Thiếu Nữ Sa Đoạ

Chương 5: Đội Trưởng Đội Bóng Rổ

Vũ An Nhu có tính cách đáng yêu, nói chuyện vui vẻ được mọi người yêu thích nên quan hệ bạn bè cũng rất tốt. Trong lớp, có lẽ vì vẻ ngoài xinh đẹp nên cô rất được lòng nữ giới, hiện tại cô chơi rất thân với 1 cô bạn Linh Mai, lớp phó văn nghệ của lớp.

"Trời ơi, hôm qua đi xem đấu bóng rổ thích quá đi mất, nhiều trai đẹp bổ mắt ghê, nhất là Ngô Quyền Huân, trời ơi cô phải nhìn thấy cái vẻ ngoài đó!" Linh Mai vừa xuýt xoa vừa nói không ngừng.

Cô giơ điện thoại có hình 1 cậu trai trẻ cao lớn mặc đồng phục bóng rổ đang trong tư thế ném bóng, cả người 1 màu đồng cổ mồ hôi, cơ bắp không phải quá lớn nhưng khỏe mạnh, tràn đầy sức sống của thiếu niên. Đúng là gương mặt kia quá đẹp, mũi cao môi mỏng, lại thêm đang tập trung nên thiếu niên càng có vẻ lạnh lùng, hấp dẫn.

Vũ An Nhu có lẽ vì vẻ ngoài mềm mại nên Vũ An Nhu cũng không thích mấy trò thể thao này lắm, hiện chỉ tham gia câu lạc bộ mỹ thuật.

"Vậy luôn hả, thế cậu định theo đuổi người ta à?" Vũ An Nhu vừa hút rột rột hộp sữa đào, vừa liếc ảnh, hỏi cô.

"Dào ôi, nào đến lượt mình, người ta có khi có cả tá cô theo đuổi ý chứ, hehe gọi là fan hâm mộ thôi. Nhưng mà Ngô Quyền Huân chưa có bạn gái đâu, ai được làm bạn gái cậu ta có bạn gái đâu, ai được làm bạn gái cậu ta thì sướиɠ ghê."

Vũ An Nhu ngoài mặt thì không tỏ ý kiến gì nhưng thực ra trong lòng đã rục rịch. Đúng vậy, cô nhìn thấy cậu trai nào cao to là nứиɠ. Nhưng mà vẫn chưa đủ, cô không có kinh nghiệm gì, cũng không dám chia sẻ bí mật với ai, vì vậy hằng đêm cô hay bị cơn nứиɠ dằn vặt

Cậu bạn Ngô Quyền Huân này học lớp khác cô, vả lại cô cũng không hay ra sân bóng lắm vì lười, cũng là vì sợ nứиɠ nên chưa biết sự hiện diện của hắn. Dạo gần đây Linh Mai và các bạn nữ khác hay nói đến nên cô mới biết. Nếu hắn chưa có bạn gái thì mình có nên thử không nhỉ? Biết đâu hắn thích cơ thể mình thì sao. Vũ An Nhu nóng mặt nghĩ thầm trong lòng, hắn cao lớn như vậy chắc bên dưới cũng lớn lắm, cái mặt quả là đẹp trai đúng gu mình. Vũ An Nhu của chúng ta cứ như vậy mà ý da^ʍ bạn học Ngô Quyền Huân, trong đầu thầm tính làm thế nào để làm quen.

Thế là sau khi hỏi thăm bạn nữ quản lý của của câu lạc bộ bóng rổ, Vũ An Nhu đã nắm được lịch tập của đội bóng, như vậy chắc chắn sẽ gặp được Ngô Quyền Huân. Vũ An Nhu chọn một buổi chiều mình không vướng lịch học, mua sẵn một chai nước lọc mới, vào phòng thể chất đợi đội bóng rổ luyện tập. Có lẽ không chỉ cô có âm mưu thế, khi bước vào thể chất, phòng đã đầy các cô gái đang ồn ào. Cô nào cũng chuẩn bị sẵn nước lọc, nước ngọt, khăn, xịt giảm đau,... vô cùng khí thế. Vũ An Nhu nuốt nước bọt, thì ra không chỉ mình nghĩ như thế sao... Các chỗ ngồi đẹp chính diện, gần sân đã bị ngồi hết, chỉ còn các chỗ xa, cô tặc lưỡi ngồi tạm vào 1 chỗ xa. Được một lúc thì các tiếng gào thét to lên đến thủng màng nhĩ

" Oa, Ngô Quyền Huân, em yêu anhhh!!!""Tống Nghệ Vũ đẹp trai quá!!!!" "Aaaa, các anh ơi cố lên!!!!"...

