Sau khi làm chuyện đó xong với anh rể, Trần Tinh Đặc dường như cũng tỉnh rượu. Anh không nói với Vũ An Nhu một lời nào mà chỉ thất thần ôm cô về phòng rồi lại chính bản thân mình . Chắc trong lòng Trần Tinh Đặc giờ đây hỗn loạn bởi anh vừa phá thân em gái vợ, lại phản bội vợ, anh cần thời gian để yên tĩnh
Vũ An Nhu mặc dù đã đoán được trước nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lòng, không phải vừa rồi còn rất cuồng nhiệt hay sao, mà bây giờ lại lạnh nhạt thế nay, cô thực không thể chịu đựng được. Nghĩ một hồi, Vũ An Nhu mơ màng mà đi vào giấc ngủ
Lại không ngờ, cô lại mơ thấy một cảnh vừa xa lạ vừa thân thuộc. Vũ An Nhu vừa nghĩ, phía trước bỗng xuất hiện vài người chặn đường đi của cô.
Này ba nam sinh này hẳn đều là học sinh trung học, ăn mặc đồng phục sơ trung, phát dục không tồi, vóc dáng đều rất cao, cơ bản đều cao từ 170cm trở lên, người cao nhất dường như cao gần đến 180cm.
Vóc dáng không tính thấp, côn ŧᏂịŧ hẳn là cũng không nhỏ nhỉ?
Vũ An Nhu theo bản năng mà nhìn chằm chằm phần hông của các nam sinh sơ trung, trộm nuốt nước bọt.
Vũ An Nhu lớn lên xinh đẹp, lại là một người đi ở trên đường, bọn họ tự nhiên sẽ muốn đến gần.
"Tiểu muội muội." Nam sinh cao nhất mở lời.
Nhưng là không đợi hắn dùng lời hay ý đẹp để dụ dỗ con gái, thì cô gái xinh đẹp kia đã mở miệng đánh gãy lời hắn nói: "Ca ca, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi!"
Ngón tay Vũ An Nhu chỉ về phía một cái hẻm hẻo lánh, nơi đó ngày thường dường như không có người đi qua.
Không ngờ cô lại phối hợp như vậy, mấy cái nam sinh vui vẻ còn không kịp, lập tức liền vây quanh Vũ An Nhu đi về hướng hẻm nhỏ hoang vắng.
"Tiểu muội muội, em tên gì?"
"Nhu Nhu"
"Tiểu Nhu, em có thể hay không...... Cởϊ qυầи áo cho mấy anh xem một chút?" Nam sinh có hơi do dự hỏi.
Vũ An Nhu mười một tuổi, thân thể của cô đã phát dục đến không tồi, kỳ thật thoạt nhìn thì tưởng tuổi đã không còn nhỏ.
Các nam sinh không biết có thể được cô đồng ý hay không, nhưng nhìn thái độ phối hợp của cô là làm cho bọn họ nảy sinh ra một chút hy vọng.
Quả nhiên, Vũ An Nhu cười tủm tỉm đồng ý:
"Được! Nhưng anh à, em có thể nhìn của các anh trước được không?"
Vừa nói, tay cô liền duỗi tới giữa háng nam sinh, cách một lớp quần sờ soạng dươиɠ ѵậŧ. Nam sinh bị cô sờ đến sung sướиɠ, lập tức cởϊ qυầи ra.
"Tiểu muội muội xem đi, cứ tự nhiên xem."
Chiều dài côn ŧᏂịŧ tuy rằng so với cha vẫn kém hơn nhiều, nhưng cũng không tính là quá nhỏ.
Vũ An Nhu vừa lòng gật gật đầu, tự mình kéo cổ áo xuống, lộ nội y hồng nhạt bên trong.
"Các ca ca giúp em cởi ra được không?" Nàng nháy mắt hỏi.
Vũ An Nhu mặc một bố váy ngắn màu trắng, vốn dĩ bộ dáng sẽ vô cùng thuần khiết sạch sẽ ngoan ngoãn. Nhưng cổ áo bị cô kéo xuống lộ nội y hồng nhạt bên trong, lại kết hợp với biểu tình dâʍ đãиɠ của cô, không biết thế nào lại càng khiến cho mấy cái nam sinh càng thêm phấn khích.
Mấy cái nam sinh đều nhìn, còn có một cái nam sinh chửi nhỏ một tiếng rồi duỗi tay sờ soạng lên.
Các nam sinh cũng không cởϊ qυầи áo cô ra, mà chỉ kéo khoá kéo sau lưng của bộ váy xuống, sau đó đem đai nội y mở ra , kéo nội y xuống bên hông, cứ như vậy bắt đầu thưởng thức vυ' cô.
Hiện tại hai vυ' của Vũ An Nhu không tính là quá lớn, một bàn tay là có thể nắm trọn. Bầu vυ' tuyết trắng điểm lên núm hồng, nhìn qua hết sức đẹp đẽ.
