Mợ Hai Kỳ Bí Truyện

Chương 27

Thầy Lệ giúp Ba Yến xử lý vết thương ở chân, mặc dù máu chảy không nhiều, vết thương không hở, không sâu nhưng lại rất đau đớn, lòng bàn chân của Ba Yến cũng vì vậy mà trở nên tê dại. Thầy Lệ cũng lo sợ là vụn của thủy tinh còn nằm lại trong da thịt của Ba Yến, vậy nên thầy kiểm tra rất kỹ, sợ lấy ra sót thì sẽ gây nhiễm trùng da, rất nguy hiểm.

Ba Yến vì mất sức nên cô lúc này đã khϊếp đi, cả người cô dựa vào lòng cậu Hai, yếu đuối mà chìm vào giấc ngủ. Cô thật sự đã rất mệt rồi, còn trải qua khoảng thời gian bị thủy tinh đâm vào chân giày vò, cô chưa ngất đi đã là tốt lắm rồi. Hiện tại cứ để cho cô ngủ, ngủ càng nhiều càng tốt, ít nhất cô sẽ không thấy đau, cũng không thấy khó chịu nữa…

Trong phòng lúc này chỉ còn lại cậu Hai, A Ti, bà Ba và thầy Lệ. Thầy Lệ lúc này vẫn đang rất cẩn trọng gắp từng vụn thủy tinh nhỏ xíu xiu ra khỏi lòng bàn chân Ba Yến, chân mày thầy nhíu chặt lại, giọng thầy khó chịu vang lên.

– Toàn là vụn li ti, bảo sao cô Ba không phát hiện ra được. Ai làm ra được trò này cũng đủ độc, vụn li ti này đâm vào da thịt thì nhói lắm…

Nói chưa dứt câu, thầy Lệ lại gắp ra được một vụn thủy tinh có kích thước dài hơn một chút, thầy đưa tới trước mặt cậu Hai, nghiêm giọng, thầy nói.

– Đây! Những vụn dài nhọn như vầy mới đủ sức làm chảy máu đây! Cậu Hai nghĩ thử mà xem, vụn vỡ của thủy tinh nhìn thì thấy nó nhỏ như vậy nhưng mức độ sát thương thì “hỗn” lắm. Vụn dài thì làm chảy máu xước da, vụn nhỏ li ti thì ghim vào da, có khi còn nằm luôn ở trong da không ra được… độc lắm. Ly thủy tinh mà bể, sợ nhất là mấy vụn nhỏ như thế này, chân không đi dép mà đạp trúng thì đau lắm, không thể xem thường bọn này được…

Dừng chút, thầy lại lắc đầu ngao ngán mà cảm thán.

– Bày ra được cái trò này thì cũng không vừa đâu, lòng dạ cũng đủ thâm độc. Nếu là vụn thủy tinh lớn hơn thì có thể vừa mang giày vào đã phát hiện, đây lại là thủy tinh vụn nhỏ xíu, chờ cảm nhận được thì cũng đã xong rồi, ghim xuyên vào da thịt rồi còn đâu. Mà miếng lót giày kia cũng là con dao hai lưỡi, vừa giúp che được vụn thủy tinh nhất thời, cũng vừa là thứ gián tiếp làm cho vụn thủy tinh có thể đâm xuyên được vào da thịt cô Ba, quả là thông minh. Tôi nói nhé, cô Ba chịu được là quá hay, nếu đổi lại là tôi, tôi đã tháo giày ra ngay từ khi vừa thấy đau đau rồi, không nên cố chịu đựng làm gì!