Vũ An Nhu cũng cố ngó đầu ra nhìn, nhưng chỉ toàn là đầu tóc lúc nhúc, quản lý bắt đầu ra tay dẹp đám đông, mở đường cho đội, lúc này cô mới nhìn thấy toàn cảnh. Khoảng tầm mười mấy cậu thiếu niên cao to, tràn đầy hơi thở thanh xuân đang bước vào, cô như bị hớp hồn, chỉ cảm thấy bướm mình đang rỉ nước. Vũ An Nhu đưa mắt tìm kiếm bóng dáng Ngô Quyền Huân, hắn đi ở phía sau, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai nhưng khí chất vẫn ngời ngời. Kể cả che kĩ như vậy nhưng cô vẫn cảm nhận được hẳn đẹp quá đi mất!

Đội bóng bắt đầu luyện tập, các cậu trai chạy quanh sân để luyện thể lực, Ngô Quyền Huân cứ chạy đến đâu là các cô gái ngồi chỗ đó lại gào rú như gặp thần tượng. Khi hắn chạy qua chỗ Vũ An Nhu, cô nín thở không dám ho he, cảm nhận luồng gió mát hắn chạy qua để lại. Hắn chẳng thèm nhìn cô. Vũ An Nhu cũng chuẩn bị tinh thần như vậy vì hắn không biết cô là ai.

Cả buổi tập trôi qua nhưng Vũ An Nhu chả thể nhúc nhích được gì, chỉ nhìn các cô gái bạo dạn đến gần đưa này đưa nọ cho các cậu trai bóng rổ, nhưng mà Ngô Quyền Huân không nhận của ai hết, điều đó cũng có nghĩa hắn chưa chấp nhận ai cả, cô cũng thở phào nhẹ nhõm hơn.

Cứ mấy buổi như vậy, Vũ An Nhu xoắn xuýt ngượng ngùng chẳng dám tiến bước nào, chỉ nhìn đội bóng rổ tập rồi lại nứиɠ thầm, rồi đi về. Không thể chần chừ nữa, cô quyết định trộm áo của Ngô Quyền Huân khi hắn đang tập để tɧẩʍ ɖυ. Vào một buổi tập, khi đội đã ra sân luyện, cô đi vào phòng thay đồ của đội bóng, tuy nhiên lại có cô bạn quản lý đang trông đồ.

"Tớ... tớ sáng nay để quên đồ ở đây, cho tớ vào lấy với!"

Cô bạn này có nghĩa vụ trông đồ cả đội khỏi các fan hâm mộ nên khá cẩn trọng, nhưng vì trước đây có quen Vũ An Nhu và cô cũng là con gái nên cô tin, đồng ý ngay. Vũ An Nhu hơi sợ vì nói dối, đến khi vào được rồi lại không biết làm thế nào để lấy đồ trước mắt bạn nữ này. May sao ông trời chắc thương nên bỗng nhiên bạn quản lý lại có người gọi đi, vậy nên cô lại nhờ vả cô

"Vũ An Nhu à, cậu có thể ngồi đây trông đồ cho đội bóng giúp tớ 1 tí được không, tớ sẽ quay lại ngay!"

Đương nhiên là được, Vũ An Nhu vui như mở cờ, đồng ý ngay. Lập tức, cô bắt đầu tìm tủ của Ngô Quyền Huân, mở từng cái tủ một cuối cùng cũng thấy có vài đồ dính tên Ngô Quyền Huân, cô bắt lấy áo sơ mi đồng phục của hắn đưa lên mặt hít một hơi thật sâu, không có mùi gì lạ, rồi luồn áo hắn vào quần mình, muốn cọ cái bướm vào cái áo thơm tho này.

Nứиɠ quá đi thôi.

"Tôi hỏi cậu đang làm gì đấy?" một âm thanh thình lình xuất hiện sau lưng Vũ An Nhu, trong không gian yên ắng lại càng chói tai. Cô không dám quay đầu lại, mình sắp xong rồi!

Cô vẫn giữ lấy chiếc áo Ngô Quyền Huân đang hít vào, kéo nó ra khỏi quần, trùm lên đầu, định bụng xoay người lao thật nhanh ra ngoài để người kia không bắt kịp. Nhưng chuyện không đơn giản như vậy, cô vừa xoay lại thì người kia đã đứng ngay đằng sau, hắn khá cao nên khi cô quay lại thì đập mũi vào ngực hắn.

