Nghịch Tập Ở Rể

Chương 530

“Được rồi! Bố yên tâm, con sẽ không để cho ông Đàm rảnh rỗi.” Hai cha con nhìn nhau một cái, đều là dáng vẻ vừa mới ăn trộm gà chồn.

Rất rõ ràng, hai cha con này đã lợi dụng Đàm Thuận cả một đời, tính tình thẳng thắn của Đàm Thuận vẫn trung thành tuyệt đối.

Đoạn thời gian gần đây, Âu Dương Lôi đã xảy ra nhiều chuyện.

Toàn bộ giang trong hồ tỉnh Liêu Đông, cũng đưa tới gợn sóng tương đối lớn.

Những con cú của thành phố đều nắm bắt tin tức rất nhanh, biết Âu Dương Lôi đấu thầu đường cao tốc thất bại, tất cả mọi người đều đang suy nghĩ: Âu Dương Lôi sắp đổ rồi sao?

Sau khi Âu Dương Lôi trả thù uỷ ban đấu thầu, người trong giang hồ cũng đều hiểu rõ: Đây là biểu hiện tức đến nổ phổi! Chẳng lẽ Âu Dương Lôi đại danh đỉnh đỉnh, từ nay về sau sẽ đã mất đi phong thái của ngày xưa sao?

Cho đến bây giờ, những con cú của thành phố cũng đều biết, Phụng Thiên xuất hiện cái tên Diệp Vô Phong, chuyên môn tới đối phó Âu Dương Lôi, cũng đã gần nửa tháng mà Âu Dương Lôi vẫn chưa xử lý được Diệp Vô Phong!

Mặt khác, tin tức ngầm trên giang hồ cũng đang lưu truyền, vậy mà Hồ Quý Tam Giác Vàng dẫn người đi tới Phụng Thiên, muốn báo thù cho anh trai Hồ Trọng, mà bây giờ mục tiêu báo thù trực chỉ Âu Dương Lôi!

Kim bài đả thủ Tần Chí Dũng bên người Âu Dương Lôi cũng bị cảnh sát bắt được, sau khi bị cướp ngục.

Tất cả những thứ này, ở trong lòng những người giang hồ này, đều xuất hiện một câu: Âu Dương Lôi sắp xuống dốc!

Tất cả mọi người là người biết chuyện Âu Dương Lôi sắp xuống dốc nên tránh được thì tránh, không nên dính vào là được.

Nhưng vẫn có người nhận ra Hồ quý tiến về Nhà họ Âu Dương, người báo tin cho Nhà họ Âu Dương, cho nên người của Âu Dương Tất Tùng mới có được tin tức này.

Đêm nay Hồ Quý thật sẽ đến không? Âu Dương Tất Tùng chuẩn bị cách chiến đấu xong thì đứng đợi con cá Hồ Qúy cắn câu ở nơi canh gác đối diện con đường đến Nhà họ Âu Dương.

“Nhà họ Âu Dương lại có động tĩnh khác thường!” Bạch Tinh Đồng rất nhanh đã nhận được tin tức, bởi vì cảnh sát giám thị chung quanh Nhà họ Âu Dương cũng có hơn mười mấy người, lại thêm nhiều cơ sở ngầm nên có vô số kể.

“Đến cùng là tình huống thế nào rồi? Hồi báo kỹ một chút!” Tinh thần Bạch Tinh Đồng tỉnh táo, trước đó không có chút thu hoạch nào nên đành phải rút lui, cô ta còn không cam tâm.

Sau khi nghe xong báo cáo kỹ càng, Bạch Tinh Đồng suy tư hỏi: “Anh có thể xác định, có người muốn tập kích Nhà họ Âu Dương sao?”

“Đội trưởng Bạch, tôi thấy Nhà họ Âu Dương bày ra tư thế chiến đấu này, khẳng định là có người muốn đến đây đánh Nhà họ Âu Dương!”

“Vậy thì tốt, tôi lập tức thông báo cho đặc công bên kia, tùy thời chờ lệnh.” Bạch Tinh Đồng lập tức liên hệ Thiệu Liên Thành, nói tình huống mới cho anh ta, Thiệu Liên Thành đồng ý ngay lập tức: “Được! Đội trưởng Bạch yên tâm, chiến sĩ của chúng ta, tùy thời chờ lệnh của cô.”

