Cả tối đó Thành Phong vẫn không trả lời tôi lại, chiếc điện thoại vẫn im lìm không một tin nhắn từ ai đó khiến những mong đợi của tôi lập tức lại trở nên thất vọng cùng cực.
Buổi sáng thức giấc, tôi vùi mình trong chăn, uể oải muốn thức nhưng chẳng biết mình phải làm gì trong căn phòng trống trải thế nên cứ nằm vật mãi ra giường, nuốt cơn đói vào bụng để nướng thêm một lúc cho gϊếŧ thời gian.
Đang nằm thì đột nhiên điện thoại tôi lại có tin nhắn đến. Theo phản xạ tôi vội chụp lấy rồi mở ra. Bất chợt tim mình vui đến lạ khi cuối cùng Thành Phong cũng trả lời mình
-Hôm nay cô đến công ty nhận việc đi.
Tôi ngạc nhiên với tin nhắn này của Thành Phong nên lập tức hỏi lại.
-Tôi nhận việc gì?
-Phòng thiết kế đang thiếu người, tôi nhớ ra cô là nhà thiết kế giỏi… Chắc chắn không thiếu việc cho cô làm.
-Vậy cũng được. Mà bao giờ anh về.
Đang nhắn tin liên tục, tự nhiên tôi hỏi câu này xong thì bên kia chỉ hiện lên chữ đã xem sau đó im lặng tiếp. Tôi nghĩ anh ta không muốn nhắn tin nữa nên liền bỏ điện thoại qua một bên rồi nhanh chóng bật dậy đi vào toilet vệ sinh cá nhân sạch sẽ sau đó chọn cho mình một bộ váy chỉnh chu nhất để mặc vào. Khi tôi sửa soạn xong xuôi liền đi đến giường lấy điện thoại để đem theo qua công ty thì ngay lập tức Thành Phong trả lời tin tôi
-Nhớ tôi à?
Đọc tin này xong tôi chỉ biết chửi thầm trong miệng một câu là anh ta thật tự luyến, thế nhưng ngoài mặt lại không hiểu sau vì cái tin này mà vô thức đôi môi tôi nở ra một nụ cười vui vẻ.
Cất điện thoại , tôi không rep lại nữa mà nhanh chân đi ra khỏi nhà bắt xe qua công ty. Vừa đi vừa có cảm giác hôm nay là một ngày thật đẹp, khuôn miệng cứ tủm tỉm cười mãi mà không khép lại được, chẳng biết có phải là do Thành Phong sắp xếp cho tôi một công việc mà tôi yêu thích. Hay vì do câu hỏi tôi có nhớ anh không!
..
Khi tôi bước đến công ty thì đã có người đứng chờ tôi lại cổng. Vừa thấy tôi đi tới anh ta đã chắn đường tôi lại và nói
-Chào em! Xin giới thiệu Anh là Phương. Trưởng phòng thiết kế. Tổng Giám Đốc có căn dặn hôm nay em đến anh sẽ hướng dẫn công việc cho em.
Tôi nghe xong liền hiểu ra vấn đề nên liền nhanh chóng chìa tay ra rồi mỉm cười đáp lại
-Chào anh ạ. Em là Nhật Hạ. Rất mong được anh giúp đỡ.
Anh ta bắt tay lại với tôi
-Rất hân hạnh biết em!
Nói xong anh Phương đó dẫn tôi lên phòng thiết kế. Khi bước chân đến phòng này, tôi nhìn quanh và quan sát tổng thể căn phòng phải nói là rất rộng, mọi người trong phòng cũng khoảng gần 100 người. Khi họ đang chuyên tâm trong công việc thì Anh Phương dẫn tôi đi vào.
Anh đứng giữa phòng, đưa tay lên vỗ mạnh mấy cái để thu hút sự chú ý của tất cả.
Bốp bốp bốp
Mọi người nghe tiếng vỗ tay thì đồng loạt dừng hẳn công việc sau đó quay lại. anh Phương chỉ tay qua tôi và lên tiếng
-Giới thiệu với tất cả mọi người đây là Nhật Hạ. Từ hôm nay Hạ sẽ là thành viên mới của phòng chúng ta. Mọi người cho một tràng vỗ tay chào đón em ấy nhé
Nghe vậy mọi người ai cũng vỗ tay. Còn riêng tôi tôi cũng lịch sự cúi đầu lên tiếng
-Chào mọi người em là Nhật Hạ. Rất mong các anh chị chiếu cố và giúp đỡ cho em nha.
Một người ở dưới cười tươi với tôi rồi nói vọng lên
-Nhân viên mới xinh gái quá nha.
Lại một người nữa
-Lại thêm một hoa khôi của phòng xếp sau Ngọc Hạnh.