"Ai u.... em xin lỗi. Em đi ngay đây."

Người kia giữ cô lại, giật áo trên mặt cô xuống, hắn biết người này đang có ý đồ đen tối gì mà.

"Ai cho cậu đi....." đang nói dở thì hắn thấy khuôn mặt ẩn sau lớp áo đó, trời ơi lần đầu tiên hắn gặp một cô gái xinh đẹp thế này.

"Hic, em xin lỗi. Anh bỏ em ra được không, em đi ngay ạ."

Vũ An Nhu rưng rức trả lời, đôi mắt hồng hồng, cái mũi nho nhỏ hơi đỏ, môi hơi chu làm cho ai kia xao xuyến. Đồng thời lúc này cô cũng mới nhìn rõ người kia, cao lớn khoảng 1m9, làn da lúa mạch, cơ bắp mạnh khỏe, khuôn mặt góc cạnh, cảm giác như người lớn chứ không phải học sinh nữa. Chết rồi, cô nứиɠ quá.

Đây chính là Tống Nghệ Vũ, đội trưởng đội bóng rổ, hắn đang quay lại lấy băng đeo tay, thì không ngờ gặp phải cảnh này. Hắn nhìn cô đứng ở tủ của Ngô Quyền Huân là biết ngay.

"Cậu là fan cuồng của Ngô Quyền Huân đấy à? Đúng là ngày càng nhiều biếи ŧɦái."

Hắn ngả ngớn mà nói, cô bé xinh thế này mà lại đi thích tên Ngô Quyền Huân lạnh lùng kia, chẳng thà thích người đẹp trai sáng sủa như mình. Trong khi cô đang lúng túng chưa trả lời câu hỏi của hắn thì đã có tiếng người vọng vào, là người của đội bóng rổ. Vũ An Nhu xanh cả mặt, nghĩ thầm xong rồi mình toi đời.

Tống Nghệ Vũ nhanh chóng kéo cô vào một phòng tắm nhỏ trong khu tắm, kéo rèm lại.

"Không muốn bị phát hiện thì đừng có lên tiếng."

Hắn ôm cô sát vào người mình, đưa tay che mồm cô. Vũ An Nhu nín thở, tim đập thình thịch, từ đây nhìn qua rèm họ có thể thấy Ngô Quyền Huân và một cậu trai khác đang đi vào. Họ bắt đầu cởi đồng phục bóng rổ, thay quần áo.

"Nóng chết mẹ mất, ȶᏂασ mẹ sân đã nóng rồi, cậu có thể bảo lũ con gái kia đừng ồn nữa được không, càng nóng vãi!" Cậu trai kia nói.

"Tôi cũng muốn thế nhưng họ đâu nghe, xin lỗi vì đã ảnh hưởng đến việc luyện tập cả đội."

Ngô Quyền Huân vừa nói vừa cởi phăng cái áo ướt đẫm mồ hôi, lộ ra cơ bụng săn chắc khỏe mạnh. Vũ An Nhu dù đang căng thẳng nhưng vẫn cứ nứиɠ cho được, cái bướm của cô đã ướt rối tinh rối mù rồi.

"Sao, nứиɠ à?" Bên tai cô bỗng nhiên thì thầm một giọng nói trầm thấp, phả hơi nóng lên tại khiến cô nhồn nhột, càng bủn rún.

"Dạ không. Anh đừng nói nữa."

"Tôi thấy cô đưa áo Ngô Quyền Huân vào trong quần rồi, nhìn cái áo này đi, tôi thấy vệt nước rồi đấy." Hắn giơ áo sơ mi của Ngô Quyền Huân lên quơ quơ trước mặt cô.

"Em không có mà hưʍ..." Nói vậy nhưng cô vẫn thầm cọ 2 đùi lại, mong giảm bớt cơn nứиɠ l*и.

"Sao, nhìn crush đang cởi trần đi lại trước mặt nứиɠ quá chứ gì?"

Vừa nói Tống Nghệ Vũ vừa luồn tay phải vào quần cô, hai chân Vũ An Nhu run lên, hắn sẽ phát hiện ra bí mật mất thôi.

"Đừng mà, anh đừng sờ mà. Xin anh đấy hức."

Cậu cố gắng kìm giọng, nỗ lực khép chân lại không cho hắn sờ tiếp. Nhưng tay hắn đã chạm đến hai mảnh thịt thịt, trơn trượt đầy nước.

