Long Lăng Thiên giơ tay, không khách khí vỗ vào mông nàng một cái, "Giữ im lặng." Không nghĩ tới cảm giác này rất tốt, cuối cùng hắn cũng đã được trả thù.
“Ahhh, ngươi, ngươi biếи ŧɦái!” Người này thế mà còn đánh vào mông nàng! Lạc Khinh Ca tức khắc nổi giận và khó chịu, ước gì có thể xé nam nhân này ra làm đôi.
"Chát chát--" Nàng còn chưa nói xong đã bị tát thêm hai cái vào mông, "Ngươi cứ mắng đi, mắng một câu, bản tôn đánh ngươi hai cái."
"..."
Hắn vừa nói xong, Lạc Khinh Ca lập tức ngừng chửi, cắn chặt môi dưới.
Cứ chờ xem, đừng rơi vào trong tay nàng, nếu không, nàng sẽ chỉnh hắn không rõ mình là nam hay nữ.
…………
Long Lăng Thiên khiêng nàng một lúc, cho đến khi nhận được sự đảm bảo của Lạc Khinh Ca, hắn mới thả nành xuống.
Sau đó tìm một khách điếm và gọi một bàn đồ ăn.
Vừa vặn bụng Lạc Khinh Ca cũng đang đói meo, dù sao trốn cũng không thoát, không bằng thả cửa ăn uống no nê đi.
Cầm lên đôi đũa, bắt đầu miệng nhai ngồm ngoàm, tướng ăn quả là tuyệt vời, không ai dám khen.
Bắt gặp được ánh mắt ghét bỏ của nhiều người, ngay cả Vân Cuồng, người đang ngồi cùng bàn ăn với nàng, khi nghe thấy tiếng nhai tóp tép của nàng cũng khinh bỉ vạn phần.
Rốt cuộc nàng có phải là nữ nhân hay không, đoán chừng lợn cũng không phát tiếng lớn như nàng.
Sau khi ăn uống no nê, Lạc Khinh Ca ném đũa xuống, rất thô lỗ dùng tay áo lau vết dầu trên miệng.
Nàng lạnh giọng nói với Long Lăng Thiên: "Chuẩn bị cho ta một phòng, ta còn muốn đi tắm rửa, tốt nhất lấy thêm vài bộ y phục cho ta." Giọng điệu kia, tựa hồ Long Lăng Thiên là người hầu của nàng, khỏi phải nói quá kiêu ngạo.
Long Lăng Thiên chỉ là nhíu mày, không có biểu thị bất mãn.
Vân Cuồng thay chủ tử nhà mình lên tiếng , "Này, tuy ngươi là Quận chúa, nhưng với thân phận của chủ tử nhà ta, thì một vị quận chúa bé nhỏ như người có thể sai sử à."
Tuy nhiên, ở trong lòng lại âm thầm bội phục Lạc Khinh Ca, người khác không dám thể hiện khí phách trước mặt chủ tử, còn nàng lại dám mở miệng sai sử, bội phục, đúng là người có lá gan rất lớn.
Lạc Khinh Ca ngáp một cái, nhướng mi nói: "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta ra lệnh cho hắn, huống chi ta sai sử là chủ tử nhà ngươi, ngươi gấp cái gì, ta thật hoài nghi tình cảm của ngươi đối chủ tử rốt cuộc là loại tình cảm gì."
"Ngươi . . . " Sắc mặt tuấn tú của Vân Cuồng đỏ bừng, giống như bị bắt nạt, vội vàng nói với Long Lăng Thiên: "Chủ, chủ tử, thuộc hạ chỉ sùng bái ngài, không có cảm tình khác."
Hắn giống như ước gì có thể moi tim ra ngoài, chứng minh cho sự chân thành của mình.
Tuy nhiên, người ngoài nghe lại có cảm giác lạy ông tôi ở bụi này.
“Khụ…” Long Lăng Thiên mất tự nhiên giả bộ ho một tiếng, trong lòng vô cùng hối hận, tại sao hắn lại mang theo một thuộc hạ dở hơi như vậy, thực hối hận vì sao lúc trước không mang Vân Chiến đi theo.
Lạc Khinh Ca không muốn bỏ qua cơ hội tốt tổn hại bọn họ, trong lòng nàng có quá nhiều bực bội mà không có nơi nào để trút đây.
Nàng chớp mắt nhìn Vân Cuồng, "Ôi, xem ngươi đỏ mặt kìa, thích thì cứ nói thích đi, đừng ngại."
"Rắc ——" Chén trà trong tay Vân Cuồng bị bóp nát thành mảnh vụn, không ngừng rơi lả tả trên đĩa thịt gà, như thể đang ẩn nhẫn thứ gì đó.
Trong lòng Lạc Khinh Ca mừng rỡ, lại giả vờ như không thấy, khều vào cánh tay Vân Cuồng, "Này, ngày thường các ngươi ai ở bên trên, ta nghĩ hẳn là chủ tử của ngươi, nhìn hắn gầy yếu như vậy, nhất định là..."
"Đủ rồi." Nàng còn chưa nói xong, Long Lăng Thiên đã không còn bình tĩnh nữa, lạnh lùng khẽ quát một tiếng, con ngươi lạnh lẽo liếc về phía Lạc Khinh Ca, mang theo hơi thở uy hϊếp: "Không muốn làm người câm vĩnh viễn, thì tốt nhất là ngậm miệng lại."