Thầy Lệ càng nói, Thế Phong càng khó chịu, tim anh nhoi nhói lên, cảm giác u uất này khó tả lắm. Anh hết nhìn mớ vụn thủy tinh li ti kia rồi lại ngước mắt nhìn xuống người đang khϊếp đi ở trong lòng mình, lòng anh đau nhói cứ như mớ vụn thủy tinh kia là đang đâm ghim vào lòng anh vậy. Cô có thể tháo giày để không phải chịu đau, thế nhưng cô lại không làm như vậy. Cô thà là để bản thân cô chịu thiệt thòi chứ nhất quyết không bỏ cuộc giữa chừng. Cô vẫn cố gắng hết sức để hoàn thành nghi lễ một cách chỉn chỉn và hoàn hảo nhất. Cô đã cố gắng nhiều tới như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Có phải là vì anh hay không?

Trở thành cô gái dâng hương là cách đi nhanh nhất để đưa cô đến gần với vị trí Mợ Hai. Nếu cô hoàn thành nghi lễ lần này một cách xuất sắc, tộc họ và cả mẹ anh sau này sẽ không làm khó dễ được cô. Cô thật sự đã rất cố gắng rồi!

Nén nhịn hết những tâm tư rối bời vào trong lòng, Thế Phong nhìn thầy Lệ, anh trầm giọng, hỏi.

– Chân cô ấy có sao không thầy? Có ảnh hưởng nặng không?

Thầy Lệ nghiêm túc trả lời.

– Ảnh hưởng nặng thì không đâu, nhưng sợ sẽ bị nhiễm trùng. Để tôi xử lý hết vụn thủy tinh này, sau đó tôi sẽ cho thuốc bôi kèm theo thuốc uống. Cô Ba hạn chế đi lại, cũng phải chú ý bồi bổ lại thân thể, tôi thấy cô Ba có dấu hiệu kiệt sức, không nên xem nhẹ.

A Ti lúc này bước đến bên cạnh Ba Yến, cậu nhóc bỏ qua hết nỗi sợ hãi cậu Hai, giọng cậu nhóc run run, mếu máo nói.

– Nếu mà em ngăn cô Ba lại thì cô Ba đã không bị nặng như vậy rồi. Là cô Ba nói với em mang giày vào không êm chân, em tưởng là tại giày bị chật… đâu có nghĩ là có người cố tình hại cô Ba đâu!

Thế Phong nhìn A Ti, anh không có ý trách móc cậu nhóc, giọng anh rất nhạt.

– Cô Ba nói khó chịu khi nào?

– Dạ… lúc vừa mang giày vào thì không nghe cô Ba nói gì. Nhưng lúc đi đến sảnh lớn, cô Ba khựng lại nói khó chịu. Lúc đó là đến sát giờ làm lễ rồi, không có thời gian kiểm tra nữa. Mà em cũng nghĩ là cô Ba bị đau chân do giày chật nên mới sơ ý không chịu kiểm tra… là lỗi của em chăm sóc cho cô Ba không chu toàn…

Thế Phong không nói gì, anh hiện tại cần chờ Ba Yến tỉnh dậy rồi mới có thể điều tra được là chuyện gì đã xảy ra với cô. Nhưng hiện tại bằng chứng có đủ, mà nhìn vào mớ bằng chứng kia, anh cũng ngầm nhận định người ra tay hại Ba Yến là một người rất có đầu óc suy luận. Từ việc dùng vụn vỡ của thủy tinh cho tới dùng miếng lót bằng bông, rồi cả việc canh thời gian chuẩn xác nữa… quả thật là một mưu kế hay…

Khoé môi nhếch nhẹ, trong lòng anh thầm oán, anh không tin là lần này anh lại không điều tra ra được kẻ đã hại Ba Yến. Định tung hoành ngang dọc ở nhà họ Trần này sao, để xem bản lĩnh của kẻ này đến đâu đã!

Bà Ba đứng yên lặng ở một góc, bà tận mắt nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo này của Thế Phong, lòng bà đột nhiên cảm thấy lo sợ bất an. Bà không lo sợ cho bà, nhưng còn cháu gái của bà, bà rõ ràng là lo sợ cho con bé…

*

Ba Yến tỉnh dậy thì trời bên ngoài đã tối, cô vẫn còn ở trong khu nhà từ đường, mà tiệc bên ngoài cũng đã tan.