"Ơ áo sơ mi tôi đâu nhỉ?" Bên ngoài vọng ra tiếng hỏi của Ngô Quyền Huân.

"Tôi vừa thấy cậu thay mà."

"Rõ ràng tôi để vào tủ rồi mà nhỉ." Xong hắn bất đầu tìm xung quanh, ngày càng tiến gần phòng tắm

Như càng lo sợ hơn, bướm Vũ An Nhu lại chảy ra nước, cô còn lo lắng vì bị một người ngoài phát hiện bí mật. Tống Nghệ Vũ nhìn dáng vẻ thấp thỏm của cô, cười cười ngồi xổm xuống ngoạm lấy l*и cô.

"Hức!" Vũ An Nhu giật mình, bụm lại miệng. "Tiếng gì vậy?"

"Tôi không biết, trong phòng tắm có người à?"

Vũ An Nhu run rẩy, kɧoáı ©ảʍ dưới bướm đang truyền lên, đã nhiều năm rồi cô mới được thử lại cảm giác này, nhưng giờ phút này không thoải mái được mà lại lo lắng người bên ngoài phát hiện. Tống Nghệ Vũ rất thong thả, không sợ gì, chăm chú bú cái l*и thơm ngon này, đĩ mẹ ngọt quá, nước l*и gì mà ngọt thế này, hắn đưa chân cô lên vai mình, lưỡi thì cố ngoáy vào cái lỗ bướm xoay tròn.

"Ai thế?" Ngô Quyền Huân đang tiến lại gần phòng tắm, Vũ An Nhu bắt đầu cảm nhận được âm thanh hắn to dần nhưng không biết phải làm sao. Khi cô nhìn thấy bàn chân hắn dưới rèm tắm, cô chỉ biết bụm mặt lại. Tống Nghệ Vũ lúc này mới bỏ miệng khỏi cái l*и, bế cô lên ôm như ôm trẻ con, rồi bật vòi hoa sen.

Rào rào...

"Anh đang tắm, có chuyện gì thế?" Tống Nghệ Vũ mặt mày không đổi sắc, nói.

"Anh Vũ à? Em cứ tưởng ai, không có gì a."

Cách một lớp rèm, Vũ An Nhu cảm nhận được Ngô Quyền Huân đang rất gần, mà cô thì đang trong tư thế thân mật với một người đàn ông lạ, cô thẹn không chịu được. Tống Nghệ Vũ biết cô vẫn đang căng thẳng, hắn đưa một tay xuống sờ l*и cô, xoa xoa hai cánh, lại xoa đến hộŧ ɭε. Ngón tay hắn chơi bóng quay năm nên có một lớp chai hơi dày, xoa vào l*и non khiến cô cảm thấy tê dại, không muốn rên ra nên cô cắn vào vai hån.

"À, anh có thấy áo sơ mi của em đâu không ạ? Em để trong tủ mà không thấy." Ngô Quyền Huân vẫn chưa đi mà ở bên ngoài hỏi.

Tống Nghệ Vũ nhìn cái áo nhăn nhúm dính nước khẽ cười, lại nhìn bé cưng đang run bần bật trong lòng.

"Không thấy, cậu tìm lại đi. Mất thì vào phòng y tế mà lấy cái khác."

"Vâng, anh cứ tắm đi nhé." Lúc này hắn mới đi ra.

Tống Nghệ Vũ nhỏ giọng nói với Vũ An Nhu trong ngực "Lo gì chứ, ở đây tôi to nhất, nó dám làm gì chứ." tay thì vẫn rờ rờ cái bướm, xong vuốt ve lên đùi trơn như ngọc của cô.

"Cậu tên gì, lớp nào?"

"Hức, đừng báo cáo em mà, em sẽ không tái phạm nữa." Vũ An Nhu lo sợ nơm nớp nhìn hăn.

"Tôi đâu bảo sẽ báo cáo cô, tôi chỉ muốn biết bé da^ʍ tên gì thôi không được sao? Cô nghĩ sao nếu thay đổi đối tượng ý da^ʍ từ Ngô Quyền Huân sang tôi. Của tôi cũng to lắm đấy, kỹ thuật chắc chắn làm cô sướиɠ điên, hơn là cái tên mặt bao công kia." Hắn gãi gãi khe thịt của cô, giọng dụ dỗ.

"Thật ạ?"

Hắn cười "Thì ra điều cô quan tâm chỉ là ©ôи ŧɧịt̠ tôi à?"

