Thiếu Nữ Sa Đoạ

Chương 3: Cấm Luyến Ca Ca

Hôm nay ánh mặt trời rất lớn.

Tấm màn màu hồng phấn trong phòng che kín lại.

Vũ An Như nằm trên giường không kiên nhẫn mà ma sát hai chân, hai tay níu chặt lấy ga giường, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra màu hồng phấn mê người, đôi môi hơi nhếch lên, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng rêи ɾỉ nhè nhẹ.

Cuối cùng trước mắt tựa như có một tia sáng cắt ngang, Vũ An Như chợt duỗi thẳng lưng, hai chân đan chéo vào nhau vặn vẹo, đôi môi mím chặt lúc này lại hé mở bật ra âm thanh có chút run rẩy lại quyến rũ.

"Cốc cốc cốc..."

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

"Vũ An Như, xuống ăn cơm đi"

"Em biết rồi, chị Giọng của Vũ An Như phải dừng lại một lúc mới bình thường, tay với xuống phía dưới sờ vào.

Ừm, ướt rồi.

Cô giơ tay lên, lấy từ dưới gối ra một cái qυầи ɭóŧ đen, cái quần đó rõ ràng không phải là của nữ mà là qυầи ɭóŧ dành cho nam, qυầи ɭóŧ rất lớn, bên trên còn dính cả chất dịch trắng, mùi tanh nồng đậm xen lẫn mùi mồ hôi phả vào mặt.

Hấp dẫn trí mạng.

Vũ An Như có thể nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của mình, con ngươi xinh đẹp có chút giãy giụa, trong đầu cô hiện lên hình ảnh ngày hôm đó mình thấy.

Người đàn ông anh tuấn trưởng thành ấy mang theo hơi nước đi ra từ phòng tắm, bên hông quấn khăn tắm, bọt nước nghịch ngợm theo mái tóc anh đáp xuống l*иg ngực rắn chắc, xuyên qua cơ bụng căng đầy trượt xuống, cuối cùng biến mất tại vùng tam giác thần bí bên dưới tuyến nhân ngư khiêu gợi.

Anh ngẩng đầu nhìn thấy Vũ An Như đứng ở cửa ra vào, cũng không có cảm giác khác thường gì, nở ra một nụ cười ôn nhu với cô

"Nhu Nhu về rồi à"

"Đúng vậy, Ca ca."

Duỗi lưỡi ra, Vũ An Như cẩn thận liếʍ láp dấu vết màu trắng trên chiếc qυầи ɭóŧ đen.

Mằn mặn, tanh tưởi, cấm kỵ và điên cuồng...

Xuống lầu, Vũ An Như liếc mắt một cái đã thấy được người đàn ông ba mươi tuổi anh tuấn mặc quần áo ở nhà nhàn nhã ngồi ở vị trí chủ của bàn ăn, gương mặt ẩn ẩn ý cười nhìn người phụ nữ dịu dàng bên cạnh cũng đang tươi cười.

Người phụ nữ kia là chị dâu cô, người đàn ông kia là ca ca của cô.

Tình cảm của anh chị rất đẹp, đối xử với đứa em gái duy nhất là cô cũng rất tốt, gia đình bọn họ vẫn luôn là gia đình hạnh phúc trong miệng người khác. Chị là giáo viên cấp ba, vừa xinh đẹp lại hào phóng, ca ca là tổng giám đốc của một công ty niêm yết, anh tuấn trầm ổn.

Còn cô là một học sinh cấp ba, thành tích nổi bật, diện mạo thanh lệ động lòng người.

Một gia đình hoàn mỹ như vậy, nhưng không biết từ lúc nào Vũ An Như lại sinh ra du͙© vọиɠ đối với người cha sinh ra cô, là du͙© vọиɠ giữa nam và nữ. Hệt như ánh sáng và đêm tối vô tận, trong đêm đen vô tận kia, là du͙© vọиɠ, là trầm luân, là cấm kỵ không thể chạm đến.

Đêm, dần sâu.

Du͙© vọиɠ của con người luôn xao động vào đêm tối.

Vũ An Như đứng cạnh tường nghe ngóng động tĩnh ở phòng cách vách, tiếng thở dốc đứt quãng đè nén của nam nữ trong đêm tối truyền tới tại cô.

Cô nắm chặt bàn tay, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, trong lòng hiện lên vô vàn ghen ghét, nhưng thân thể cô không hiểu sao lại có chút sa vào sóng tình.

Cô nhẫn nhịn một lúc lâu, cuối cùng nhẹ chân nhẹ tay bước ra khỏi phòng.

