"Tuy rằng diện tích của căn phòng này không lớn, cũng không thể nào so sánh được với căn phòng trước kia của em, nhưng ở đây tầm nhìn thông thoáng, ánh sáng cùng thông gió đều cực tốt."
Tô Ngọc đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn cảnh sắc của đình viện bên ngoài, có chút đắc ý giới thiệu với Tô Lan Thời đang đứng ở một bên.
Sau đó lại thở dài, nói: "Ở bên trong ngôi nhà này, từ việc lựa chọn địa điểm đến trang trí, mỗi chi tiết của căn nhà này đều là chị nghiêm túc nhìn chằm chằm, vật liệu đều sử dụng những thứ tốt nhất, từ các nội thất trang trí bên trong đến rèm cửa đều là những thứ được nhập khẩu từ nước ngoài về, làm những thứ này thực sự quá rườm rà và mệt mỏi, nhưng cuối cùng tâm huyết của chị cũng không uổng phí, bạn bè nhìn thấy ngôi nhà này, ai nấy đều khen lấy khen để.”
Tô Lan Thời lúc đi đến cửa sổ, sờ sờ rèm cửa sổ không tồi kia, bình tĩnh nói:
"Ừm, rất đẹp.”
Cô luôn thích sự yên tĩnh, không thích mở miệng nói chuyện quá nhiều, cảm xúc phập phồng không lớn, nhưng để cô khen một câu xinh đẹp này, đã là điều rất khó thấy được.
Tô Ngọc vốn đã nhìn không quen bộ dáng này của cô, cảm thấy cô quá thích làm bộ, trong nhà đều đã phá sản, còn trưng bộ dáng thanh cao của đại tiểu thư nhà giàu có, là muốn cho ai xem.
"Diện tích của căn nhà này so với nhà của em còn lớn hơn một chút, sân trong vườn cũng rộng rãi hơn không ít."
Nói xong lời này, Tô Ngọc mới giật mình nhớ tới chuyện gì đó, cười nói: "Nhìn trí nhớ của chị này, thật là, nhà của em đều đã bị bán đi, thật xin lỗi, chị lỡ miệng nói nhầm."
Phảng phất như không nghe ra Tô Ngọc đang thầm mỉa mai, vẻ mặt của Tô Lan vẫn không gợn sóng, nói:
"Không sao đâu ạ."
Tô Ngọc thấy không chọc giận được cô, bỗng cảm thấy không thú vị, chuyển đề tài nói: "Phòng này vốn là phòng khách bình thường, trang trí tương đối đơn giản, sau này nếu em thiếu cái gì thì cứ nói với chị.”
Một chiếc giường, một bàn cạnh giường ngủ và một tủ quần áo thực sự đơn giản.
"Như vậy đã là rất tốt, chị họ phí tâm rồi."
"Không cần khách khí với chị, chúng ta là chị em họ, chú đều đã đi ra nước ngoài, chị chiếu cố em một chút cũng là chuyện nên làm."
"Cám ơn chị họ."
"Vậy em sửa sang lại hành lý đi, chị xuống lầu trước, đợi lát nữa ăn cơm trưa chị sẽ cho người gọi em."
"Được."
Tô Ngọc lại nhìn quanh phòng một vòng, lại nhìn về phía Tô Lan Thời, cảm thấy hết thảy đều rất hài lòng, lúc này mới vui vẻ rời đi.
Tô Lan Thời lúc này đang đứng tại chỗ, nhìn theo Tô Ngọc rời khỏi phòng đi vào thang máy, mới thu hồi tầm mắt, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đình viện xanh tươi trồng đủ các loại bụi cây cấy ghép từ nước ngoài về, hẳn là dựa theo sự yêu thích của Tô Ngọc, bố cục đều dựa vào rất nhiều tiền mà xây dựng nên, vừa nhìn đã biết là nhà giàu có lắm tiền.