Tay Tống Nghệ Vũ vẫn cứ lần rờ cái bướm da^ʍ đầy nước của Vũ An Nhu, rồi lại xoa sờ, nắn bóp cặp mông căng tròn đầy đặn của cô. Đĩ mẹ, cơ thể gì mà ngon thế này, thế là hắn cởi tuột cả quần, cả áo cô ra, bên ngoài người vẫn nói chuyện nên Vũ An Nhu vẫn không dám hét lên, để mặc hắn làm. Đến khi cởi đến áo, hắn mới thấy cô quấn một tầng khăn, bé da^ʍ này còn có vυ' nữa mê chết mất thôi.

"Thế rốt cục có cho anh biết tên không?"

"Em... em là Vũ An Nhu, lớp 2 khoa Ngôn Ngữ." Cô ngượng ngùng che lại ngực mình.

"Anh là Tống Nghệ Vũ, đội trưởng đội bóng rổ, lớp 3 khoa kĩ thuật. Chúng ta biết nhau rồi nhé, bây giờ làm chuyện thân mật hơn được rồi chứ? Cho anh xem vυ' bé đi." Hắn dụ dỗ thì thầm gọi mời cô.

Vũ An Nhu tuy ngượng xong bản tính da^ʍ vẫn mong được vuốt ve, cô đưa tay tháo buộc ngực ra, một cặp ngực lớn bật ra, núng nính tròn tròn. Tống Nghệ Vũ nhìn mà ©ôи ŧɧịt̠ nứиɠ không chịu được, đã ngẩng đầu cương cứng rồi, hắn đưa tay xoa vυ' cô.

"TᏂασ mẹ, vυ' da^ʍ thế này, to mà mềm, đáng yêu quá."

Tay hắn ngắt lấy nụ hoa đỏ au trên ngực Vũ An Nhu, vân vê xoa tròn, đầu ti nho nhỏ chỉ bằng móng tay bắt đầu sưng to lên. Quá ngon! Thế là hắn cúi xuống bú lấy đầu ti cô, cái vυ' này cũng thơm nữa, người đâu mà thơm thế

"Ha...ha... anh ơi em sướиɠ quá... bú mạnh lên anh ơi, cả bên kia nữa." Vũ An Nhu sung sướиɠ rêи ɾỉ.

"Khó chiều quá bé da^ʍ." Hắn đổi bên bú, hai tay xoa hai bầu vυ' cô, lưỡi thì trêu đùa đánh xoay vòng đầu ti, xong lại cắn mạnh như muốn cắn đứt.

"Hức, đau quá, nhẹ thôi anh ơi..." Vũ An Nhu ôm lấy đầu hắn, dúi vào ngực mình mong hắn bú thêm.

"Bướm em cũng nứиɠ quá, giúp em đi anh."

Mông cô vặn vẹo, l*и rỉ nước, chỉ muốn có cái gì chọc ngoáy.

"L*и da^ʍ."

Hắn lại ngồi xuống xem kỹ cái l*и Vũ An Nhu, mẹ nó ngon quá, non hơn tất cả bạn gái cũ của hắn. Hắn cúi đầu bú lấy l*и cô, hai tay ôm mông không cho cô di chuyển, răng hắn cắn lấy hộŧ ɭε đang ló đầu đỏ au.

"Á!! Trời ơi đừng cắn, nhẹ thôi anh ơi"

Vũ An Nhu đau đớn hẩy l*и lên nhưng lại càng cạ vào miệng hắn, vì cái hột quá bé nên hắn cắn bằng răng nanh, nhìn nhìn đâm vào viên thịt đầy dây thần kinh, cô há to mồm không thốt lên được gì. Hắn đưa tay phải xoa xoa l*и, cô tưởng hắn định tha mình thì hắn lại luồn một ngón tay vào trong lỗ lön.

"Mẹ kiếp, lỗ chặt thế, đã có ai ȶᏂασ cái l*и này của em chưa."

"Dạ rồi ak"

"Ngoan, thế để ©ôи ŧɧịt̠ bự của anh đi vào cái lỗ này của cưng. Bây giờ nới lỏng cho em đã."

Vừa nói hắn vừa ngoáy ngoáy ngón giữa thô ráp vào trong, hắn không vào sâu thêm mà rờ rờ xoay xung quanh tìm điểm G của cô. Vũ An Nhu thở hổn hển hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ từ l*и. Trời ơi đúng là được chọt vào l*и sướиɠ quá, sướиɠ chết bé rồi.

