“Làm sao vậy, nhìn cậu có vẻ không được thoải mái lắm?”
Lạc Thức Vi hồi phục tinh thần lại, đối với ánh mắt tò mò kia, ngượng ngùng giải thích: “Không có, tôi đang suy nghĩ đến cảnh diễn buổi chiều, lúc ấy đóng cùng Việt ca với Cố lão sư, tôi sợ diễn không tốt, làm ngài thất vọng.”
Cảnh diễn buổi chiều thật sự có chút quan trọng, không chỉ vì diễn cùng ảnh đế và một người có lưu lượng cao nhất, mà bởi vì cảnh diễn kia có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Quan trọng là, cậu ở trước Việt Kiều đóng vai nam chính, câu dẫn một vị nam chính khác do Cố Du đóng- Lục Triệu.
Thật khó, cậu là một thẳng nam tốt vì sao lại bị tàn phá như vậy.
Nguyên Diệc Kỳ không chút nào ngoài ý muốn, anh ta hơi mỉm cười, đề nghị nói: “Hay là tôi giúp cậu tìm cảm giác?”
Giúp đỡ?
Trái tim Lạc Thức Vi nảy lên, sau đó mặt đầy thẹn thùng xin lỗi: “Nguyên đạo công tác bận rộn như vậy, tôi không thể làm phiền ngài.”
Cậu không cho đối phương phản bác, mặt đầy chân thành tha thiết, lời nói khẩn thiết: “Ngài yên tâm, tôi nhất định mau chóng vào trạng thái, tuyệt đối không kéo chân đoàn phim.”
Không nghĩ tới cậu cự tuyệt dứt khoát như vậy, cố tình thái độ quá tốt không thể bắt bẻ, Nguyên Diệc Kỳ trong mắt hiện lên kinh ngạc: “Được, tôi tin tưởng cậu.”
Lạc Thức Vi đi xa, biên kịch của đoàn phim đến cạnh Nguyên Diệc Kỳ, thanh âm trầm thấp: “Cố Du coi trọng cậu ta.”
“Đều trong dự kiến.” Nguyên Diệc Kỳ nói: “Hắn luôn thích những nam hài ngoan ngoãn lại vô hại, nhưng mà…”
Nam nhân hơi trầm ngâm: “Lần này là hắn nhìn nhầm.”
“Cái gì?” Biên kịch kinh ngạc.
Nguyên Diệc Kỳ nhìn bóng dáng thanh niên rời đi, khóe môi tươi cười chậm rãi giương lên, khác hoàn toàn với bộ dáng nho nhã hàng ngày, mang theo vài phần vui sướиɠ khi phát hiện đồ chơi mới: “Tuy rằng cậu ta đã tận lực khắc chế, nhưng bản năng muốn tránh né tôi quá rõ ràng.”
Lạc Thức Vi e ngại anh ta.
Ánh mắt Nguyên Diệc Kỳ nhạy bén, thủ đoạn tránh né này tương đối vụng về, thật đáng thương.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía biên kịch, không nghĩ ra: “Tôi vẫn luôn suy nghĩ là tôi biểu hiện bất thường ở chỗ nào hay sao… hay là trực giác của động vật nhỏ?”
Rõ ràng là xuất hiện tình huống ngoài tầm kiểm soát, nhưng Nguyên Diệc Kỳ lại không hề tức giận, tương phản, khuôn mặt ôn nhuận thanh nhã hiện lên một ý cười sung sướиɠ: “Thật là có ý tứ, xem ra tôi phải đem một phần chú ý đặt lên người cậu ta rồi.”
Lạc Thức Vi…
Lúc trước đều là anh ta thiết kế kịch bản đi theo đúng hướng, nhưng từ giờ khắc này, một vai phụ nhỏ bé vô danh tiểu tốt Lạc Thức Vi, lần đầu tiên chính thức lọt vào tầm ngắm của Nguyên Diệc Kỳ.
Ít nhất cậu đáng giá để anh ta nghiên cứu, trù tính, an bài một cái kết càng thích hợp, càng hoàn mỹ hơn.
Lạc Thức Vi đúng là trốn tránh kẻ biếи ŧɦái này.
Anh ta còn chưa tiết lộ toàn bộ nội dung nguyên tác, đối với cậu hiểu biết còn trước một đoạn, tận lực không tiếp xúc là sẽ không bị bại lộ.
Vừa rời khỏi đoàn phim, Lạc Thức Vi bắt đầu cuống cuồng hô hệ thống: “Thống ca, ca ca! Ca ca! Nhiệm vụ hoàn thành rồi, phần thưởng?”
Đóng phim không kêu hệ thống là vì biết kêu cũng vô dụng, không cần giãy giụa một cách vô nghĩa, hiện tại hoàn thành nhiệm vụ là phải khoe mẽ.
Hệ thống: "Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cho người mới, giải khóa kinh nghiệm của người đi trước."
Thanh âm lạnh nhạt của hệ thống trước sau như một.
Lạc Thức Vi bĩu môi, rầm rì không hài lòng: “Tôi cửu tử nhất sinh hoàn thành nhiệm vụ còn hoàn thành một cách xuất sắc, ca không định cho thêm điểm thưởng sao?”
“Tôi đoán những ký chủ trước không ai hoàn thành nhiệm vụ này đúng không? Tôi chính là rất có tiềm lực, ít nhất còn rất hữu ích, hay là đầu tư cho tôi một chút?”
