Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 300: Người phụ nữ này cô đừng ra tay

Editor: Xám

Lúc Diêu Hữu Thiên đưa Cố Dịch Phàm đi học quay về, đã nghe thấy tiếng đập đồ liên tục truyền ra từ phòng.

“Tránh ra. Thả tôi ra ngoài.”

“Các người đang bắt cóc đấy. Bắt cóc. Tôi phải đi tố cáo các người.”

“Thả tôi ra ngoài, các người có nghe thấy không.”

Giọng nói quen thuộc đó, lại hét lên những lời cô hoàn toàn không quen.

,

Khi cô đi vào trong phòng, Kiều Tâm Uyển vừa vặn đi ra ngoài, vẻ mặt sầu khổ.

“Mẹ?” Diêu Hữu Thiên tiến lên hai bước: “Thừa Diệu, anh ấy –“

“Nó bị thôi miên rồi.” Kiều Tâm Uyển giai thích phản ứng của Cố Thừa Diệu bằng một câu: “Đã kiểm, tra, phương diện khác đều không có vấn đề. Không trúng thuốc, cũng không bị ai tiêm thuốc phiện. Càng không bị tai nạn xe, đầu cũng không bị va đập. Chỉ là bị người thôi miên.”

Kết quả này, thật sự không biết là tốt hay xấu.

“Thôi miên?” Diêu Hữu Thiên biết đến hai chữ này, nhưng vẫn là lần đầu tiên có chuyện như vậy xảy ra bên cạnh mình: “Vì sao anh ấy lại bị thôi miên?”

“Vẫn đang điều tra.” Lòng Kiều Tâm Uyển rất phiền não. Con trai không thân thiết với bà là một chuyện, nhưng hoàn toàn quên mất bà, lại là một chuyện khác.

Bây giờ bà lại thà rằng con trai giống như trước đây, đối nghịch với bà, cũng không muốn anh như thế này, quên cả người mẹ là bà.

“Con đi xem thử anh ấy.”

Kiều Tâm Uyển muốn nói tình hình lúc này của Cố Thừa Diệu một chút, nhưng Diêu Hữu Thiên đã đi vào phòng trước một bước.

Thôi, Cố Thừa Diệu đã từng yêu Thiên Thiên như vậy, có lẽ dưới sự giúp đỡ của cô, anh sẽ khôi phục nhanh hơn một chút?

Có ít nhất bốn người canh chừng ở cửa phòng.

Cửa bị đóng, nếu như Cố Thừa Diệu muốn ra ngoài, thì sẽ bị người mời vào trong.

,

Đương nhiên, anh cũng từng thử động thủ, có điều đối phương có bốn người, mà anh chỉ có một người ——

Kết quả của việc không có cách nào có được tự do, chính là anh không ngừng mắng ở cửa phòng.

Hai anh em Cố Thừa Kỳ cố gắng giao tiếp với anh, có điều đã thất bại mà từ bỏ.

Ngay cả ba mẹ anh cũng không nhớ, đương nheien cũng không thể nhớ được anh em trước đây.

Cố Thừa Kỳ và Cố Thừa Lân cũng là lần đầu tiên biết, trên thế giới lại có chuyện như vậy.

,

Cho dù các anh nói thế nào, Cố Thừa Diệu khăng khăng mình chính là một đứa trẻ mồ côi, không có ba mẹ, không có anh em.

Bọn họ thất bại trong việc giao tiếp với anh. Suy nghĩ một chút, nếu như tìm ra nguyên nhân của vấn đề là vì bị thôi miêng, vậy thì với năng lực của Cố Học Võ, đương nhiên sẽ có cách tìm ra người đã ra lệnh thôi miên.

Nếu vậy, bọn họ cũng không cần quá lo lắng nữa.

Khi hai người đi ra từ bên trong, vừa vặn gặp được Diêu Hữu Thiên.

Cố Thừa Kỳ cho cô một ánh mắt tự cầu nhiều phúc: “Trạng thái của cậu ấy có lẽ không tốt lắm, nếu như em không muốn đối mặt với cậu ấy, chỉ bằng để tối nay nói tiếp.”

,

“Không sao.” Sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Không có gì khác biệt.

Cố Thừa Diệu bị thôi miên cũng được, bị mất trí nhớ cũng được. Cô đều không thể để mặc anh rời khỏi nơi này, ở bên cạnh người phụ nữ khác.

Cô đã từng trải qua cảm giác mất đi ký ức, thật ra cô rất sợ.

Sợ Cố Thừa Diệu sẽ thật sự quên cô, yêu một người phụ nữ khác.

Thật ra cô vô cùng biết ơn Cố HỌc Võ, vào tối qua sau khi cô nói ra tình trạng của Cố Thừa Diệu, đã dùng tốc độ nhanh nhất cho người đưa Cố Thừa Diệu về.