Cuối cùng Tống Nghệ Vũ cũng sờ đến một điểm hơi nổi lên.

"A! Anh ơi đừng chạm vào đó, lạ lắm."

Vũ An Nhu giật nảy mình, thấy như có dòng điện xẹt qua bướm.

"Mới bắt đầu thôi mà, bây giờ anh sẽ cho cứng biết thế nào là cực khoái."

Hắn vừa ấn cái điểm da^ʍ, vừa luồn thêm ngón áp út vào bướm, cái bướm nhỏ xíu giờ đựng 2 ngón tay thôi mà đã cảm thấy chật chội rồi, lát nhét ©ôи ŧɧịt̠ vào chẳng phải hắn sẽ sướиɠ như điên sao?

Hai ngón tay hắn bắt đầu xoay tròn trong l*и cô, tay trái cũng không rảnh rỗi đưa lên sờ hộŧ ɭε, khẩy khẩy lên xuống.

"Trời ơi!! Anh ơi, em sướиɠ quá, anh ơi! A a a... Ô..ô..."

"Cưng sướиɠ sớm thế, lát còn sướиɠ hơn mà."

Thấy phản ứng đáng yêu của cô, hắn lại càng cảm thấy thành tựu, lát phải ȶᏂασ chết đĩ da^ʍ này. Tay hắn bắt đầu thọc vào rút ra, điểm G của cô cứ bị cọ quẹt lúc chạm lúc không, lớp chai cọ vào thành l*и non khiến cô đê mê ngoáy ngoáy cái mông.

"Ô..ô..ah.ah sướиɠ quá!! Anh ơi, tay anh sướиɠ, em tè mất!"

"Đúng, anh chuẩn bị cho cưng tè đây."

Ngón cái hắn lúc này tì vào hộŧ ɭε, day rất mạnh, như muốn le cô thụt lại vào trong, ngón giữa với áp úp thì đứng vững điểm G của cô, cổ tay rung mạnh, chỉ tập trung vào điểm da^ʍ đó mà gảy mà móc, cả trong lẫn ngoài đều được chăm sóc.

"A...A....anh ơi....Aaaaa!!! Em tè em tè, dừng lại... huhu sướиɠ quá! A a a a a!!"

Được mấy giây, niệu đạo của câu đã ứa nước, bắt đầu phun ra như đái, từng luồng nước trong suốt cứ thế phun ra như vòi nước hỏng. Mông cô run rẩy, hai tay bấu chặt vào vai hắn chịu đựng cơn cao trào này không thể thốt được ra từ nào nữa. Kể cả cô có phun nước rồi, tay hắn vẫn cứ rung liên hồi, nhanh như động cơ, chỉ thấy tàn ảnh, ngón tay liên tục gãi vào điểm G không muốn buông tha.

"Hahaa, phun nữa đi, nhiều lên, cho anh uống nước của bé da^ʍ nào" Hắn cúi đầu, đưa mồm bịt cái lỗ nhỏ đang phun ào ạt ra, ngón cái vẫn day le duy trì kɧoáı ©ảʍ của cô. Nước l*и bé da^ʍ ngon quá, ȶᏂασ mẹ. Sợ cô không nhìn thấy, hắn lại lè lưỡi ra, tay móc nhanh hơn nữa để từng luồng nước phun vào miệng mình.

"Nước bé ngon quá, anh muốn uống mãi thôi."

Cô lúc này như cá mất nước, chỉ có thể dựa vào tường nhìn l*и mình phun nước như mưa, rồi bị ai đó uống như nước thánh. Vũ An Nhu nứиɠ quá đi thôi. Phòng thay quần áo lúc này chỉ còn hai người, đội bóng vẫn tập miệt mài ngoài sân.

"Ha..haa" Vũ An Nhu không thể đứng vững được nữa, hai chân mềm nhũn, l*и tê dại, nhất là niệu đạo.

"Hức hức, em vừa tè, sao anh uống nướ© ŧıểυ em huhu, bẩn quá!"

Cô hơi giận dỗi, đánh vào ngực Tống Nghệ Vũ

"Em tè đâu, nước phun từ niệu đạo lúc sướиɠ là nước da^ʍ của em đấy, người ta gọi là squirt, em xem làm gì có mùi khai, thơm thế này cơ mà."

Nói xong hắn lại đứng dậy ôm Vũ An Nhu, hôn cái miệng hồng hồng của cô, truyền nước da^ʍ mà hắn đã uống cho cô nếm thử. Chỉ thấy mùi hơi ngai ngái nhưng mà thơm thơm như vị đào.