Cửa phòng cách vách hình như vẫn chưa đóng kỹ, lộ ra chút ánh sáng mỏng manh của đèn ngủ, Vũ An Như dán mắt vào kẹt cửa, rốt cuộc cô cũng thấy hết thảy mọi thứ trong phòng.

Giọt mồ hôi gợi cảm theo làn da lăn xuống tấm lưng rộng, đi ngang qua eo thon, cuối cùng trượt vào giữa kẽ mông, người đàn ông nửa quỳ trên giường đâm chín nông một sâu vào người phụ nữ đang ghé vào giường từ phía sau, ở nơi giao hợp của hai người, dươиɠ ѵậŧ tím đen thô to ra ra vào vào tiểu huyệt của mẹ cô, tốc độ rất nhanh mà lực độ cũng vừa đủ.

Lấy thị lực 2.0 của cô, cô có thể nhìn thấy rõ mị thịt trong tiểu huyệt của chị bị kéo ra khi anh trai rút gậy thịt, mang theo cả dịch nhầy màu trắng, trên bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hai người đều lây dính tơ bạc.

Thanh Tâm - chị dâu của cô thoải mái nâng mông, hướng lên trên từng chút một đón ý hùa theo với ca ca, thỉnh thoảng trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ. Mắt Vũ An Như nhìn thẳng, cô từng ý da^ʍ ca ca, cũng từng xem rất nhiều truyện người lớn, nhưng trước nay lại chưa bao giờ chính mắt thấy chuyện nam nữ. Một màn này đã đánh sâu vào trong tâm trí cô.

Cô si ngốc nhìn, tưởng tượng người bị ông ấy hung hăng thao là cô, là cô ghé vào giường bị ca ca cô dùng côn ŧᏂịŧ lớn màu tím đen hung hăng thao.

Cô ướt, ẩm ướt triệt để.

Không biết qua bao lâu, cô thấy đột nhiên tốc độ anh ấy nhanh hơn, trong nháy mắt cơ bắp trên tấm lưng màu lúa mạch căng ra, cô nghe thấy tiếng gầm nhẹ không kìm được trong cổ họng của ca ca, tuy không nhìn rõ mặt anh nhưng cô có thể tưởng tượng được biểu tình trên mặt nhất định là cực kỳ gợi cảm, bởi vì anh ấy cao trào.

Cô cũng thế, cách Vũ Gia Hâm không tới mười mét, cô cũng cao trào.

Vũ An Như trở lại phòng, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, lăn lộn qua lại một hồi, cô rời giường, đi ra khỏi phòng.

Lặng lẽ đẩy cửa phòng bên cạnh, anh chị đã ngů. Vũ An Như rón ra rón rén đi đến trước mặt anh. Anh ngủ rất bình ổn, thân thể tinh tráng cứ thế tùy tiện hiện ra ở trước mắt Vũ An Như, bao gồm cả khu rừng đen đày đậm ở dưới thân, còn có cự thú đã ngủ say.

Bởi vì làm quá muộn, bọn họ hình như không có tẩy rửa, tùy ý đắp tấm chăn rồi ngů. Vũ An Như ngơ ngẩn nhìn cây gậy kia còn dính dịch nhầy màu trắng trông rất sáng bóng, nhịn không được liếʍ liếʍ môi dưới.

Thật lớn. Vũ An Như nghĩ.

Trong lòng cô rất ngứa, bộ phận nào đó của thân thể càng ngứa. Khó chịu vặn vẹo chân, cô chậm rãi khom lưng, tới gần anh. Cô nhớ tới lần trước liếʍ qυầи ɭóŧ, hương vị thành thục gợi cảm kia. Cô lại ướt. Cô đến gần rồi quyết định bỏ về phòng, dù sao cũng chưa đến lúc thích hợp

Nhớ lại hôm đó cô không nhịn được cảm thán, nhưng cũng đành thôi, Vũ An Như đứng dậy đi vào phòng tắm chuẩn bị xuống ăn cơm

"Nhu Nhu xuống à?" Thanh âm của người phụ nữ truyền ra từ sô pha phòng khách.

Vũ An Như đến gần, cô thấy Thanh Tâm mặc váy công sở tùy ý ngồi ở trên sô pha, không chú ý tới tư thế của mình không được lịch sự lắm, bởi vì Vũ An Như thấy bên trong đùi của chị dâu là mảng lớn dấu vết xanh tím, vừa nhìn đã biết là bị người ta dùng sức véo.