,

Nếu như cô cứ bỏ qua như vậy, vậy thì Cố Thừa Diệu thật sự sẽ ở bên cạnh người phụ nữ khác.

Vậy thì cho dù có một ngày anh nhớ ra mình, cô cũng không thích nữa.

Cho dù Bạch Yên Nhiên muốn làm gì, cho dù vì sao cô ta phải khiến Cố Thừa Diệu quên mất cô.

Cô đều sẽ không buông tay như vậy. Ít nhất, cô phải nỗ lực một lần.

,

Quyết định xong, Diêu Hữu Thiên nghe thấy âm thanh trong cửa từ từ nhỏ lại. Hít thở sâu, đẩy cửa bước vào.

Cố Thừa Diệu đã gào thét mấy câu, không có ai để ý đến anh. Những người đó cũng không chịu thả anh ra ngoài.

Anh đã bị chọc tức. Có hét nữa, cổ họng đã đau rồi.

Anh giận đến mức lòng như lửa đốt, cũng chả buồn hét nữa.

Vừa mới muốn ngồi xuống cân nhắc cẩn thận biện pháp đối phó một chút, làm sao rời khỏi nơi này.

Cửa lại mở ra.

,

Người lần này đi vào, đối với anh mà nói được xem như là một người quen.

“Là ngươi?” Anh đi ba bước rồi hai bước đã đứng trước mặt Diêu Hữu Thiên: “Là cô bắt cóc tôi tới đây? Người phụ nữ này, cô muốn làm gì? Cô mau bảo người thả tôi ra một chút. Cô có nghe thấy không?”

Diêu Hữu Thiên không nói gì, cho dù Kiều Tâm Uyển nói với cô, Cố Thừa Diệu bị người ta thôi miên, cô cũng không chịu nổi. Bị Cố Thừa Diệu nhìn bằng ánh mắt xa lạ như vậy.

Ánh mắt rơi vào sau lưng Cố Thừa Diệu, phía trên chiếc giường đôi, treo tấm hình chụp phóng đại của bọn họ.

Theo ánh mắt cô, Cố Thừa Diệu cũng nhìn thấy tấm hình kia.

Vừa nãy chỉ một lòng cố chấp phản kháng những người đó, thật sự không chú ý đến ở đây có treo một tấm hình.

“Cố Thừa Diệu, anh nhìn thấy tấm hình kia không?”

,

Im lặng, Cố Thừa Diệu đã nhìn thấy. Có điều anh không cho rằng, người đàn ông đó chính là mình.

“Em thật sự là vợ cảu anh. Anh cũng thật sự là chồng của em.” Diêu Hữu Thiên thật sự cảm thấy châm chọc, vì sao cô gặp phải chuyện như thế này: “Tại sao anh không chịu tin?”

“Tôi chỉ là một người trông rất giống chồng cô. Vì sao cô không chịu tin?”

Cố Thừa Diệu hỏi ngược lại, anh cũng không hiểu: “Bản thân tôi đã đi đâu, sống ở đâu, tôi lại không biết sao?”

Anh lớn lên từ cô nhi viện, không có ba mẹ, người thân duy nhất chính là Bạch Yên Nhiên nương tựa vào anh cùng nhau lớn lên.

“Trông rất giống?”

,

Diêu Hữu Thiên nhẫn nhịn hành động muốn phát điên. Cô bước lên hai bước, chăm chú nhìn chằm chằm mắt Cố Thừa Diệu: “Anh nói, anh trông rất giống chồng của em. Anh có biết, trên bả vai của chồng em, có một nốt ruồi. Ngay ở vai phải.”

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê~Quý~Đôn.

Lúc cô nói chuyện, đưa tay kéo quần áo của Cố Thừa Diệu.

Trên người anh vẫn mặc sơ-mi ngày hôm qua, cô vừa kéo, cổ áo đã lộ ra hơn một nửa.

“Cô làm gì vậy?” Cố Thừa Diệu phòng bị kéo áo mình lại: “Cô đừng ra tay. Tôi đã nói rồi, tôi không quen cô. Tôi cũng phải là chồng của cô.”

,

“Nếu như anh không phải là chồng em, vì sao trên vai anh lại có một nốt ruồi như vậy?” Lúc cô nói, lại một lần nữa giơ tay kéo áo anh xuống.

Sức lực của cô không tính là lớn, nhưng ý chí rất kiên định.

Quần áo của Cố Thừa Diệu bị cô kéo xuống, ở phía sau vai phải, quả thực có một nốt ruồi son.

,

Cô kéo anh đến gần chiếc gương, đưa ngón tay chỉ vào Cố Thừa Diệu trong gương: “Anh nhìn cho rõ, đây là cái gì? Anh đừng nói với em. Chỉ là trông giống nhau. Ngay cả nốt ruồi cũng mọc ở cùng một chỗ.”

“Người phụ nữ này, cô đừng ra tay.”