Biết cô tỉnh, Thế Phong liền gấp gáp đi tới, sau khi dỗ dành cô ăn chút cháo và uống thuốc xong, anh liền giúp cô thoa thuốc dưới lòng bàn chân. Vì động đến chỗ đau nên cô cứ co chân rụt rè, anh phải khuyên nhủ dữ lắm thì cô mới có thể ngoan ngoãn để anh thoa xong thuốc.

Vừa giúp cô kiểm tra lại vết thương, nhìn thấy lòng bàn chân cô có dấu hiệu sưng bầm lên, anh lo lắng, liền căn dặn.

– Em đừng đi lại lung tung, cần gì thì kêu A Ti một tiếng. Lòng bàn chân đã sưng lên rồi, em mà còn không kiêng cữ thì đừng trách sao phải c.ư.a luôn chân.

Ba Yến biết sợ, cô gật gật đầu, thút thít đáp.

– Em biết rồi… em cũng biết sợ rồi… không cố chấp nữa.

Nhìn thấy biểu cảm lo sợ nhăn nhó của Ba Yến, Thế Phong đột nhiên cảm thấy thương xót, giọng anh dịu lại, anh ngồi cạnh cô, trò chuyện với cô.

– Biết vậy là tốt. Đáng lý lúc phát hiện ra chân khó chịu, em phải kiểm tra chứ? Cố đến mức thế này, người thiệt thòi chịu đau cũng chỉ có mình em.

Ba Yến rũ mắt nhìn anh, đầu óc cô hoàn toàn minh mẫn, giọng của cô rất dịu.

– Em cũng không nghĩ là mình bị nặng thế này đâu, lúc đầu em chỉ nghĩ đơn giản là do giày vải đã quá lâu đời nên khi mang vào mới thấy không thoải mái. Lúc ra làm lễ em vẫn chưa cảm nhận được là chân mình bị vụn thủy tinh đâm vào đâu, phải một lát nữa mới chắc chắn là bị cái gì đó đâm vào chân mà. Chứ nếu em biết sẽ bị nặng như thế này thì em đã kiểm tra ngay rồi… cũng là do em ỷ y… mà thời gian cũng gấp gáp.

– Em mang giày vào là khi nào? Tôi thấy lớp lót bông cũng mỏng, nếu em mang giày vào lâu thì sẽ cảm nhận được chứ?

Ba Yến nghĩ lại chuyện của lúc trưa, cô vừa nghĩ vừa đáp.

– Giày vải này rất quý, bà Út không cho em mang trước, vậy nên gần sát giờ làm lễ em mới được mang. Lúc mang vào thì thấy cũng bình thường, đi được mấy bước thì thấy là lạ, đi lâu thêm chút nữa mới thấy thốn thốn ở chân. Đợi tới lúc cảm nhận được lòng bàn chân bị đau thì cũng đã muộn rồi, lúc đó em đang làm lễ ở đại sảnh… không dừng lại được.

Dừng chút, cô lại ủy khuất nói tiếp.

– Thật ra, cũng có thể vì em cảm nhận được dưới chân bị đau nên kể từ lúc đó em cứ co rúm chân lại để giảm bớt bề mặt lòng bàn chân tiếp xúc với đế giày. Mà chân càng co lại thì lúc phải duỗi chân ra lại càng cảm nhận được vụn thủy tinh đâm xuyên nhiều hơn. Em cứ co chân rồi duỗi ra như thế, đau thấy mấy ông trời!