Bạch Tinh Đồng chợt nhớ tới: “A…! Thật ra chúng ta còn có thể triệu tập quân đội đặc chiến nha! Còn có một tên cao thủ siêu cấp Diệp Vô Phong!”

Thiệu Liên Thành vui vẻ nói: “Đúng! Mọi người sóng vai chiến đấu!”

Bạch Tinh Đồng và Thiệu Liên Thành không biết, trước đó ở đỉnh Bắc Sơn, cùng người chiến đấu với Đàm Thuận lại là Diệp Vô Phong.

“Cái gì? Cô nói là, khẳng định đêm nay có người muốn tập kích Nhà họ Âu Dương sao?” Diệp Vô Phong tiếp điện thoại của Bạch Tinh Đồng, trầm ngâm một chút nói: “Số lớn đặc công và bộ đội chiến sĩ đều đã chạy tới rồi sao?”

Bạch Tinh Đồng gật đầu: “Bọn họ đang bắt đầu đi về Nhà họ Âu Dương.”

“Ha ha, vậy tôi cũng không cần đi.” Thật ra Diệp Vô Phong còn chưa trở lại phân bộ công ty Hoa Cường, đang ở trên nửa đường nhận điện thoại của Bạch Tinh Đồng.

“Anh có ý gì? Chẳng lẽ anh không lo lắng tôi sẽ gặp nguy hiểm sao?” Mặc dù lời Bạch Tinh Đồng rất mạnh mẽ, nhưng trong giọng nói, khó tránh khỏi có chút nũng nịu.

Diệp Vô Phong nói: “Yên tâm đi, đại đội các cô một ngựa vừa đi, khẳng định đều không có nguy hiểm gì.”

“Ý anh là?” Bạch Tinh Đồng suy đoán trong lòng.

Diệp Vô Phong nói: “Đại bộ đội của các cô vừa mới qua đó, khẳng định sẽ bị kẻ tập kích phát giác. Nếu như cô là kẻ tập kích, sẽ còn tiếp tục não tàn khai chiến sao?”

“Tôi… Anh nói cũng đúng.” Bạch Tinh Đồng khó xử, muốn tấn công quy mô lớn, dường như là không có cách nào bảo các chiến sĩ ẩn nấp toàn bộ.

Thế nhưng mà nếu chỉ dùng một đội chiến sĩ thì Bạch Tinh Đồng có thể yên tâm sao? Có thể diệt hết kẻ địch sao?

“Vậy làm sao bây giờ?” Bạch Tinh Đồng bắt đầu hỏi ý kiến của Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong nói: “Nếu thật sự có người tập kích Nhà họ Âu Dương, đây chẳng phải là hy vọng của cô sao? Âu Dương Lôi khẽ khuấy, Phụng Thiên thái bình. Sau đó, cô ngồi làm ngư ông đắc lợi, thuận tiện lập công, nhận cái thưởng. Đúng, cứ để Âu Dương Tất Tùng khai chiến với kẻ tập kích kia là được, tốt nhất cô đừng dính vào.”

“Ây.” Thật đúng là Bạch Tinh Đồng chưa từng nghĩ như vậy.

Diệp Vô Phong tiếp tục nói: “Cho dù muốn phái người đi, tôi cảm thấy, đặc công và đại đội đặc chiến, mỗi tổ chức phái đi hai ba người chiến sĩ tinh anh là được rồi. Đợi đến lúc hai bên chưa thắng chưa thua thì đi lên quét dọn chiến trường một chút. Hiểu chưa?”

Bạch Tinh Đồng cảm thấy có lý nên gọi cho Thiệu Liên Thành và Thân Đại Tráng, nói ra ý của Diệp Vô Phong, hai người đều là người biết chuyện, lập tức quyết định, tạm thời đại bộ đội trên ẩn nấp nửa đường, bọn họ chỉ mang theo hai người đội viên đặc chiến tinh anh, tiến về chung quanh Nhà họ Âu Dương, trước cứ ẩn núp rồi tùy thời mà động.

Hơn mười một rưỡi đêm, Diệp Vô Phong trở lại sảnh phân bộ Hoa Cường, trùng hợp gặp gỡ Bạch Nhạn Phỉ, Diệp Vô Phong muốn nghiêng đầu đi, ra vẻ không thấy.