Cố Thừa Diệu hoàn toàn không nhìn gương, chỉ kéo áo mình lại: “Cô không biết xấu hổ à? Tại sao cô lại tùy tiện kéo bừa quần áo đàn ông?”

,

Anh mang vẻ bị xâm phạm, nếu như không phải là tình hình không cho phép, Diêu Hữu Thiên gần như đã sắp bật cười.

Thế như hiện giờ cô cười không nổi, đối với cô mà nói, tất cả những chuyện này thật sự khiến cô rất không biết phải làm thế nào.

“Cố Thừa Diệu, khôi phục bình thường nhanh một chút có được không?”

Anh quên cô thì thôi đi, ngay cả ba mẹ anh em, thậm chỉ ngay đến bà nội cũng quên mất?

Đúng rồi, cô còn phải cảm thấy may mắn, mấy ngày nay Uông Tú Nga không ở nhà. Bởi vì thời tiết Bắc Đô quá nóng, khiến Cố Thừa Diệu đã sắp xếp đi nghỉ mát.

Nếu không nhìn thấy bộ dạng này của Cố Thừa Diệu, không chừng phát điên mất?

,

“Tôi rất bình thường, kẻ không bình thường chính là các người.” Cố Thừa Diệu chỉnh lý xong quần áo của mình. Hắng giọng một cái: “Rốt cuộc các người muốn thế nào mới chịu thả tôi? Phải làm thế nào mới có thể cho tôi rời khỏi đây?”

Tính toán thời gian, anh đã mất tích cả một buổi tối rồi, còn không quay về, Bạch Yên Nhiên sẽ lo lắng.

Cô ấy vốn nhút nhát, anh bị người khác bắt cóc trước mặt cô ấy, cô ấy không sợ đến ngất đi mới lạ.

“Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên cảm thấy đối mặt với Cố Thừa Diệu thế này, còn mệt mỏi hơn đối mặt với trẻ con: “Anh nhìn em đi. Anh nhìn cho rõ.”

Cô đứng ở trước mặt anh, đưa tay ra đỡ tay anh, ép anh nhìn vào mắt mình: “Em là vợ của anh, là mẹ của con anh. Anh nhớ không?”

,

“Không nhớ.” Giọng điệu cứng rắng, nói không hề do dự. Cố Thừa Diệu hoàn toàn không muốn nhìn thấy cô, hất tay cô ra, anh là người đã kết hôn rồi, không thể để người phụ nữ khác chạm vào: “Cô thả tôi ra, tôi đã nói tôi không phải là chồng cô.”

“Vậy anh nói cho em biết, vì sao anh lại có một nốt ruồi son giống hệt chồng em, vì sao anh có dáng vẻ giống hệt chồng em?”

Diêu Hữu Thiên lại tiến lên một bước, cố chấp muốn tiếp xúc thân mật với anh.

“Làm sao tôi biết là vì sao?” Cố Thừa Diệu nhíu mày, xem Diêu Hữu Thiên thành một kẻ điên: “Không thấy chồng cô đâu, bây giờ điều cô phải làm là đi tìm người, mà không phải là ở đây làm phiền tôi.”

Thật sự đã đủ rồi, ngày hôm qua đuổi theo đến công ty anh, buổi tối lại cho người bắt cóc mình.

,

Anh cảm thấy người phụ nữ này đã không chỉ là điên khùng nữa, dứt khoát chính là khủng bố.

Diêu Hữu Thiên mím chặt môi, cô đã không tìm được lời nào để thuyết phục mình nữa.

Cơ thể đứng đờ ở đó. Cô nói không nên lời, hai tay buông thõng bên người. Cảm xúc trào lên trong lòng không phải là đau khổ, mà là bất đắc dĩ.

Cô mới quay về từ nước Anh có mấy ngày?

Bọn họ mới sống yên ổn được mấy ngày?

Trời cao lại đùa giỡn với cô như vậy?

,

Ánh mắt của cô, rất bi thương.

Ánh mắt của cô, tràn đầy bất đắc dĩ.

Cô đứng ở đó không nói một lời, cả người lại lộ ra cảm xúc bi thương nồng đậm.

Không biết vì sao, Cố Thừa Diệu đột nhiên cảm thấy Diêu Hữu Thiên lúc này, có thể tác động đến cảm xúc của anh hơn hai người vừa nãy nói là ba mẹ của anh.

Anh phát hiện một lần nữa, mình không thích nhìn thấy trên mặt Diêu Hữu Thiên xuất hiện biểu cảm như vậy.

Rốt cuộc đang làm gì vậy?

Lẽ nào người phụ nữ này nói anh là chồng cô, anh lại thật sự đưa mình vào cảm giác đó rồi sao?

,

Đừng đùa nữa.

Tuyệt đối không thể như vậy.

Anh là người đã có vợ, nếu như thật sự thương tiếc người phụ nữ khác. Vậy anh và người phụ nữ này có gì khác biệt?