nói. Lời của hắn cực kỳ châm chọc.

An Tuyết Thần liếc nhìn hai nữ nhân đang ngồi trên giường chờ xem kịch vui. Cô cười giễu cợt, cười thật lớn. Dùng ánh mắt kiên định nhìn Phàm Ngự, gằn từng tiếng nói

“Ha ha, Phàm Ngự, anh cũng có nữ nhân không thể tự mình giải quyết được ư, mà còn phải mời đến đây tận hai huấn luyện viên. Anh thật khiến tôi ngạc nhiên đấy.” An Tuyết Thần cười một cách giễu cợt cùng khinh thường

Phàm Ngự nắm chặt mái tóc dài của cô, gương mặt tuần tú tiến lại gần cô đến mức đối phương có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Chóp mũi cũng dán chặt vào chóp mũi của An Tuyết Thần.

Phàm Ngự nhìn chằm chằm vào mắt An Tuyết Thần. Hắn biết là cô đang khích hắn, nhưng cô đã thành công, hắn thực sự tức giận muốn lập tức ăn cô.

“Phép khích tướng? Bảo bối, em học được chiêu này từ bao giờ thế?” Khóe miệng Phàm Ngự âm hiểm cười.

“Hai người các ngươi đi ra ngoài.” Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần nói với hai vị mỹ đằng sau

Hai nữ nhân cảm thấy mất hứng. Cố gắng vãn hồi suy nghĩ của Phàm Ngự.

“Ngự.”

“Câm miệng, biến, đừng để tôi phải nói lại lần thứ hai.” Phàm Ngự đối với nữ nhân chưa bao giờ có quá nhiều kiên nhẫn, chỉ trừ An Tuyết Thần đang quỳ trên mặt đất

Nữ nhân thấy thế vội vàng quấn lấy khăn tắm rời khỏi phòng.

Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần mặt vẫn quật cường như vậy. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ phun khí nóng

“Bảo bối, bây giờ chỉ có mình tôi dạy dỗ cô.” Phàm Ngự nói xong liền xé rách bộ đồng phục học sinh của An Tuyết Thần.

Hai đầu v* lộ ra bên ngoài cùng chiếc áσ ɭóŧ màu hồng phấn. Toàn bộ nước da trắng hồng bị Phàm Ngự nhìn chằm chằm càng lộ vẻ mê người.

Bị Phàm Ngự nhìn ngực An Tuyết Thần thở phập phồng # đã che giấu #. Hắn đến gần cô. Trầm giọng nói.

“Thật đúng là một tiểu Yêu Tinh.” # đã che giấu #

Phàm Ngự cố nén, ôm lấy An Tuyết Thần, để cho cô ngồi ở trên người của mình. An Tuyết Thần ngồi ở trên người của Phàm Ngự, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Nghiêng đầu. Không muốn nhìn thấy hắn.

“Ngồi xuống, đừng để tôi phải tìm người đến giúp cô.” Hai con mắt của Phàm Ngự dường như đang b ắn ra lửa.

An Tuyết Thần sớm đã bị ngọn lửa d*c vọng đốt mất lý trí

“Tôi, tôi không biết.” An Tuyết Thần cúi đầu nhỏ giọng nói. Cảm giác được cứng rắn dưới mông mình.

“Tôi giúp cô.”

“Ngoan, ngoan, cứ như vậy, tự mình động.”

An Tuyết Thần từ từ bắt đầu di động. Bản thân bị tên cao thủ nắm trong tay không có chỗ trốn. Hai thân thể từ từ nghênh hợp lẫn nhau. Tạo ra giai điệu nguyên thủy tuyệt vời nhất

Đêm sao thật dài, chân trời ráng hồng như đôi mắt ửng đỏ đang rơi lệ của cô _ An Tuyết Thần. Ngày mai sẽ ra sao đây? Thật là khó nói, ai có thể biết trước được?

An Tuyết Thần ngồi trên người Phàm Ngự nhẹ nhàng di chuyển, Phàm Ngự cũng dùng sức vừa phải để cô có thể theo kịp. Dù An Tuyết Thần không có chút biểu tình gì nhưng vẫn khiến cho Phàm Ngự cảm thấy sung sướиɠ

Phàm ngự đột nhiên mở mắt, nhìn An Tuyết Thần đang quay đầu về một phía. Tay nắm lấy mông cô nhẹ nhàng đung đưa, nhìn thẳng vào mắt cô

“Sao vậy. Không muốn?” Một câu nói mang theo thật nhiều châm chọc cùng với hành động ngày càng ph óng đãng.