Các nam sinh nuốt nước miếng, gấp gáp duỗi tay tới.
"Ân......" Mới bị nhéo đầṳ ѵú, Vũ An Nhu đã bắt đầu rêи ɾỉ.
Cô căn bản một chút thẹn thùng cũng không có, huống chi thân thể dâʍ đãиɠ này của Vũ An Nhu đã không chịu sự khống chế của cô nửa rồi.
Thấy bộ dạng này của cô, cuối cùng băn khoăn trong lòng những nam sinh cũng hoàn toàn biến mất.
Bọn họ mỗi người bắt lấy một bên vυ' của
cô, dùng sức xoa nắn.
"Lần đầu cảm nhận được cảm giác sờ vυ' con gái, tiểu nha đầu tuy rằng tuổi không lớn, nhưng vυ' không tính nhỏ nhỉ!"
"Ừ, nhìn xem tiểu tao hoá lẳиɠ ɭơ này, nói không chừng đã bị rất nhiều người sờ qua!"
Các nam sinh mỗi người nói một câu, da^ʍ từ lãng ngữ cũng từ những lời ấy mà thốt ra ngoài.
Mỗi tay Vũ An Nhu đều bị nhét vào một cây côn ŧᏂịŧ lớn, hai cái nam sinh chuyển động hông ở trong lòng bàn tay mềm mại của cô thọc vào rút ra.
Hai bên vυ' của cô đều bị nam sinh hung hãng vuốt ve, nàng nhịn không được thoải mái, lẳиɠ ɭơ rên ra tiếng:
"Ca ca, a...... Sờ sờ nơi này...... Lại dùng lực...... Ân...... Liếʍ em một chút được không......"
Côn ŧᏂịŧ của hai nam sinh được đôi tay mềm của cô hầu hạ đến sướиɠ rơm, nghe cô nói cũng không so đo, lập tức liền cúi đầu mυ'ŧ liếʍ đầṳ ѵú của cô.
"A...... Sướиɠ...... A......" Vũ An Nhu đứng dựa vào tường, trước ngực được hai nam sinh hút liếʍ đến sảng khoái cực độ, ngửa đầu dùng sức thở hổn hển.
Nam sinh còn lại có điểm bất mãn, thân thể hắn cường ngạnh mà chen vào vùi đầu liếʍ vυ' cô giữa hai cái nam sinh kia, bọn họ mỗi người cuối cùng cũng tìm được cho mình một vị trí.
Hắn duỗi tay ấn lưng Vũ An Nhu ra phía sau, thoáng cái đặt trên tường, sau đó nhấc hai cái đùi của cô lên, khiến cô giữ nguyên tư thế thân bị nhấc lên cao lưng dán trên tường.
Váy của Vũ An Nhu vẫn còn ở bên hông, hắn cũng không đi để ý tới, trực tiếp duỗi tay kéo qυầи ɭóŧ ướt đẫm trong váy cô xuống.
"Đừng!" Vũ An Nhu hoảng sợ, lí trí bị du͙© vọиɠ ép biến mất cũng đã trở lại, cô liền thở phì phò nhẹ nhàng đẩy cánh tay nam sinh kia.
"Ca ca, các anh có thể tùy tiện xem, tùy tiện sờ, chơi em thế nào cũng không thành vấn đề, nhưng không cần cắm vào, cha em mà phát hiện sẽ đánh em mất!"
"Ai nói bọn anh muốn cắm vào?" Nam sinh khó hiểu nhìn cô một cái
"Anh chỉ là muốn nhìn một chút. Bọn anh lại không mang đồ bảo hộ, vạn nhất bắn ra thì biết làm sao? Anh không muốn mình còn trẻ mà đã trở thành cha."
Mặt khác hai cái nam sinh còn lại nở nụ cười
"Tiểu muội muội, nhìn không ra những gì em biết thật không ít nha, kỳ thật trong lòng em có phải đặc biệt muốn cho bọn anh cắm một chút?"
Vừa nói, nam sinh một bàn tay liền sờ đến giữa hai chân Vũ An Nhu
"Chết tiệt! Ướt thật! Mẫn cảm đến thế? Này tiểu kỹ nữ nói không chừng đã sớm bị người ta cắm qua rồi!"
Bàn tay to thô cứng ở giữa hai chân nàng xoa nắn, một ngón tay còn nhợt nhạt cắm vào huyệt khẩu, Vũ An Nhu có hơi hoảng hốt, nhưng cảm giác được càng nhiều kɧoáı ©ảʍ đến mức phát điên khi bị đùa bỡn.
"Ô...... Em không có...... A...... Em không bị người ta...... Cắm...... Xin các anh...... A......"