Nói đến đó cả phòng lại dời mắt nhìn sang một cô gái, tôi cũng tò mò nhìn sang theo. Một cô gái ngồi cạnh góc tường, khuôn mặt trái xoan với mái tóc xoăn dài màu vàng cũng đang hướng mắt nhìn tôi, thế nhưng dù cô ấy đang thể hiện sự vui vẻ thì tôi cũng không cảm nhận được thiện ý của cô ấy.
Anh Phương lại tiếp tục nói
-Thôi giới thiệu xong rồi. Mọi người tiếp tục công việc đi. Còn Nhật Hạ em đi theo anh.
Tôi líu ríu đi theo anh Phương đến cuối bàn. Trên bàn là một chiếc laptop mới. Sau khi bảo tôi ngồi xuống. Anh Phương nói
-Em làm quen với máy tính đi. Đợi anh một lúc anh gửi ý tưởng qua cho em. Em theo đó mà hoàn thành một bản thiết kế giúp anh. Càng độc, lạ, quan trọng là đẹp phù hợp với tiêu chí của khách hàng đưa ra là được.
-Ok anh!
Nói xong anh Phương đi. Tôi ngồi trên bàn , khởi động chiếc lap rồi đợi chờ anh Phương bàn giao công việc. Trong lúc chờ đợi thì tự nhiên tôi thấy Như Ý bước qua phòng tôi.
Lại là oan gia ngõ hẹp, tôi cố tình không nhìn nó nhưng nó lại cố tình kiếm chuyện với tôi.
-Ái chà… hôm qua mạnh miệng giới thiệu là phu nhân giám đốc cơ mà, sao bây giờ đã là một con nhân viên quèn của phòng thiết kế rồi.
Nghe nó nói mà tôi không buồn muốn giải thích, vì tôi nghĩ nó đang muốn kiếm chuyện với tôi. Nếu tôi có nói gì ra thì cũng chỉ là chửi lộn với nó mà thôi. Vì không muốn làm phiền đến mọi người xung quanh thế nên tôi chọn cách coi như mình không thấy nó.
Mà dường như tôi không trả lời Như Ý lại tưởng tôi sợ nó nên tiếp tục huênh hoang nói lớn
-Sao nhục quá nên không biết trả lời gì à?
Vừa hay cô gái tên Ngọc Hạnh lúc nãy lại lên tiếng vuốt theo Như Ý
-Ủa chị ý biết bạn ấy à? Nghe anh Phương bảo là được Tổng Giám Đốc ưu tiên đưa vào đấy chị
Như Ý nghe xong liền khó chịu ra mặt nên lập tức nói với Ngọc Hạnh
-Ưu tiên cái chó gì em ơi. Chẳng qua nhà người ta có điều kiện đứng ra giúp đỡ công ty mình rồi bắt Giám Đốc phải thế này, thế kia với cô ta thôi em.
-Ơ thế là có người chống lưng hả chị. Chống có nổi không đó? Chứ em biết Giám Đốc của mình không phải dạng vừa đâu..
…
Hai người họ đứng nói qua nói lại tôi nghe càng thêm ghét. Nhất là Như Ý nó cứ cố tình nói xoáy vào gia đình tôi. Thế nên không nhịn được tôi định đứng bật dậy đáp lời lại họ thì vừa hay điện thoại tôi lại có tin nhắn báo đến
-Không cần quan tâm đến ai cả. Cứ làm tốt chuyện của mình.
Đọc xong tin nhắn vô thức tôi đưa mắt ngó quanh phòng. Khi nhìn thấy mấy chiếc camera nhỏ được ngắn 4 góc phòng tôi mới ngẫm ra được tại sau Thành Phong lại nhắn như thế. Nhưng mà dù sao thì cũng không thể nhìn được. Tôi bấm nhanh rép một tin cho Thành Phong rồi đứng lên nhìn về phía họ bằng đôi mắt không thiện cảm. Tôi trả lời thẳng
-Chuyện tôi có người chống lưng hay không thì vẫn là được đích thân Tổng Giám Đốc đưa vào làm. Thế nên nếu hai người có ý kiến ý cò gì cứ liên hệ thẳng Thành Phong. Còn ở đây tôi không có phận sự phải tiếp chuyện hai người. Muốn nói gì xin mời ra chỗ khác.
-Cô?
-Mày được lắm.
-Xin mời.
Tôi nói dứt khoát với thái độ cực kỳ khó chịu nên đã chọc giận hai con người kia. Bọn họ định tiếp tục gây chuyện với tôi thế nhưng vừa lúc Như Ý định lớn tiếng mở lời tiếp thì vừa hay nó có điện thoại gọi đến. Không biết đó có phải là Thành Phong gọi hay không nữa mà vừa thái độ hằn học với tôi, sau khi thấy cuộc gọi đến thì sắc mặt nó thay đổi hẳn sau đó không thèm nhìn tôi lần nào nữa mà nhanh chóng vội vã rời đi luôn.
