Trọn Nghĩa Tào Khang

Chương 13: Cuộc chiến cân sức

--Ăn cái này đi ..

Cô út Trân rủ rê hai đứa nhỏ.

- Cô út ơi .. mua cho con cái này nữa.

Ốc nó chỉ chỉ tay vào rổ khoai lang luộc nóng bóc khói của bà cụ còng lưng. Nó nhớ lúc trước buổi sáng má nó hay mua khoai lang luộc để hai má con ăn. Giờ thấy rổ khoai lang nó lại nhớ má nó quá trời. Út Trân bị tiếng gọi cô út ngọt xớt của con Ốc làm cho mềm lòng, rút ra một cắc mua cho nó hai củ. Con nhỏ này thiệt là biết cách nịnh nọt, đáng yêu như vậy bảo sao chị An không thương nó cho được.

Con Sen đi phía trước mấy bước. Nó nhìn bánh ướt nóng hổi, thơm thơm của quán thì thèm chảy nước miếng. Út Trân đi phía sau cũng nuốt nước miếng ừng ực, sáng giờ cô chưa ăn gì nên đói muốn hoa mắt. Út Trân háo hức bước vào quán với chiếc bụng kêu lên âm ỉ.

- Cho hai đĩa bánh ướt đi dì ơi ..

Ốc do có khoai rồi nên không ăn bánh ướt được. Hai đĩa bánh ướt nóng được mang ra, chan thêm xíu nước mắm ớt cay cay, Út Trân ăn hết một hơi rồi lại kêu thêm một đĩa. Con Sen thấy cô út nó ăn uống hổng giữ ý tứ thì cười sang sản, út Trân đánh vô đầu nó một cái vì cái tội chọc quê cô. Cô út nhỏ xíu người cô út ăn được ghê.

Út Trân còn hào phóng kêu thêm ba chai nước ngọt xá xị để uống. Khi đã no nê thì cô kéo hai đứa nhỏ đứng dậy hùng hồ gọi lớn:

- Tính.. tiền.. đi ..

Bà chủ quán bước ra đon đả:

- Của cô hết một đồng ..

Út Trân mò mò trong túi áo xuyến lấy bạc:

- Ý .. chết.

Con Sen nghe vậy hiểu ngay là có biến. Bởi vậy cô út không đáng tin chút nào.

Nằm gọn lỏn trong tay út Trân là một cắc hai xu. Hồi nãy cô lắc lắc túi len keng tưởng đâu còn nhiều nên mới không lấy tiền của chị dâu. Có ai ngờ đâu ăn nhiều quá trời nên không đủ tiền trả:

- Trời đất ơi cái cô này .. tính ăn rồi không trả tiền người ta hay gì. Bà con ơi .. lại đây coi người thì đẹp đẽ mà ăn quỵt nè..

Bà chủ thấy có dấu hiệu liền muốn la lớn lên kêu lính lại bắt ba cô cháu này. Út Trân thấy bà chủ hung dữ thì cô cũng phát bực:

- Từ từ tui trả bà làm gì dữ vậy. Có một đồng bạc mà làm thấy ghê.

Bà chủ cầm cái vá dùng để múc nước mắm sấn tới:

- Cô ăn hết bao nhiêu đây rồi còn nói ngon nữa hả.. hổng có tiền thì bớt ăn lại. Ăn cho dữ rồi hổng có tiền trả.

- Ai nói tui hổng có tiền ..

- Vậy tiền đâu .. trả đi.

Út Trân tức mình, cô lột ngay cái vòng hôm bữa má mua cho cô đưa đến trước mặt bà chủ:

- Nè .. coi như bà lời đó.

- Ai mà biết cái vòng của cô thiệt hay giả..

Bà chủ miệng nói nhưng tay vẫn giựt lấy cái vòng của út Trân đưa lên miệng cắn thử một cái. Coi như giữ làm tin vậy.