An Tuyết Thần không hề quay đầu lại, bởi vì lúc này gượng mặt xinh đẹp đã bị những giọt nước mắt nhục nhã bao phủ. Đôi mắt đã sớm sưng đỏ. Chỉ nhẹ nhàng lắc đầu một cái

Cô biết, cô không thể không thuận theo hắn. Nếu không đến cuối cùng người chịu thiệt chỉ có một mình cô mà thôi.

Nhìn thấy An Tuyết Thần tỏ thái độ ôn hòa Phàm Ngự cảm thấy thật tức giận. Nắm chặt hai vai cô, đè cô xuống giường. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn uất ức của cô, Phàm Ngự càng tức giận hơn nữa.

“An Tuyết Thần, tôi cho cô biết, tốt hơn hết là cô hãy dẹp bỏ cái gọi là thanh cao không đáng một đồng của cô cho tôi.” Phàm Ngự vừa nắm cằm cô vừa nói

An Tuyết Thần lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng cô hoàn toàn trống rỗng. Bộ dạng cô lúc này liệu còn biết để ý cái gì nữa. Việc cô quan tâm nhất bây giờ chỉ có cha mẹ cô mà thôi còn những thứ khác cô đã sớm không chút nào để ý rồi.

Phàm Ngự nhìn ánh mắt trống rỗng của An Tuyết Thần, mất kiên nhẫn nói

“Cho dù cô có tỏ ra thanh cao như thế nào đi nữa, một khi đã nằm trên giường của Phàm Ngự này, thanh cao đến đâu đi nữa cũng phải biến thành da^ʍ phụ.” Vừa nói xong liền đâm thật mạnh vào cô, cũng như đâm một nhát thật mạnh vào trái tim của cô vậy.

Phàm Ngự ở trên người An Tuyết Thần không ngừng cái ta cần lấy cứ lấy, thật sâu chạm vào cô, dường như động vỡ cả linh hồn An Tuyết Thần

An Tuyết Thần vẫn còn chút ngượng ngung, hai tay nắm thật chặt lấy ga giường, cô gắng không để cho bản thân phát ra tiếng rên TruyenHD đãng. Nhưng phàm Ngự nào có dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.

“Không kêu phải không? Vậy đừng có trách tôi không nói trước, tôi sẽ làm cô r3n rỉ như một ả da^ʍ phụ lẳиɠ ɭơ.” Vừa nói vừa thật mạnh tiến vào trong An Tuyết Thần không một chút thương tiếc.

An Tuyết Thần chỉ cảm thấy toàn thân như bị xé rách. Thật đau đớn. Dù bản thân có cố gắng thế nào đi nữa Phàm Ngự vẫn có cách bức cô phải kêu thành tiếng, chỉ là đó không phải là tiếng r3n rỉ sung sướиɠ mà là tiếng kêu thê thảm.

“Không cần. Tôi cầu xin anh, tha cho tôi, tôi biết sai rồi. Phàm Ngự.” An Tuyết Thần rốt cuộc không thể nhịn hơn được nữa. Hai tay bắt đầu chống cự lại Phàm Ngự,

# đã che giấu #

“Phàm Ngự, anh là một tên bi3n thái đáng kinh tởm. Tôi hận anh.” Vừa trải qua một phen vận động kịch liệt nên thanh âm của An Tuyết Thần có chút phức tạp

Phàm Ngự vuốt v e khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần, vẻ mặt cực kỳ ph óng đãng.

“Bảo bối, em cứ việc hận, không có yêu, thì làm sao có hận.” Đúng vậy, không có yêu thì hận từ đâu đến?

An Tuyết Thần hung hăng cắn cánh tay đang vuốt v e cơ thể mình của Phàm Ngự, vừa cắn vừa nhìn chằm chằm vào Phàm Ngự

# đã che giấu #

Thật lâu mới buông tha cho chiếc miệng nhỏ nhắn xinh đẹp kia, tay Phàm Ngự cũng đã chảy đầy máu.

“Không nên giãy giụa vô ích. Cả đời này cô không thoát khoit tay Phàm Ngự này đước đâu.” Câu nói tưởng chừng như tức giận mà nói ra nhưng nó hoàn toàn ứng nghiệm với An Tuyết Thần. Nó từng ám ảnh An Tuyết Thần rất lâu giống như một lời nguyền.