Còn lại tôi và Ngọc Hạnh. Thấy cô ta vẫn chưa chịu rời đi. Tôi liền hỏi
-Còn cô? Muốn gì nữa!
Cô ta liếc tôi một cái rồi nhanh chóng quay lại chỗ của mình luôn. Tôi nhếch môi cười, rồi thở dài, ngồi xuống ghế. Thật sự quá mệt mỏi khi mà bản thân dù đã thật sự nhẫn nhịn nhưng vẫn có người cố tình kiếm chuyện. Cũng may cho họ là gặp tôi đúng vào lúc tôi đã trưởng thành. Chứ nếu như họ gặp tôi sớm hơn, cái lúc mà tuổi mới lớn, chắc chắn những người như bọn họ sẽ không có kết cục tốt đâu.
Đang bực dọc thì vừa hay anh Phương đi vào. Thấy tôi im lặng, cả khuôn mặt hầm hầm đầy sát khí anh liền đưa tay xuống gõ mạnh lên mặt bàn mấy tiếng để gây sự chú ý của tôi. Anh nói
-Này Nhật Hạ? Em có sao không hả ?
Nghe anh ấy hỏi tôi lập tức thu lại khuôn mặt khó chịu của mình rồi chớp chớp mắt nói
-Dạ em không sao ạ?
-Nhìn mặt em đỏ bừng anh cứ tưởng em bệnh.
-Dạ không? Cảm ơn anh!
-Ừ đây là yêu cầu thiết kế váy dạ hội của bên đối tác. Đối tác lần này của chúng ta là một ngôi sao hạng A nên yêu cầu của họ cũng rất khắt khe. Em xem qua rồi làm cho anh nha. Đầu giờ chiều nộp bản phác thảo cho anh xem trước.
Nhận cái yêu cầu này từ tay của trưởng phòng thiết kế thật ra tôi có hơi tự tin một chút bởi vì trong những năm theo học thiết kế thời gian vì Thành Phong tôi đã phải làm rất nhiều đề án , và trong những đề án đó thì thiết kế váy dạ hội là một trong những đề án được mong chờ nhiều nhất vì trong đề án này sinh viên như chúng tôi sẽ được thỏa trí tưởng tượng và sáng tạo nhiều hơn và tất nhiên càng về sau độ khó càng cao sẽ càng giúp chúng tôi có thêm nhiều kỹ thuật.
Nhanh trí tôi gật đầu chắc nịt và tự tin nói với anh Phương
-Ok anh em nhận. Đầu giờ sẽ nộp lên anh bản thiết kế hoàn chỉnh nhất.
Anh Phương thấy tôi tự tin thì vui vẻ đáp lại.
-Ok em!
Anh Phương đi rồi tôi nhanh chóng chuyên tâm vào cái yêu cầu của bên khách hàng đặt ra. Vừa đọc vừa suy nghĩ trong đầu để mau có sáng kiến. Nhưng cũng thầm đánh giá rằng bên khách hàng này đúng là một người thật khó tính khi mà cái yêu cầu của họ đặt ra không hề đơn giản một chút nào
-Giá trị chiếc váy sẽ không thành vấn đề chỉ cần cái thiết kế này truyền tải được hết hai thái cực trái chiều của người phụ nữ ” vừa muốn gợi cảm quyến rũ. Nhưng vẫn giữ được nét trong sáng , ngây thơ.
Vừa đọc xong tôi ngồi xoay xoay cây viết và thầm ngẫm nghĩ trong đầu. Cô ấy thật tinh tế.cô ấy muốn phụ nữ sống đúng với con người mình. Nhưng mặc khác vẫn mong xã hội này sẽ không có định kiến bất công với họ. Chỉ cần hiểu được cái yêu cầu về người muốn thiết kế chiếc dạ hội này thì tôi cũng đủ hiểu vì sao cô ta lại được ngôi sao hạng A rồi.
Đang ngồi suy nghĩ một mình để thả hồn lấy ý tưởng thiết kế thì bên kia bất chợt tôi nghe thấy tiếng của Ngọc Hạnh nói vọng lại bên tai tôi
-Không biết là có làm được ra trò gì không nữa. Để coi tự tin được bao lâu.
Tôi nghe xong biết cô ta không nhắc đến tên nhưng là đang cố tình kiếm chuyện với mình. Cũng chẳng hiểu tôi đã làm cái quái gì để cô ta cứ khó chịu với tôi mãi như thế. À hay là do lúc nãy có một anh cùng phòng ví tôi là hoa khôi xếp cùng cô ấy nên từ đó liền tỏ ra ghét tôi. Nếu vậy thì chê nha, tính tình cô ta đáng chê lắm nha. Mà ngộ là bây giờ tôi không nhịn nữa, nên tôi liền nhếch môi cười trừ rồi giả vờ thở dài bâng quơ đáp lại
-Haiii đúng là đời..
Loay hoay là bị chó táp.!