Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 220: Tôi có thể chuyển lời giúp cô

Editor: Xám

Diêu Hữu Thiên ngồi một buổi chiều, cũng không nghĩ ra, cô nên cảm ơn Cố Thừa Diệu thế nào.

Cố Thừa Diệu, hình như trở nên hơi kỳ lạ.

Cau mày, cảm ơn anh? Cảm ơn thế nào? Tặng quà cho anh sao?

Cô đột nhiên nhớ ra, hình như mình chưa từng mua quà cho Cố Thừa Diệu.

Hai lần mua đồ cho Cố Thừa Diệu, đều bị người ta cắt ngang. Một lần là Bạch Yên Nhiên, một lần là Chiến Li ——

,

Nghĩ đến Chiến Li, lòng Diêu Hữu Thiên hiện lên chút kỳ lạ.

Lắc đầu, đè nén cảm giác kia xuống.

Bây giờ cô là cô Cố.

Công ty bách hóa.

Diêu Hữu Thiên đi dạo nửa ngày, cũng không nghĩ ra mua quà tặng gì cho Cố Thừa Diệu.

Cuối cùng trở lại tiệm trang sức lần trước.

,

Cô cũng tình cờ phát hiện ra, Cố Thừa Diệu lại xỏ một cái lỗ tai, ở bên tai trái.

Lúc cô ở Bắc Kinh, còn thấy anh đeo hoa tai. Sau khi đến thành phố Y, lại không thấy anh đeo nữa.

Chọn một đôi hoa tai thích hợp cho nam giới đeo ở quầy chuyên doanh*, Diêu Hữu Thiên cũng không biết chắc anh có thích hay không. Lại thuận tay chọn một đôi khuy cài tay áo, và cả một chiếc kẹp cà-vạt ——

*quầy chuyên doanh: quầy chỉ bán 1 loại hàng hóa.

Gói quà xong, suy nghĩ một chút, lại đến chợ một chuyến, mua rất nhiều món Cố Thừa Diệu thích ăn.

Khi về đến nhà Cố Thừa Diệu vẫn chưa về, Diêu Hữu Thiên cởϊ áσ khoác xuống, vào phòng bếp bắt đầu bận bịu.

,

Vo gạo, rửa rau, thái thức ăn.

Lúc làm những chuyện này, cô đã cực kỳ thành thạo.

Thật ra từ lúc về Bắc Đô đến giờ, mấy ngày nay đều do cô nấu cơm. Không mời dì đến nữa.

Dù sao đã sắp đến tết, vẫn phải quay về Bắc Đô.

Chuyện của tập đoàn Chính Phát, xem như đã giải quyết, còn có mấy ngày nữa đã bước sang năm mới rồi. Trước lúc đó, chắc hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa ——

Thức ăn làm xong, bưng lên bàn, Diêu Hữu Thiên mới phát hiện Cố Thừa Diệu vẫn chưa về.

,

Kim phút lại đi thêm nửa vòng, cô đột nhiên nhớ ra, Cố Thừa Diệu nói tối nay để cô hẹn thương nhân bán vật liệu xây dựng kia cùng ăn cơm?

Diêu Hữu Thiên gọi điện thoại cho Cố Thừa Diệu, không nhận, gọi lại một lần, lại là một người phụ nữ nhận.

“Alo. Ai đấy?” Bên kia điện thoại, hình như rất náo nhiệt, dường như cô nghe được tiếng ca hát.

Mi tâm Diêu Hữu Thiên hơi nhăn lại: “Cố Thừa Diệu đâu?”

“Bây giờ anh ấy không tiện nghe điện thoại.” Giọng nói của đối phương rất vui vẻ: “Tôi có thể chuyển lời giúp cô.”

“Không cần.” Ngón tay Diêu Hữu Thiên siết chặt, điện thoại cứ như vậy mà cúp.

,

Mím chặt môi, bắt mình nhất định phải tin tưởng Cố Thừa Diệu.

Quan hệ giữa bọn họ, đã trở nên rất mong manh rồi, không thể mong manh thêm nữa.

Hít sâu, Diêu Hữu Thiên lại ngồi không yên.

Cúi đầu ngửi thấy mùi khói dầu khắp người mình, cô đứng lên, đi tắm rửa sạch sẽ.

Có điều cho đến khi cô tắm rửa xong đi ra ngoài, lại lướt weibo một lượt. Cố Thừa Diệu vẫn chưa về.

Bóng đêm, dần đậm ——

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trong club hạng sang.

Cố Thừa Diệu dẫn Diêu Hữu Quốc từ dưới lầu lên. Trước đó anh đã đến, đã trò chuyện với đối phương.

Có điều bên muốn hợp tác với đối phương là Chính Phát, người dẫn đầu đương nhiên phải là Diêu Hữu Quốc.

Diêu Hữu Quốc đã lâu không ở thành phố Y, lại không tìm được chỗ này.

Cố Thừa Diệu đành phải tự mình đi xuống đón anh.