Kɧoáı ©ảʍ khiến cho Vũ An Nhu không thể nói ra câu hoàn chỉnh
"Ách a...... Chỉ cần không...... Cắm vào...... A...... Chơi thế nào...... Cũng...... Ân...... Không sao......"
"Phải không?" Nam sinh xoa nắn tiểu huyệt của Vũ An Nhu cười một chút, bàn tay đùa giỡn huyệt khẩu của Vũ An Nhu càng thêm làm càn.
Hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy môi âʍ ɦộ nộn phấn của Vũ An Nhu kéo ra, sau đó lại đột ngột buông tay, dùng ngón tay mạnh mẽ tách hai mảnh môi âʍ ɦộ, cắm một đốt tay vào chậm rãi xoay tròn ấn vào trong vách huyệt khẩu.
"Chỉ có điều tiểu huyệt của em hình như không nói như vậy...... Nhìn xem, nó ăn vui vẻ thế nào, dâʍ ŧᏂủy̠ khiến tay của anh ướt đẫm, anh thấy nó còn muốn ăn nhiều hơn!"
Hai nam sinh hút piểm vυ' của Vũ An Nhu dùng sức banh đùi cô ra, để cô ở trên tường thuận tiện cho một cái nam sinh khác đùa bỡn tiểu huyệt của cô.
Vũ An Nhu bị kɧoáı ©ảʍ bức cho liên tục lắc đầu, huyệt khẩu không khống chế được mà co rút lại, dâʍ ŧᏂủy̠ theo ngón tay nam sinh chảy xuống dưới, muốn ăn thứ càng lớn hơn nữa.
Nhưng cô lại cũng muốn đem lần đầu tiên để lại cho cha mình, ý niệm xấu xa này cô không dám nói ra, cũng chỉ là kế hoạch đã suy nghĩ từ lâu.
Vốn dĩ chỉ là muốn thỏa mãn du͙© vọиɠ một chút, nhưng mọi chuyện phát triển dường như không còn chịu sự khống chế của cô, sức lực của ba nam sinh kia, căn bản khiến cô tránh không được.
"A.... Ân a...... A!" Vũ An Nhu bị ba nam sinh thô bạo đùa bỡn khóc kêu đạt tới cao trào, vô luận trong tay cô bị nhét vào hai căn côn ŧᏂịŧ, nam sinh trước mặt kia vẫn nhắm vào tiểu huyệt nhỏ của cô mà cọ xát, còn không có dấu hiệu muốn bắn.
Vũ An Nhu rốt cuộc cũng sợ hãi.
"Ca...... Ca ca...... Buông em ra...... em có thể cho các anh liếʍ a......"
Vũ An Nhu khóc lóc thỉnh cầu
"Miệng em rất khá..... Ân...... A...... Chờ em lớn lên một chút...... Lại cho các anh cắm được không...... Ách a......"
Các nam sinh do dự một chút, cũng không nghĩ chơi đến quá trớn, cuối cùng vẫn là thả thân thể treo trên không của cô xuống.
Vũ An Nhu nửa quỳ trên mặt đất, cong mông quần áo hỗn độn, mấy bàn tay kia dùng sức mà xoa mông nhỏ tuyết trắng của cô, còn có tay dùng sức xoa nắn vυ' cô.
"Ân. . . A. . . . . ."
Một cây côn ŧᏂịŧ thô to cắm vào trong miệng cô, hung hăng thọc vào rút ra một hội lâu, bắn lên mặt cô.
Không đợi cô phản ứng, một côn ŧᏂịŧ lớn hơn lại cắm vào.
Hẻm nhỏ hẻo lánh không ngừng truyền ra hơi thở nặng nề của nam sinh:
"A...... Tiểu tao miệng giỏi lắm...... Nga...... Lại...liếʍ nơi
Vũ An Nhu đã nhiều năm trộm ăn côn ŧᏂịŧ lớn của cha, lại thêm dạo này được chỉ bảo nhiệt tìnhnên kỹ thuật tự nhiên là không tệ.
Các nam sinh cuối cùng cũng buông tha cho cô, thậm chí khi cô kéo khóa kéo váy lên, bọn họ còn cười dùng bàn tay ái muội mà cọ xát gương mặt bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm bẩn của cô:
"Tiểu Nhu, về sau nhất định phải cùng các ca ca chơi nha, các ca ca sẽ rất thương em."
Qυầи ɭóŧ Vũ An Nhu đã sớm không biết chạy đi nơi nào, cô sờ sờ mông của chính mình
Lúc tỉnh dậy cô không thể tin vào mắt mình những gì xảy ra trong mơ nhưng nhìn xuống cảnh xuân tình phong đãng ở dưới cô cũng hiểu. Vũ An Nhu nhanh chóng chạy vào trong phòng tắm, nhìn trang phục dính bẩn trong gương, váy ra đầy da^ʍ thuỷ, thở dài một hơi rồi bắt đầu tắm