Trong mắt Vũ An Như hiện lên chút u ám thoáng lướt qua.

"Vâng, hôm nay sao lại ăn cơm sớm như vậy"

"Ừ, trường học muốn chỉ định chị và vài giáo viên khác đến thành phố A khảo sát một tuần, ngày mai sẽ xuất phát, hôm nay để chị về thu dọn hành lý trước." Thanh Tâm nói, sau đó có chút lo lắng

"Mấy ngày này chị đi, bài tập có cái gì không hiểu thì hỏi anh trai, có biết chưa?"

"Ngày mai chị phải đi công tác rồi à?" Vũ An Như đè nén vui sướиɠ hỏi.

"Đúng vậy, nha đầu thúi. Có nghe chị nói không, học hành cho tốt. Gia Hâm tuy rằng không phải là giáo viên, nhưng mà vẫn có thể dạy em. Có biết không? Không thể vì chị đi công tác mà lơi lỏng học tập." Bà lặp đi lặp lại càu nhàu.

"Vâng, em nhất định sẽ học tập thật tốt. Thành phố A ở bên kia nóng lắm, chị nhớ mang nhiều quần áo để thay một chút."

Vũ An Như mỉm cười ngọt ngào với chị dâu mình.

"Biết rồi biết rồi, Gia Hâm vừa đi có công chuyện, lên phòng học bài đi, chút xong chị sẽ gọi"

"Được, em lên lầu đây."

Vũ An Như đóng cửa lại, tươi cười trên mặt dần dần biến mất, cô nhìn gương trang điểm trên tường, sâu trong con ngươi xinh đẹp là lạnh nhạt. Cô nhanh chân đi đến mép giường, rút ra từ dưới gối cái qυầи ɭóŧ màu đen, vùi mặt hít vào một hơi thật sâu. Chóp mũi lại lần nữa tràn ngập vị tanh nồng, cô cảm thấy rất có cảm giác an toàn, cả người như là được ôm vào một cái ôm ấm áp rắn chắc, cô cảm thấy rất vui sướиɠ, tựa như hít phải thuốc nghiện rồi.

Nằm dang chân ở trên giường, cô cởϊ qυầи áo.

Đầu tiên là dùng đầu lưỡi liếʍ láp qυầи ɭóŧ, vị tanh mặn quen thuộc pha lẫn một chút vị mồ hôi, cô nuốt nước miếng, buổi tối hôm đó hương vị cây gậy còn nồng đậm hơn, chen vào yết hầu cô, như thể muốn thao nát miệng cô.

Một tay Vũ An Như xoa ngực mình, nhẹ bóp rồi vân vê chầm chậm. Một tay khác chậm rãi đưa xuống qυầи ɭóŧ của ca ca, cọ xát hoa môi của mình.

"U" a........... A-Em yêu......"

Cô tưởng tượng đến tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong quần ca ca dính nước miếng ở đối diện tiểu huyệt của mình, cô liền nhịn không được hưng phấn, đầṳ ѵú kiều nộn ở trong tay cô trở nên cứng lên, cao ngất lại run run cực kỳ đáng yêu. Một tay cọ xát nhanh hơn, dâʍ ŧᏂủy̠ cuồn cuộn chảy ra từ trong hoa huyệt, phủ lên chỗ vốn đã có dấu vết màu trắng.

Cô tưởng tượng thấy ca ca mặc qυầи ɭóŧ màu đen từng chút một cọ xát hoa môi cô, cách một tầng vải dệt mỏng, cô cảm giác được lửa nóng cực đại như buổi tối hôm đó.

Một bàn tay cũng chẳng thể giữ được du͙© vọиɠ. Tất cả cấm kỵ, đều chỉ còn cách một cái qυầи ɭóŧ mà thôi.

"Ca ca...... anh...... Dùng sức...... Ư......"

Độ ấm đáng sợ mang theo độ cứng tuyệt đối ở dưới thân thể kiều nộn không ngừng cọ xát, mang cho cô vô vàn kɧoáı ©ảʍ run rẩy.

Chất lỏng giàn giụa, bao gồm cả dâʍ ŧᏂủy̠, nước miếng và nước mắt......

Qυầи ɭóŧ đã trở nên ướt đẫm, tay Vũ An Như phủ lên qυầи ɭóŧ, đè hạt le, dùng sức gãi ngứa u cốc múp míp này. Kɧoáı ©ảʍ từ tận xương tủy xông thẳng tới đại não, Vũ An Như cuộn chặt ngón chân.

Hồi lâu, cô mới bình ổn được. Qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm.

