Tà Quân Sủng Thê

Chương 19: Ra Tay Cứu Giúp?

Đúng như dự đoán của Lạc Khinh Ca, chưa đầy nửa tách trà, bọn thổ phỉ đã đánh gục toàn bộ đám hộ vệ kia.

Bọn thổ phỉ thu vũ khí lại, rồi đứng sau lưng một gã cường tráng để râu quai nón, không nghi ngờ gì nữa, vị râu quai nón này chính là lão đại ở đây.

Lúc này, bên cạnh hắn có một nam tử mỏ nhọn như con khỉ góp ý nói: "Lão đại, cách ăn mặc của những người này vừa nhìn là biết không phú thì quý, trên người nhất định mang theo nhiều vàng bạc châu báu, vì vậy hãy để các huynh đệ lục soát đi."

“Các ngươi đem xe ngựa cùng hành lý tới đây trước, bọn tuỳ tùng giao cho các ngươi lục soát, còn tiểu mỹ nhân này, cứ giao cho đại vương thì tốt rồi, ha ha..." Tên lão đại thổ phỉ nhìn chằm chằm nữ tử áo vàng, chậm rãi đi tới, "Tiểu mỹ nhân, từ nay về sau ngươi chính là áp trại phu nhân của bản đại vương, chỉ cần ngươi nghe lời, bản đại vương bảo đảm ngươi sẽ có cuộc sống sung sướиɠ."

Vị nữ tử áo vàng đích thị là một đại mỹ nhân mười phân vẹn mười, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay với một đôi mắt to tròn, khuôn miệng anh đào hồng hào, sống mũi cao thẳng, xinh đẹp linh động.

Thấy hắn đến gần, nữ tử áo hồng đứng bên cạnh nữ tử áo vàng lập tức đứng chắn trước mặt nữ tử áo vàng. Chỉ vào mặt tên thổ phỉ, tức giận hét lên: "To gan! Ngươi có biết tiểu thư nhà ta là ai không, mà dám cả gan láo xược như thế."

Hai mắt nàng không ngừng chớp động, l*иg ngực phập phồng kịch liệt, hiển nhiên là bị doạ sợ chết khϊếp, nhưng nàng ấy vẫn kiên trì đứng che trước mặt tiểu thư nhà mình.

Nghe xong, tên lão đại kia không những không sợ hãi mà còn nổi lên hứng thú. Hắn dùng một đôi mắt chuột nhìn nữ tử áo hồng từ trên xuống dưới, trên khuôn mặt đen sạm xấu xí lộ ra vẻ đặc sắc, "Ha ha, tiểu cô nương rất trọng nghĩa, bản đại vương thấy ngươi da dẻ non nớt, tuy rằng ngươi không đẹp bằng tiểu thư của ngươi, nhưng cũng khá xinh đẹp, vậy thì để ngươi và tiểu thư nhà ngươi cùng nhau hầu hạ bản đại vương đi, từ nay về sau tiểu thư của ngươi sẽ là đại phu nhân của bản đại vương, còn ngươi sẽ là nhị phu nhân"

Nữ tử áo hồng nghe vậy lập tức thẹn quá hoá giận, vậy mà dám liều lĩnh nhổ một ngụm nước bọt về phía gã thổ phỉ kia, “Hừ, để bản cô nương hầu hạ ngươi à, nằm mơ đi.”

Hầu hạ hắn chẳng khác nào hầu hạ một con heo!

"Khá lắm, không nghĩ tới tiểu nha hoàn này rất trượng nghĩa, bản thân rõ ràng là sợ muốn chết, mà vẫn thề sống chết bảo vệ tiểu thư nhà nàng." Lạc Khinh Ca nói với giọng điệu tán thưởng.

Nàng có nên ra tay giúp đỡ không, là một người văn minh ở thế kỷ 21, làm sao có thể thấy chết mà không cứu, ôi, có vẻ không được xem trò hay nữa rồi.

Long Lăng Thiên nghe xong lời này, ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn nàng đầy ẩn ý, sau đó cụp mắt xuống để che đậy sự kỳ lạ.

Chẳng lẽ nàng thật sự mất trí nhớ?

"Ha ha ha. . . . . . ". Lão đại của bọn thổ phỉ cười sằng sặc, sau đó, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, vẻ mặt âm trầm trừng mắt nhìn nữ tử áo hồng, "Tiện nhân, được lão tử coi trọng là phúc phận của ngươi, đừng có chọc giận lão tử, đến lúc đó, lão tử cùng các huynh đệ chơi chán ngươi, sẽ bán các ngươi vào nhà thổ."

"Ngươi, ngươi không phải người!"

Hồng y nữ tử là một tiểu cô nương ngây thơ, ta làm sao có thể nghe được lời nói tục tĩu của hắn, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tức giận tới mức run rẩy, "Khốn kiếp, ngươi vậy mà sỉ nhục chúng ta như vậy, ngươi có biết tiểu thư của ta là..."

"Cầm nhi." Còn chưa kịp nói hết lời, nữ nhân áo vàng đã túm lấy nàng ấy nói, "Ngươi đứng sang một bên, để ta đến đối phó bọn họ."

Thân phận của nàng ta đặc thù, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, thì không thể nào nói ra được.

“Tiểu thư..." Nữ tử áo hồng còn muốn nói gì đó, lại thấy ánh mắt của nữ tử áo vàng liếc qua, đành nuốt xuống lời muốn nói.