Hệ thống khó có được nhân tính hóa dừng một chút, tò mò hỏi:
"Sao cậu biết được?"Lạc Thức Vi thở dài, nói: “Tôi chính là một con cá mặn, tốt xấu gì cũng tốt nghiệp từ hai trường đại học danh giá. Trong đó có một bằng về tâm lý học, phải có chút tài năng, ngươi có thể trói định được ta sao?”
"Thế giới này số lần thông quan là 0." Hệ thống ra một con số chính xác.
Ngay sau đó, một vài đoạn ký ức xuất hiện trong đầu Lạc Thức Vi.
Cậu thấy được một số người như cậu xuyên thành Lạc Thức Vi, người đó tiến vào đoàn phim, nằm gai nếm mật thu thập chứng cứ của Nguyên Diệc Kỳ, sau đó lớn mật trong cuộc họp báo của “Vượt rào” đưa toàn bộ chứng cứ ra ngoài sáng.
Vạch trần bộ mặt thật của Nguyên Diệc Kỳ.
“Chiêu này thật hay.” Cậu tán thưởng một câu, tiếp tục xem, giây tiếp theo biểu tình ngưng lại.
Ở hiện trường cuộc họp báo, những diễn viên cung cấp chứng cứ cho người nọ toàn bộ đều phản bội, một đám người đứng lên chỉ trích hắn không có ý tốt, ngay sau đó người đại diện lấy ra một tờ giấy bệnh án, bất đắc dĩ tuyên bố:
“Thật ngại quá, cậu ta không lâu trước đây mắc chứng vọng tưởng bị hại, chúng tôi đã liên hệ với nhà chuẩn trị chuẩn bị đưa cậu ấy chữa bệnh…”
Người nọ mặt không thể tin được, la to, miệng đầy tức giận mắng, cuối cùng hình ảnh dừng ở người tổ chức cuộc họp báo, thân thể run rẩy, rồi sau đó hoàn toàn an tĩnh lại.
Một trò khôi hài, tựa hồ cũng không ảnh hưởng nhiều đến nam nhân.
Nguyên Diệc Kỳ mặc tây trang, tao nhã đứng trên đài cao, một phát đem người đẹp nhất Châu Á đè bẹp không còn một mảnh.
Nam nhân cầm microphone, bất đắc dĩ cười, dăm ba câu đem hiện trường rối loạn trấn an, nhiệm vụ giả bị thanh trừng, cuộc họp báo vẫn theo lẽ thường mà tiến hành, không có một chút ảnh hưởng nào.
“…” Lạc Thức Vi lẩm bẩm: “May mắn tôi không cùng anh ta cứng chọi cứng.”
Cậu tiếp tục xem, còn có nhiệm vụ giả là nữ xuyên thành ảnh hậu, ý đồ công lược vai ác, kết quả không chỉ không bị ảnh hưởng mà ngược lại…
“Hắn hắn hắn…” Lạc Thức Vi da đầu tê dại: “Tẩy não nhiệm vụ giả.”
Người phụ nữ kia không những không thành công mà còn bị phán sát, còn tiết lộ về nhiệm vụ và hệ thống.
Nguyên Diệc Kỳ, một vai ác, chỉ dựa vào chỉ số thông minh cùng thủ đoạn cao minh, đem chân tướng của thế giới phơi bày.
Trong nháy mắt, Lạc Thức Vi sởn tóc gáy.
"Không tồi, thế giới này từng có 10 nhiệm vụ giả, không chỉ không thành công còn ba lần bị hắn phản sát, biết được toàn bộ chân tướng thế giới.
Một lần nghiêm trọng nhất, hắn thể hiện giả, ngụy trang thành một nhiệm vụ giả, sau đó khi nhiệm vụ giả kia trở về không gian Chủ Thần nháy mắt bị gϊếŧ. Nếu không phải do phát hiện kịp thời, hắn sẽ thoát ra ngoài thế giới này, vào không gian Chủ Thần."
"Nên vai ác bắt đầu tự thức tỉnh, nếu lần này không thành công, vì an toàn, Chủ Thần sẽ phong ấn thế giới này, không có nhiệm vụ giả nào nữa."
“Thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ.” Lạc Thức Vi mặt đầy nghiêm túc, trầm ngâm một lát, ngữ khí trầm trọng: “Ca, tôi không đánh lại anh ta.”
"Cậu từ bỏ sao?"
“Sao có thể, loại này đương nhiên phải do tôi đối phó, tôi sẽ ôm đùi Việt Kiều, làm hắn nhận ra bộ mặt của vai ác liền tốt không phải sao!”
Lạc Thức Vi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tôi sao có thể từ bỏ, nếu tôi tha cho hắn, cứ mạt sát tôi đi.”
"..."
"Ký chủ đạt được tiến độ 30%, giải khóa manh mối quan trọng."
“Được, cảm ơn ca ca.”
Lạc Thức Vi được tiện nghi. Hai mắt cậu đảo qua, thấy Việt Kiều từ nhà xe bên tổ B trở về, hiển nhiên là chuẩn bị cho lần diễn buổi chiều.
Lạc Thức Vi lệ nóng quanh dòng, hắn thấy ai, chính là nam chủ!
Cậu sẽ bảo vệ thật tốt cho nam chủ, không cho vai ác lại gần, khiến anh từ một cây non phát triển thành một cây đại thụ trưởng thành, sau đó xử lý vai ác!