Bên trên là dâʍ ŧᏂủy̠ của cô và tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ca ca.

Giống như là hai người bọn họ cùng làʍ t̠ìиɦ. Cô kề chóp mũi, để sát vào ngửi ngửi. Du͙© vọиɠ cấm kỵ thật tốt.

"Nhu Nhu, xuống dưới ăn cơm đi."

Vũ An Như dọn dẹp phòng, mở cửa ra để xua tan đi mùi khó ngửi trong phòng. Rửa mặt xong, còn chưa lau khô cô đã đi xuống lâu.

"Ca ca, chào buổi tối." Vũ An Như nhảy nhót đi vào nhà ăn ôm cổ Vũ Gia Hâm, thân mật cọ cọ ngực anh.

"Sao thế? Hôm nay sao Nhu Nhu vui vẻ vậy?" Vũ Gia Hâm sờ tóc Vũ An Như, không bao lâu anh liền cảm thấy trước ngực ươn ướt, sự mềm mại và độ ẩm của cô gái nhỏ xuyên qua lớp áo sơ mi ướt truyền đến rõ ràng.

Bất chợt, thân thể Vũ Gia Hâm run lên rất nhẹ, môi cô vô tình hơi ngậm lấy đầṳ ѵú của anh.

"Hôm nay con với bạn hẹn cuối tuần này sẽ đi nấu cơm dã ngoại."

Vũ An Như như có như không dùng đôi môi cọ sát đầṳ ѵú người đàn ông, cảm nhận được biến hóa rất nhỏ của anh, cô vừa chạm vào liền nhanh chóng rời khỏi. Cô nhanh chóng buông tay ôm cổ anh, đổi thành ôm cánh tay.

Làm nũng nói: "Ca ca, em muốn đi nấu cơm dã ngoại."

"Đúng là nên thư giãn một chút, nhưng mà chuyện này không được nói với Minh Tuấn nhé."

"Em biết rồi, ca ca là tốt nhất!"

Anh nhìn thấy trên lông mi Vũ An Như còn vương lại một chút nước, rung rung lên trông thật nghịch ngợm. Ngón tay anh có chút ngứa, muốn chạm vào những hạt nước đó.

Ra vẻ nghiêm túc: "Lần sau rửa mặt xong nhớ phải lau khô mặt nhé."

Nói xong, anh đưa tay gạt rớt những hạt nước còn chưa khô trên mặt Vũ An Như, làn da mềm mại của tuổi 20 ở dưới tay anh trở nên đỏ lên.

Vũ Gia Hâm vừa lòng nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên của Vũ An Như.

Em gái của anh thật đáng yêu.

"Gia Hâm, anh đã bao lớn rồi còn ấu trĩ như vậy, mặt của Nhu Nhu bị anh xoa đỏ cả rồi." Người phụ nữ đi ra từ nhà ăn

"Đi rửa tay ăn cơm đi."

Thanh Tâm đánh gãy sự thân mật mà Vũ An Như và Vũ Gia Hâm hiếm khi có. Cho dù trong lòng không vui, nhưng ngoài mặt cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời như cũ, lôi kéo tay áo anh đi vào nhà ăn.

"Ca ca, chúng ta đi ăn cơm."

"Gia Hâm, ngày mai em phải đến thành phố A khảo sát một chuyến, sẽ không ở nhà một tuần"

Thanh Tâm nói xong quan tâm đến Vũ An Nhu rất nhiều, cô rất cảm kích người chị dâu này của mình nhưng không biết vì sao lại thêm phần ghen ghét

Lúc Vũ An Như vừa mới sinh cũng là lúc mẹ cô mất, sự nghiệp của Vũ Khắc Hoài đang ở thời kỳ mẫu chốt, không có nhiều thời gian để chăm sóc Vũ An Như, chờ khi công việc của Vũ Gia Hâm ổn định, Vũ An Như đã bốn, năm tuổi rồi.

Vũ An Như bởi vì trong nhà không có con gái nên cô không thể cảm nhận được tình cảm mẹ con, cũng không biết khi mỗi lần có chuyện thầm kín tìm ai, hỏi ai, cũng thật đáng thương. Cho đến khi tám năm trước, anh trai cô – Vũ Gia Hâm vừa tốt nghiệp đại học liền đưa về một chị dâu nhỏ chăm sóc, an ủi làm bạn với An Nhu để xua tan đi phần nào tuổi thơ thiếu vắng tình thương. Nhưng đã tám năm rồi, anh chị cô vẫn chưa có em bé. Thật lo lắng a