Editor: Xám
Khi Diêu Hữu Thiên vội vàng chạy đến bệnh viện. Một giáo viên của nhà trẻ đang chờ ở bên ngoài đầy vẻ nôn nóng.
Nhìn thấy cô đến, tiến lên hai bước nói đơn giản tình hình, Diêu Hữu Thiên không phát biểu ý kiến. Chỉ nói thầy giáo đã vất vả rồi, để thầy giáo về trước nghỉ ngơi.
Không nhìn thấy Đường Hạo Triết, nói là được ba đón về rồi.
Diêu Hữu Thiên gật đầu tỏ ý đã biết, chờ sau khi thầy giáo rời đi. Cuối cùng bác sĩ đã đi từ phòng cấp cứu ra ngoài.
"Bác sĩ, đứa bé thế nào rồi?"
"Con trai cô có bệnh tim, chắc hẳn các cô biết chứ?"
"Tôi biết, bây giờ tình hình thế nào?"
"Trái tim của bệnh nhân không thể chịu thay đổi cảm xúc quá lớn. Vậy nên các cô làm ba mẹ phải cẩn thận, tạm thời không có vấn đề nào khác, có điều nhất định phải nhớ không được để đứa bé quá kích động."
,
"Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
Sau khi Diêu Hữu Thiên có được sự đồng ý của bác sĩ, thì vội vã chạy vào gặp Cố Dịch Phàm.
Cố Dịch Phàm nằm ở trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ đang rối rắm. Trên trán còn quấn băng gạc.
"Mẹ." Nhìn thấy Diêu Hữu Thiên đi vào, bé chống người muốn ngồi dậy, Diêu Hữu Thiên tiến lên trước tiên, ngăn cản động tác của bé.
"Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đang yên đang lành lại phát bệnh?"
,
Gần đây Cố Dịch Phàm rất ít phát bệnh, chỉ thỉnh thoảng tim đập hơi nhanh mà thôi.
Trong thoáng chốc khuôn mặt nhỏ của Cố Dịch Phàm cúi gằm xuống, có chút không dám đối diện với ánh mắt của Diêu Hữu Thiên.
"Nói đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Vừa nhìn thấy con trai như vậy, đã biết có gì đó mờ ám, huống hồ ——
"Trán con là như thế nào? Va vào đâu?"
Lần này Cố Dịch Phàm càng không dám nói chuyện nữa, rụt cổ, có chút sợ hãi nhìn Diêu Hữu Thiên.
"Nếu như con không nói, mẹ sẽ hỏi thầy của con."
,
"Mẹ, không cần." Cố Dịch Phàm vội vàng kéo tay cô, trong mắt hiện lên vẻ hối hận, còn cả ngại ngùng: "Mẹ. Đầu của con không sao."
Đầu không sao? Vậy bệnh thì sao?
Diêu Hữu Thiên nhìn chằm chằm Cố Dịch Phàm, giống như muốn biết bé đang nghĩ gì vậy.
"Thật ra, là thế này." Cố Dịch Phàm nghĩ đến chuyện buổi chiều hôm nay, vẫn có chút chột dạ: "Chính là, con đã nghĩ một cách, trả thù Đường Hạo Triết. Chọc anh ấy tức giận. Con đoán anh ấy nhất định sẽ ra tay với con. Cho nên đã ——"
,
Hôm nay Cố Dịch Phàm đã chuẩn bị rất đầy đủ, dù sao muốn chỉnh người, thì sao có thể không lập kế hoạch chu toàn một chút chứ?
Bé đã nghĩ rất kỹ. Trước tiên là khiến Đường Hạo Triết ăn bánh quy mù tạt, cho bé (Đường Hạo Triết) cay chết đi.
Líc Đường Hạo Triết nói với thầy giáo, bé chỉ cần không thừa nhận, sẽ không sao.
Về sau lúc ăn điểm tâm, Đường Hạo Triết lại đá ghế của bé, bé tức giận rồi. Nếu như bé không có chuẩn bị, bé sẽ ngã mất.