"Hức anh xấu lắm, em phun như thế rồi mà anh không dừng lại, tê bé bướm quá."

"Sao đâu, anh thích nhìn em cao trào mà, tê thì anh xoa cho bé bướm."

Vừa nói hắn vừa đưa tay xoa cái l*и tê dại vì sướиɠ của cô.

"Giờ cho anh đυ. nào bé cưng"

"Nhưng mà đội anh sắp tập xong rồi, chúng ta sẽ bị lộ mất."

"Thế thì em phải bú cho anh!"

Hắn kéo quần thể thao xuống, để lộ qυầи ɭóŧ đã ướt đỉnh đầu, chỉ nhìn qua lớp vải Vũ An Nhu đã thấy nó to bự thế nào, có lẽ bằng cánh tay của cô rồi. Vũ An Nhu nuốt nước miếng, đắm đuối nhìn ©ôи ŧɧịt̠

"Sao, mê rồi hả? Muốn bú lắm rồi chứ gì?"

Tống Nghệ Vũ kéo qυầи ɭóŧ ra, một con cá chà bặc bật ra, phải dài đến độ hơn 20cm, thô to bằng cổ tay cô, gân xanh vòng quanh. Hắn ấn vai Vũ An Nhu quỳ xuống.

"Bú cho anh nào."

Vũ An Nhu nhìn chằm chằm vào c̠ôи ŧɧịt̠ bự, trời ơi sao mà to thế này, còn hơn cả GV Âu Mỹ mà cô thấy, cô đưa mũi vào ngửi, có lẽ vì vừa vận động nên cu hắn mùi hơi đậm, hơi nhăn mũi.

"Mùi ©ôи ŧɧịt̠ chuẩn vị đấy, sau này em sẽ thích thôi, chê gì chứ." Hắn cạ đầu khấc vào má Vũ An Nhu

"Ăn đi em."

Vũ An Nhu đê mê, há mồm ngậm lấy qυყ đầυ to bự, nó phải to bằng quả trứng vịt mà miệng cô thì nhỏ nhắn chúm chím, ngậm vào rất khó khăn.

"Đĩ mẹ, mềm sao mà da^ʍ thế, há to ra nào cưng."

Tống Nghệ Vũ cố gắng đút đầu khấc vào trong cái miệng ấm nóng kia, Vũ An Nhu nỗ lực há to mồm, cuối cùng cũng nuốt được vào. Biết cô không có kinh nghiệm gì, hắn chỉ bảo

"Mυ'ŧ nhẹ nhàng nào em, đừng dùng răng, dùng lưỡi ý, liếʍ như liếʍ kem."

Vũ An Nhu nhẹ nhàng dùng lưỡi vòng quanh qυყ đầυ, đĩ da^ʍ này mới liếʍ lần đầu mà giỏi vậy, ȶᏂασ mẹ sướиɠ quá.

Hắn bắt đầu đẩy ©ôи ŧɧịt̠ vào sâu hơn, nhưng mới chỉ được 1 phần 3 đã chạm đến họng Vũ An Nhu, cô cảm giác một cỗ buồn nôn xông đến, thì ra bú ©υ sẽ có cảm giác này sao, nhưng mà chỉ muốn bú sâu hơn, cô cố kìm lại, há to hơn, đưa ©ôи ŧɧịt̠ vào yết hầu.

"Từ từ, em mới lần đầu, vào sâu thế sẽ thương mất."

"hmmm ông ao.. (không sao)"

"Đĩ da^ʍ, thể ông đây không khách sáo nữa."

Hắn bắt đầu đưa đẩy, để cu cọ vào lưỡi, vào cái vòm miệng ấm nóng, xong chỉ cần cúi xuống là có thể thấy nói miệng chúm chím xuống là có thể thấy cái miệng chúm chím đang bú ©υ cho mình, hắn lại càng hưng phấn, dươиɠ ѵậŧ lại to lên.

"Hức..." Sao lại to lên rồi, trướng quá.

Hắn ôm đầu Vũ An Nhu nhẹ nhàng đưa đẩy theo nhịp của mình, dù nói không khách sáo nữa nhưng vẫn thương bé con, không dám vào sau, chỉ nhét được nửa ©ôи ŧɧịt̠ vào miệng cô. Vũ An Nhu dần quen với chiều sâu và tốc độ của hắn, bắt đầu bú ʍúŧ mạnh hơn, hút chùn chụt.