,

“Thương nhân buôn bán vật liệu xây dựng này, tên là Trương Tuyên. Từng hợp tác với Cố thị. Vật liệu xây dựng cung cấp đều đạt chuẩn, giá cả cũng hợp lý, trước đây vẫn luôn làm ăn ở Bắc Đô và thành phố S.” Cố Thừa Diệu thản nhiên mở miệng: “Người này kinh doanh rất giỏi. Chỉ là có chút háo sắc, cho nên ông ta nói chuyện làm ăn, rất thích hẹn ở chỗ thế này.”

Giới thiệu thân phận và sở thích của người đến một lượt, Cố Thừa Diệu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh vợ, hơi bật cười: “Nếu như anh không quen, cũng đành phải thích ứng một chút.”

Đây chính là nguyên nhân ban đầu Cố Thừa Diệu muốn để Diêu Hữu Thiên đến bên này nói chuyện làm ăn với Trương Tuyên, cuối cùng lại thay đổi chủ ý, để Diêu Hữu Quốc đến.

Có điều anh từng nghe Diêu Hữu Thiên nhắc tới, anh cả nhà cô là một người cực kỳ nghiêm túc. Không thích những nơi trăng hoa như thế này nhất. Vậy nên đành phải đánh một đòn dự phòng trước.

“Không sao.” Diêu Hữu Quốc lắc đầu: “Anh không ngại.”

Chỉ là nói chuyện làm ăn mà thôi, vả lại anh cũng không phải phụ nữ.

,

Trong lòng nghĩ như vậy, cảm giác đối với Cố Thừa Diệu lại tốt hơn không ít.

Đối phương một lòng suy nghĩ cho em gái, lại thay Chính Phát giải quyết vấn đề, cậu em rể này, đúng là càng tiếp xúc càng không tệ.

Đẩy cửa vào, ăn uống linh đình, nâng ly cạn chén.

Bầu không khí trong phòng bao vô cùng hòa hợp.

Trương Tuyên thoạt nhìn tuổi gần bốn mươi, vóc người xem là đoan chính, chỉ là hơi phát tướng một chút. Lúc này ngồi ở trong phòng, mỗi tay ôm một "công chúa” .

,

Thấy Diêu Hữu Quốc và Cố Thừa Diệu đi vào, ông ta buông công chúa trong tay ra, đứng lên: “Cậu ba, vị này chính là tổng giám đốc Diêu phải không?”

“Phải.” Cậu ba nhà họ Cố vào cửa, đưa Diêu Hữu Quốc đến trước mặt Trương Tuyên, giới thiệu cho hai người: “Đây là Diêu Hữu Quốc, cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Chính Phát, vị này là Trương Tuyên. Tổng giám đốc của vật liệu xây dựng Trương thị.”

“Rất vui được gặp mặt.” Diêu Hữu Quốc vươn tay, thái độ xem như khách sáo. Trương Tuyên cũng thế: “Khách sáo rồi. Tôi đã nghe cậu ba nhắc tới cậu. Đến đây, ngồi một chút.”

Sau khi Cố Thừa Diệu ngồi xuống, mới phát hiện trong phòng lại có cả người quen.

Luna. Cô ta cũng ở đây, ngồi bên cạnh Trương Tuyên.

,

Trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, lại ngồi xuống cực kỳ bình tĩnh, giống như không quen biết Luna.

Luna tựa vào bên người Trương Tuyên, cầm trên tay một ly rượu, thỉnh thoảng mớm vào miệng Trương Tuyên.

Trương Tuyên cười ha ha, không để bụng chút nào. Chép miệng, cho hai công chúa khác trong phòng ngồi xuống bên cạnh Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Quốc.

Cố Thừa Diệu đã sớm biết Trương Tuyên là người thế nào, nhưng vẫn chưa thích ứng, để công chúa ở bên cạnh mình, thỉnh thoảng nói một hai câu đùa, không vượt quá giới hạn, cũng không động chạm gì công chúa kia.

Mặc dù Diêu Hữu Quốc không thích trường hợp này, có điều là người làm ăn, cũng nước chảy bèo trôi, uống rượu công chúa đưa đến bên miệng mình. Nhưng không chịu làm gì khác nữa.

,

“Sao cậu ba lại cứng nhắc như vậy?” Rốt cuộc Trương Tuyên đã từng hợp tác với Cố Thừa Diệu, trên mặt đã lớn gan hơn, suy nghĩ một chút, đẩy Luna đến bên cạnh Cố Thừa Diệu: “Cô nàng này không tệ. Nếu không tối hôm nay để cậu ba vui vẻ một chút?”

“Cám ơn tổng giám đốc Trương.” Cố Thừa Diệu cười cười, nhìn thì tùy tiện, người lại nhích sang bên cạnh một chút không để lại dấu vết: “Có điều không cần đâu, bà xã của tôi còn đang chờ tôi ở nhà.”