Tại sao cái anh này lại xấu như vậy?
( Mặc dù ban đầu rõ ràng là bé hi vọng Đường Hạo Triết ra tay) hơn nữa là vì Đường Hạo Triết ra tay quá nhanh, hại bé không kịp biến mình thành bộ dạng bị thương.
Cho nên sau khi bé phản ứng lại, cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói Đường Hạo Triết không dám làm bé ngã.
,
Sau đó Đường Hạo Triết thật sự không nhịn được, đã động tay.
Vậy tương cà chua bé luôn chuẩn bị trong túi, đã có tác dụng rồi.
Lần này Cố Dịch Phàm cũng đã phản ứng lại, anh thích động tay không phải sao? Vậy thì để anh xem thử kết quả động tay của anh đi.
Tương cà chua sớm đã bị xé ra. Nắm trong lòng bàn tay. Lúc Đường Hạo Triết giơ chân ra ngáng bé, bé nhanh chóng đưa đầu về phía bàn học mà ngã.
"Ầm" một tiếng, thực ra là tiếng tay đập vào bàn.
Đập xong thì bôi tương cà chua trong lòng bàn tay lên trán, đã làm xong rồi.
Đương nhiên, làm xong một loạt động tác này, tốc độ phải nhanh, hơn nữa nhất định phải bôi trước khi bọn họ phản ứng lại.
,
Đường Hạo Triết mặc dù bá đạo, lại thích khoe mẽ. Nhưng tâm kế lại không đủ nhiều.
Bé cũng bị dọa sợ, không nghĩ đến bàn trong nhà trẻ rõ ràng là nhựa, làm sao có thể thật sự ngã chảy máu?
Có thể va đỏ lên đã tính là lợi hại rồi.
Vậy nên khi nhìn thấy Cố Dịch Phàm nằm trên mặt đất đầu đầy máu. Đường Hạo Triết bị dọa chết đứng.
Phải biết mặc dù bé ngày ngày chơi súng thật, mở bom, nhưng chưa từng làm bị thương người khác.
Có bước hơn cũng mới là trẻ con bốn tuổi, đột nhiên nhìn thấy trò đùa dai của mình làm người khác bị thương, làm sao có thể phản ứng lại được?
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hoàn toàn không biết phải làm gì khiến cho Cố Dịch Phàm vô cùng vui vẻ.
,
Nhóc con, xem anh còn chỉnh tôi nữa không. Bị dọa rồi đúng không?
Đáng đời.
Có lẽ là vui quá hóa buồn. Trong lòng bé đang vô cùng đắc ý, nghĩ xem rốt cuộc có nên nhảy khỏi từ mặt đất, dọa Đường Hạo Triết một cái không?
Hay là cố ý giả vờ sắp ngất xỉu, trước khi ngất bôi tương cà chua lên mặt Đường Hạo Triết, khiến bé càng sợ hơn?
Bé còn chưa kịp thực hiện. Nơi trái tim đột nhiên truyền đến một cơn co rút đau đớn.
Khuôn mặt bé lập tức trắng bệch.
,
Cảm xúc lên xuống quá mạnh, đối với bé mà nói là tổn thương trí mạng.
Lần này không cần nghĩ xem giả vờ thế nào, bé thật sự khó chịu rồi.
Nơi trái tim co rút đau đớn từng cơn, cảm xúc thay đổi quá lớn. Khiến trái tim bé khó mà gánh vác.
Cuối cùng kết quả trực tiếp chính là đã ngất đi.
Mà bé vừa ngất, đã dọa sợ Đường Hạo Triết, cũng dọa sợ cả thầy giáo.
Càng khoa trương hơn là, máu trên trán bé, bác sĩ vội vàng cấp cứu cho bé, cho người băng bó sơ qua một chút ——
,
Vì vậy, trên trán bé quấn băng, còn vào cả bệnh viện.