Tống Nghệ Vũ ngửa đầu nhắm mắt cảm thụ, ȶᏂασ mẹ bé da^ʍ này bú sướиɠ quá, phải nhanh chóng ȶᏂασ cái l*и này mới được. Xoa xoa đầu Vũ An Nhu, hắn mò tay xuống xoa bóp cặρ √υ', nhéo đầṳ ѵú đỏ hỏn của cô.

"Um...um...aah.."

Vũ An Nhu vặn vẹo, một tay xoa phần ©ôи ŧɧịt̠ còn bên ngoài, một tay xoa vυ', sướиɠ chết bé da^ʍ rôi.

"Anh muốn dùng ©ôи ŧɧịt̠ cọ vυ' bé da^ʍ."

Hắn rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi miệng cô, dùng đầu khác cọ lên đầu ti đỏ au, cái lỗ niệu đạo như vừa khít với hạt lạc của Vũ An Nhu, đầu ti như chen vào niệu đạo của hắn.

"Ha... ȶᏂασ mẹ sướиɠ quá!"

Hắn nói thế bắn săn ma đầu tỏ nên Hắn cứ thế nắc ©ôи ŧɧịt̠ vào đầu ti Vũ An Nhu, cô cũng thấy nứиɠ, nâng vυ' cọ đầu ti vào cu hắn, một tay thì thò xuống xoa bướm đầy nước, cô cũng muốn đυ. quá.

Có vẻ như hắn sắp ra nên nâng hai vυ' Vũ An Nhu, cọ ©ôи ŧɧịt̠ to đùng giữa hai khe vυ', đưa đẩy nhanh. Côи ŧɧịt̠ gân guốc cọ vào vυ' mềm tạo ra từng mảng đỏ, cô hơi rát nhưng quá sướиɠ nên cũng nâng vυ' cho hắn cọ quẹt, tay xoa l*и mạnh hơn.

"Anh sắp ra rồi, há mồm bé da^ʍ ra để anh bắn vào. Đã từng ăn tinh bao giờ chưa?"

"Dạ chưa, em thèm quá, anh cho em với."

Vũ An Nhu mê mẩn, vừa nâng vυ', vừa xoa bướm, há mồm chuẩn bị đón tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Hắn càng nứиɠ ©ôи ŧɧịt̠ hơn nữa, đưa đẩy ©ôи ŧɧịt̠ nhanh hơn, mạnh hơn, để đầu khấc nắc vào miệng cô. Vũ An Nhu cũng ngay lập tức ngậm lấy, cứ mỗi khi ©ôи ŧɧịt̠ dí vào môi cô là cô lại mυ'ŧ 1 cái như muốn hút tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra. Hắn sung sướиɠ đưa đẩy chục cái rồi cuối cùng ấn miệng Vũ An Nhu vào ©ôи ŧɧịt̠ mình, bắn ra từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi.

"Ha... haa..... ȶᏂασ mẹ cái mồm l*и sướиɠ quá, bú hết cho anh nào."

"Ưʍ...ực....ưʍ....ực..." rõ ràng là đang bú từng dòng tinh vào họng, vị đắng quá chả hề ngon nhưng mà cô mê tít, đúng là như lời hắn nói, Vũ An Nhu nghiện mất rồi.

Hắn rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, cô gần như đã nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙, chỉ còn vài giọt do nhiều quá nên tràn ra khỏi miệng, hắn quẹt ngón tay cái lau rồi lại nhét vào miệng cô.

"Bú cho sạch nào em yêu."

"Ực!" Vũ An Nhu lại nuốt sạch sẽ, gọn gàng một lần nữa.

"Anh yêu bé da^ʍ quá đi mất!" Tống Nghệ Vũ đỡ Vũ An Nhu đứng lên, lấy đôi môi đỏ hồng của cô, mặc kệ còn mùi tinh của mình. Tự dưng vớ được bé l*и da^ʍ thế này quả là hời mà.

"Thứ Bảy em có làm gì không, chúng ta đi hẹn hò."

"Nhưng mà em còn chưa đồng ý làm bạn trai anh mà."

"Thì thứ Bảy chúng ta hẹn hò thử không được sao, anh sẽ ȶᏂασ nát l*и em cho em quên thằng nhãi Ngô Quyền Huân kia, cho em chỉ có anh thôi, được không?"

Vũ An Nhu ngại ngùng vì lời thô tục của anh

"Thì... thì phải thử mới biết được."