Vũ Thuần Tử vận dụng Huyền Vân Bộ, bước chân phù phiếm khởi động, tốc độ gia tăng gấp hai lần.
Phía sau Lý Thủy đuổi theo dấu tích Vũ Thuần Tử lưu lại, trong lòng hắn cũng khá kinh ngạc, hắn truy đuổi gần nữa canh giờ, vẫn không có đuổi kịp Vũ Thuần Tử, xem ra danh tiếng phế vật của người này trước nay đều là giả, bọn họ bị một tên tiểu tử lừa gạt mấy chục năm nay.
Lý Thủy cùng Tần Hạ Lưu đều là tu vi Thông Linh cảnh cửu trọng, tin tưởng bản thân mình thực lực, dưới Thông Linh cảnh không có đối thủ.
Tần Hạ Lưu đuổi sát theo phía sau, cách Lý Thủy hai dặm đường, nhờ có dấu hiệu đặc biệt do Lý Thủy hạ xuống, hắn mới không bị mất dấu. Bản thân cùng Lý Thủy đều là Thông Linh cảnh cửu trọng, nhưng tốc độ vẫn thua kém Lý Thủy một ít, nghĩ tới, trong lòng càng thêm khó chịu.
Lý Thủy đuổi ở trước, nhanh chóng truyền âm cho Tần Hạ Lưu ở phía sau.
"Tần Hạ Lưu, ngươi mau trở lại đi truyền thông tin cho những người còn lại biết, nói với họ thông tin Vũ Thuần Tử vẫn còn bên trong phạm vi Linh Bảo Tông, cùng phong bế đường chạy thoát, việc bắt Vũ Thuần Tử cứ để ta lo."
"Một mình ngươi bắt được hắn sao?"
Tần Hạ Lưu nghe vậy, truyền âm hỏi lại.
"Ta không dám chắc bắt được hắn, nhưng sẽ cố gắng đuổi sát theo phía sau." Lý Thủy tự tin trả lời.
"Vậy ngươi cẩn thận!"
Tần Hạ Lưu suy nghĩ một lúc, liền gật đầu đáp ứng, lúc rời đi vẫn không quên lên tiếng nhắc nhở.
Bóng dáng Tần Hạ Lưu biến mất phía sau, Lý Thủy trong lòng cười lạnh, đem Tần Hạ Lưu đuổi đi xa, công lao bắt được Vũ Thuần Tử đương nhiên sẽ là của hắn.
Tưởng tượng khi đó nhận được ban thưởng từ Diệp Vô Song, trong lòng hắn không khỏi vui như nở hoa, nhìn thân ảnh Vũ Thuần Tử đang chạy trốn trước mặt mà cười nhạt.
Đáng lẽ ra, lúc đầu hắn có thể đuổi kịp Vũ Thuần Tử, nhưng vì có Tần Hạ Lưu ở sau, cho nên trì trệ đến bây giờ. Tần Hạ Lưu người này âm mưu xảo trá, rất có thể sẽ làm chuyện mờ ám ở sau lưng. Nói không chừng, vì muốn đạt được phần thưởng mà Diệp Vô Song đưa ra, ngay cả hắn cũng đem gϊếŧ. Khi hắn chết, Tần Hạ Lưu liền bịa ra lời nói dối, Lý Thủy hắn chết trong tay Vũ Thuần Tử.
Khi đó Diệp Vô Song chắc chắn sẽ không truy cứu hoặc điều tra cặn kẽ, cái Diệp Vô Song cần chính là Vũ Thuần Tử, không phải Lý Thủy.
Vũ Thuần Tử một đường di chuyển, lần này chạy vào một nơi cực kỳ hẻo lánh, nơi này chính là một cái thôn trang, trên tấm bảng cũ kỹ có khắc ba chữ Ngưu Gia Thôn.
Kỳ lạ ở chỗ, thôn trang này không có một bóng người, khắp nơi đều là đống đổ nát cùng cháy đen, chung quanh xuất hiện nhiều xương cốt người lần động vật. Không biết có phải đã quá lâu hay không, những bộ xương cốt này đã thoái hóa nghiêm trọng, Vũ Thuần Tử chỉ dậm nhẹ một chút liền vỡ vụn.
Bên trong kèm theo từng mùi hôi thối nồng nặc thi huyết truyền đến, khiến hắn kém chút nôn mửa.
Có thể thấy, nơi đây đã trải qua một trận tàn sát đẫm máu, Vũ Thuần Tử không có chú ý nhiều, liền đi sâu vào bên trong thôn trang này.
Cùng lúc này Lý Thủy cũng bước vô trong Ngưu Gia thôn, nhìn cảnh vật chung quanh hắn liền nhíu mày suy nghĩ.
"Ngưu Gia thôn? Ta nhớ không nhầm, hai tháng trước nơi này tràn đầy sinh cơ mà? Tại sao lại trở thành như thế này?"
Lý Thủy trong lòng nghi hoặc, nhưng chỉ trong chốc lát liền bỏ qua, việc quan trọng chính là mau chóng bắt được Vũ Thuần Tử.
Rất nhanh, thân ảnh Lý Thủy tiến vào sâu bên trong thôn trang.
Vũ Thuần Tử bước đi trên đường lớn, sau đó rẽ qua nhiều ngõ hẻm khác nhau, hắn muốn thừa cơ hội này đem Lý Thủy bỏ xa.
Dọc đường đi, khắp nơi đều là thi thể, phụ nữ, thanh niên, người già, ngay cả trẻ nhỏ cũng không tha, bị gϊếŧ hại một cách dã man.
Có một ít thi thể còn chưa hóa cốt, chắc hẳn vừa mới chết không lâu. Cho nên hắn có thể thấy được bộ dạng của bọn họ, phần bụng bị rạch một đường dài, bên trong cơ thể trống rỗng, không tìm thấy một phần nội tạng nào.
Kinh dị nhất chính là, ngay cả tròng mắt cũng bị đào đi, lộ ra cặp mắt đen thui sâu hoắm.
Vũ Thuần Tử nhìn thấy, nội tâm không ngừng nhộn nhạo, đơn giản là quá kinh dị, hai mươi năm nay, lần đầu tiên hắn thấy cảnh tượng khủng khϊếp như vậy.
Tuy thế giới này mạng người chỉ coi cỏ rác, không đáng bằng một xu, nhưng cách thức gϊếŧ người tàn nhẫn như thế này, không phải một con người làm, nếu thật sự là nhân loại, thì người này chính là một ác ma chính hiệu.
Nhìn từng thi thể bị đào bới, Vũ Thuần Tử mơ hồ đoán ra, cùng một người làm, bởi vì cách thức gϊếŧ người giống nhau, bị lấy tất cả nội tạng lẫn tròng mắt.
Vũ Thuần Tử đếm sơ qua, cũng phải hơn hai trăm người, mà những người này đều mặc y phục thường nhân.
"Ghê tởm!"