Diêu Hữu Thiên trợn mắt há mồm nhìn con trai. Đã kinh ngạc đến mức không biết nói gì.
"Diêu Phàm." Từ sau khi Diêu Hữu Thiên về Bắc Đô. Vẫn chưa từng gọi cả họ cả tên của con trai, vừa gọi, đã gọi thành tên ban đầu: "Cố Dịch Phàm. Con, con ——"
"Chiêu độc gϊếŧ địch một ngàn tổn hại tám trăm này, là ai dạy con?"
Đầu Cố Dịch Phàm cúi xuống thấp hơn, hoàn toàn không dám nhìn sắc mặt mẹ mình.
,
Diêu Hữu Thiên đưa tay ra, bởi vì quá tức giận, tay cũng hơi run: "Nói, ai dạy con?"
Cố Dịch Phàm nói không được, ga giường màu trắng tôn lên sắc mặt càng trắng hơn của bé.
Rụt cổ, đến một câu cũng không dám nói.
Khuôn mặt nhỏ đáng thương đó, khiến lời trách mắng của Diêu Hữu Thiên đã đến miệng phải nuốt xuống.
Con trai vẫn đang nằm viện, bác sĩ lại nói không thể để bé chịu kích động.
Cho dù cô muốn dạy dỗ bé một chút, vẫn phải lượng thứ cho trái tim yếu ớt của bé.
,
Hít thở sâu, hít thở sâu liên tục, để mình bình tĩnh lại.
Cảm giác được có thể giao tiếp tốt với con trai rồi, lúc này cô mới ngồi xuống bên giường: "Phàm Phàm, ngẩng đầu lên nhìn mẹ."
Cố Dịch Phàm ngẩng khuôn mặt nhỏ, khi khuôn mặt đáng thương đối diện với Diêu Hữu Thiên, lại không nhịn được mà rụt cổ.
"Phàm Phàm." Diêu Hữu Thiên hắng giọng một cái, dường như đang cân nhắc xem nói với bé thế nào thì thích hợp hơn: "Ngày hôm qua Đường Hạo Triết trêu chọc con như vậy, nhất định là không đúng. Nhưng mà. Điều đó không có nghĩ, con có thể dùng cách thức tương tự để đối phó với anh ấy."
"Tại sao?" Cố Dịch Phàm không phục.
,
Diêu Hữu Thiên có chút đau đầu, nhưng vẫn rất bình tĩnh giải thích cho con trai: "Mẹ nói thế này. Người khác đánh con một quyền, con lại muốn đánh trả người khác hai quyền. Con cảm thấy như vậy có tốt không?"
"——"
"Cho dù con có thể đánh lại hai quyền, vậy nếu như đối phương lợi hại hơn con thì sao? Nếu như sau khi đối phương bị con đánh hai quyền, lại tìm con tiếp tục đánh con. Con sẽ làm thế nào?"
"Con ——"
"Con nói con vẫn có tiếp tục đánh trả. Nhưng bỏ qua việc có thể đánh thắng hay không không tính, cái này rất giống con không cẩn thận bị chó cắn một cái, lẽ nào con có thể cắn lại chó?" Ví dụ này không đúng lắm, có điều Diêu Hữu Thiên cũng để tâm.
"Không thể." Rất bẩn, bé còn lâu mới đi cắn chó.
"Vậy lần sau con còn muốn chỉnh Đường Hạo Triết không?"
Cố Dịch Phàm lắc đầu: "Không chỉnh nữa, nhưng anh ấy bắt nạt con thì làm thế nào?"
,
"Con yên tâm đi." Ít nhiều gì Diêu Hữu Thiên vẫn hiểu tâm lý của trẻ con: "Qua hôm nay, bảo đảm anh ấy nhìn thấy con sẽ đi đường vòng."
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật." Cô vẫn chưa về nhà, có điều nghe Cố Dịch Phàm nói là biết rồi.