Thế Phong lúc này mới hiểu được lý do vì sao miếng lót bằng bông kia lại co rúm, rách rưới và rơi hẳn ra ngoài như vậy. Về cơ bản cái miếng lót đó không phải là miếng lót giày đúng tiêu chuẩn, nó chỉ là miếng lót tạm bợ thôi. Chất liệu bằng bông mỏng nên không thể che đậy được lớp thủy tinh li ti kia trong thời gian lâu dài. Vậy nên lúc Ba Yến vừa mới mang giày vào, do có lớp vớ và miếng bông này bảo vệ nên cô mới không thấy đau. Nhưng sau đó vì miếng lót bông quá mỏng, lại bị trọng lực cơ thể cô đè nén, cuối cùng cũng không thể chống lại được lớp thủy tinh li ti kia nữa. Mà vớ chân thì cũng không dày dặn, vậy nên vụn vỡ của thủy tinh mới có thể đâm xuyên qua nhiều lớp mà ghim vào lòng bàn chân của Ba Yến…

Đúng như thầy Lệ đã nói với anh, đây là một kế hoạch được tính toán rất tốt. Vụn vỡ thủy tinh không gây chết người nhưng có thể làm cho Ba Yến vì đau mà té ngã hoặc là phải dừng lại để cởi giày ra kiểm tra. Xem ra, kẻ đó chỉ là muốn làm cho Ba Yến mất mặt trong lễ Đạo Trần lần này chứ không phải muốn lấy mạng của cô…

Mà những gì Thế Phong đang nghĩ trong đầu thì cũng là những gì mà Ba Yến đã suy luận ra được. Trong chuyện này, cô thật sự có chút cố chấp và ỷ y, nếu như cô chịu kiểm tra lại thì đã không có chuyện đáng tiếc này xảy ra. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc đó thời gian quá sít sao, giày vải cũng khá khít chân, mà bộ đồ cô mặc rườm rà như vậy, muốn kiểm tra cũng phải nhờ người khác, rất phiền phức. Hơn nữa lúc đó tâm lý của cô đang bị chi phối mạnh, cô vừa lo lắng, cũng vừa hồi hộp, còn bị nhiều người nhìn ngó đến mức ngại đỏ hết mặt. Mà lúc sáng trong đầu cô chỉ tập trung nghĩ đến trình tự các nghi thức trong lễ dâng hương, vậy nên cũng lơ là đi chuyện dưới chân có vấn đề, không để ý đến nhiều.

Quả thật cô cũng chỉ nghĩ đơn giản chân mình khó chịu là do mang giày vải không quen thôi, chứ cũng không nghĩ là có người cố tình lợi dụng đôi giày vải để ra tay với cô. Bây giờ nghĩ lại thì thấy kẻ đã ra tay với cô quả thật là quá mức thông minh và mưu mẹo. Thứ nhất là kẻ đó có thể dự đoán chính xác được tâm lý của cô, thứ hai là còn biết lợi dụng trang phục giày dép của cô đang mang để bày trận… Giỏi, giỏi lắm đó chứ!

Nghĩ một chút, Thế Phong đột nhiên nhớ tới một chuyện, anh liền hỏi Ba Yến.

– Yến, trang phục em mặc, giày em mang… là của cô Út chuẩn bị?

Ba Yến gật gật đầu, cô ngờ ngợ đáp.

– Dạ… bộ cậu đang nghi ngờ… bà Út hả cậu?

Thế Phong không trả lời ngay, chân mày anh nhếch lên, ánh nhìn gắt gao nguy hiểm, giọng anh lạnh lùng vang lên.

– Nghi ngờ thì nhiều, với lại tôi là muốn mở điều tra, tìm cho ra kẻ đã hại em. Em yên tâm đi, chỉ cần tôi tìm được kẻ đã hại em, tôi sẽ bắt kẻ đó phải mang vào đôi giày có chứa vụn vỡ thủy tinh giống như đôi mà em đã mang. Người khác là ăn miếng trả miếng, còn riêng tôi, riêng tôi thì ăn một phải trả mười… là trả lại cho em gấp mười lần… đích xác là mười lần!