“Đàn ông mà, cái này thì có là gì ?” Trương Tuyên cười, đưa một ly rượu cho Luna ở bên cạnh: “Hầu hạ cậu ba chu đáo một chút.”

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

“Vâng.” Luna nhận lấy rượu, đang định mớm vào miệng Cố Thừa Diệu, Cố Thừa Diệu lại đứng lên theo bản năng. Lần này, rượu của Luna đã đổ lên quần áo của Cố Thừa Diệu.

Điều hòa trong phòng máy mở rất cao, đám Cố Thừa Diệu đều chỉ mặc một chiếc sơ mi.

Ly rượu này đổ xuống, tay áo Cố Thừa Diệu đã ướt hơn một nửa.

,

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Luna cuống quýt: “Cậu ba, không phải tôi cố ý.”

“Không sao.” Cố Thừa Diệu đứng thẳng dậy: “Tôi đi rửa một chút, tổng giám đốc Trương ông tiếp tục đi.”

Tay áo ẩm ướt, rất không thoải mái. Bản thân Cố Thừa Diệu hơi thích sạch sẽ một chút. Đứng dậy vào toilet.

Trước bồn rửa tay, Cố Thừa Diệu tháo đồng hồ đeo tay xuống, lau sạch sẽ vết rượu trên áo, nhưng làm thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

May mà Diêu Hữu Quốc là một người sảng khoái, Trương Tuyên mặc dù háo sắc, nhưng là xem là sảng khoái.

Vừa rồi nói chuyện một hồi, về cơ bản đã quyết định xong hợp đồng, chỉ chờ ngày mai đến công ty, chính thức ký hợp đồng ——

,

Lát nữa anh sẽ rời đi trước. Chắc hẳn cũng không liên quan gì.

Tháo đồng hồ trên tay xuống, Cố Thừa Diệu rửa tay sạch sẽ, lại dùng máy sấy sấy tay áo khô một nửa, cảm giác dễ chịu hơn không ít.

Lúc này mới rời khỏi toilet.

Lú đi ra từ bên trong, Luna đứng ở cửa, nhìn chằm chằm anh với vẻ mặt hơi thấp thỏm: “Cậu ba, thật xin lỗi.”

Nhìn thấy là cô ta, Cố Thừa Diệu lắc đầu: “Không sao. Tại sao cô lại ở đây?”

,

Vừa nãy Trương Tuyên cũng ở đây, anh không tiện hỏi, bây giờ lại cảm thấy hơi kỳ lạ.

“Tôi ——” Trên mặt Luna xấu hổ một hồi, hình như cực kỳ khó mở miệng.

“Có phải cô đang gặp khó khăn gì không?” Nói thế nào cũng là từng quen biết, nếu như không phải chuyện quá khó khăn, Cố Thừa Diệu có thể giúp cô ta một tay.

“Không có.” Luna hơi khó xử: “Tôi, gần đây tôi mới nhận một bộ phim. Đạo diễn đó quen biết tổng giám đốc Trương này. Tổng giám đốc Trương tài trợ cho bộ phim đó, không biết tại sao ngày nào cũng đến đoàn làm phim theo đuổi tôi, tôi ——“

Cố Thừa Diệu im lặng, mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình. Đối với lựa chọn của Luna, anh không đưa ra bình luận. Chỉ là ——

,

“Mặc dù con người tổng giám đốc Trương này không xấu, nhưng đã có vợ. Nếu như có thể, cô vẫn nên từ chối bộ phim này đi.” Cố Thừa Diệu thản nhiên mở miệng.

“Tôi ——” Vẻ mặt Luna rất rối rắm, cuối cùng lắc đầ: “Nhân vật này rất hợp với tôi, tôi không muốn bỏ qua. Hơn nữa tổng giám đốc Trương cũng không làm gì tôi, chỉ bảo tôi theo ông ta ra ngoài xã giao, uống chút rượu thôi.”

“Ừ.” Cố Thừa Diệu gật đầu, mọi người đều là người trưởng thành, lúc bắt đầu không có gì, không có nghĩa sau này sẽ không có gì.

Tổng giám đốc Trương này, mặc dù háo sắc, nhưng rất vô tư. Nếu là cô tình tôi nguyện, chuyện không liên quan đến anh nữa rồi.

,

“Cậu ba.” Vẻ mặt Luna có chút dè dặt, nhìn Cố Thừa Diệu, vẻ mặt hình như có chút chần chờ.

“Còn có chuyện gì sao?”

“Chuyện này, hình như gần đây Yên Nhiên rất tốt, gọi điện thoại cho tôi, nói bệnh của cô ấy đã tốt hơn nhiều rồi, anh, có liên lạc gì với cô ấy không?” Luna hỏi rất cẩn thận, giống như sợ Cố Thừa Diệu sẽ tức giận vậy.

Cô ta không quên, vừa nãy Cố Thừa Diệu đã nói, bà xã của anh còn đang chờ anh ở nhà.

Cố Thừa Diệu ngẩn ra, Bạch Yên Nhiên ——