Đường Hạo Triết bị dọa sợ, nói không chừng sẽ lập tức về nước Mỹ, cho dù không về, tin rằng cũng sẽ không tìm Phàm Phàm gây phiền phức nữa.
"Vậy thì tốt quá." Cố Dịch Phàm thở phào nhẹ nhõm: "Thật ra con không muốn chỉnh anh ấy một chút nào, nếu như anh ấy bằng lòng, con có thể làm bạn tốt với anh ấy."
Giống như bé và đám Jennifer ở nước Anh vậy.
,
"Ừm. Vậy Phàm Phàm phải nỗ lực một chút. Con phải dùng hành động của mình để cảm hóa anh ấy. Để anh ấy biết chuyện anh ấy làm là không đúng. Con mới là đúng. Để anh ấy kết bạn với con, chơi với con. Được không?"
"Vâng." Câu này Cố Dịch Phàm, trả lời rất lớn tiếng.
"Vâng cái gì vậy?" Lúc này Cố Thừa Diệu đẩy cửa bước vào, ánh mắt rơi trên người hai mẹ con ngồi ở bên giường.
Khi nhìn thấy con trai thì tiến lên hai bước: "Nhóc thối, một ngày không gặp đã tiến bộ lên rồi, đã giày vò mình đến mức vào bệnh viện rồi."
Cố Dịch Phàm ngậm miệng, không dám nói nữa.
,
"Đừng để có lần sau." Cố Thừa Diệu xoa đầu con trai, ánh mắt chuyển sang Diêu Hữu Thiên, đến gần cô, giọng nói rất khẽ: "Em nói Đường Hạo Triết là chó?"
Mặt Diêu Hữu Thiên đỏ lên, cô chỉ là nghĩ ra một cái ví dụ mà thôi. Không phải muốn mắng người mà.
Cố Thừa Diệu lại gật đầu thật mạnh: "Em nói rất đúng."
,
Đưa tay vỗ vai con trai, giọng nói của Cố Dịch Phàm có mấy phần tán thành, và cả mấy phần cổ vũ: "Con trai, ba nói với con. Chó cắn con, con không nhất thiết phải cắn lại, có điều, có điều, có thể dùng đả cẩu bổng (gậy đánh chó)."
"Còn nữa, người khác đánh con một quyền, lúc con đánh không lại, không sao. Đến tìm ba, ba nhất định giúp con đánh nó ngã."
"Cố Thừa Diệu." Diêu Hữu Thiên đứng dậy.
Cái người này, nói linh tinh gì vậy: "Anh đừng dạy hư trẻ con."
,
Cô đã tốn rất nhiều sức lực mới khiến con trai dập tắt ý định báo thù.
"Làm sao?" Cố Dịch Phàm hất đầu tương đối bảnh, phần tóc trước trán hất lên một độ cong đẹp mắt: "Con trai của Cố Thừa Diệu anh, không phải để người ức hϊếp."
Cố Dịch Phàm ngồi ở trên giường mở to mắt, ánh mắt lướt qua khuôn mặt ba mẹ.
Mẹ nói rất có lý, hình như ba nói cũng có lý.
Vậy rốt cuộc bé nghe ai đây?
..................................................................
【 Ngoại truyện 】
Hạo Triết: Chú ăn vạ. Chú chú chú, chú quá xấu xa.
Phàm Phàm: Học anh đấy.
Hạo Triết: Chú nói bậy. Anh phải đi nói với mẹ. Không đúng, anh phải đi nói với bà ngoại.
Phàm Phàm: Hoan nghênh. Nhớ tiện thể nhắc đến chuyện hôm qua một chút. Em tin rằng bà nội sẽ cảm thấy rất hứng thú.
Hạo Triết: Chú mày là người xấu.
Phàm Phàm: Ừm. Lần sau anh còn ức hϊếp em. Em vẫn có thể xấu hơn.
Hạo Triết: Oa. Con muốn về nước Mỹ. Mẹ, mau đưa con về nước Mỹ!