- Bà khỏi cắn coi chừng gãy răng đó, út Trân này không bao giờ đeo vàng giả đâu. Lát nữa tui quay lại trả một đồng cho bà .. bà trả tui lại cái vòng. Mà bà buôn bán thì bớt bớt cái miệng lại đi .. chửi quá ai mà dám ăn của bà nữa.

Cô út Trân đứng cãi với bà chủ. Con Sen với Ốc đứng một bên cũng đổ mồ hôi hột. Ốc muốn chạy đi kiếm mợ nhưng con Sen sợ nó lạc nên không dám cho nó đi. Con Sen mỏ hỗn cũng không vừa, dám bắt nạt cô út của nó là tới số rồi.

- Cô út tui giàu lắm á .. tại cô út ăn nhiều bột ngọt nên quên mang tiền theo thôi.

Út Trân nghe con Sen nói vậy thì cô tát vô đầu nó một cái.

- Ai mượn mày khai vậy con kia..

- Con bênh cô út mà .. cô út đánh con.

- Mày bênh hay mày làm nhục tao.

Cuộc chiến vẫn không có dấu hiệu kết thúc. Hoài An sau khi mua nút bấm để về đơm lại cái áo cho má chồng, với tiện thể mua thêm một ít thuốc rê cho cha chồng, lại trong giỏ có thêm một sâu bánh ú cho Ốc với mấy đứa nhỏ ở trong nhà.

Cô mới nhanh chân đi ra quán nước chỗ hẹn với út Trân. Cô sợ mấy đứa nhỏ chờ mình lâu nên tranh thủ mua đồ nhanh một chút. Ai dè ra đến đó vẫn không thấy bóng dáng đứa nào hết. Cô ngồi đợi một chút cũng không thấy nên muốn quay trở lại tìm.

Đoán không sai khi thấy cô em chồng của mình đương đứng cãi lộn với người ta, con Sen cũng xăn tay áo đứng chắn trước mặt cô út để che cho cô út nó chửi người ta.

Bà chủ dù muốn múc cá vá vô mặt hai đứa con gái mất nết này lắm. Nhưng nhìn thấy cách ăn mặc cùng cái giọng điệu hung dữ của út Trân thì đắng đo không dám. Người bu lại xem náo nhiệt cũng đông hơn.

Hoài An nghe tiếng cãi nhau mỗi lúc một lớn thì nhanh đi lại. Cô muốn kéo em chồng về, con gái con nứa ai mà đứng giữa chợ cãi nhau như thế này. Cô cũng sợ bà chủ kia động tay động chân với út Trân. Cô út mà trầy xước gì về má chồng cô la cô chết.

- Chuyện gì vậy em?

- Chị coi con mẹ này nè .. em đem thiếu tiền. Đưa cái vòng cho bả rồi mà bả cứ chửi em quài ..

Út Trân lập tức méc với chị dâu, con Sen cũng chiêm vô:

- Đúng rồi đó cô, cô út đền tiền rồi mà bà này ỷ mập ăn hϊếp cô út á.

- Mày nói ai mập hả con lùn mã tử kia ..

- Thì bà mập nó nói bà mập chứ có nói sai đâu. Chừng nào nói bà ốm hẵn chửi nó.

Út Trân cũng cãi lại.

- Hai đứa .. hổng có được nói như vậy.

Hoài An la hai đứa em của mình, hai đứa nhỏ bị la thì cũng im bặt, đứng dũi dũi chân đợi cô xử lí bà mập kia.

Sau đó cô quay sang nhìn bà chủ, thấy cái vòng vẫn còn trên bà ta thì lấy tiền trong túi áo ra hỏi:

- Em tui thiếu của dì hết bao nhiêu?

Bà chủ kia thấy Hoài An ăn nói đàng hoàng thì cũng dịu xuống:

- Mấy đứa em cô ăn như hạm đội hết một đồng bạc của tui .. còn giở giọng lớn lối. Cái vòng này là cổ đưa chứ tui hổng có lấy của cổ à.

- Đây trả dì một đồng hai cắc coi như xin lỗi. Dì trả cái vòng đó lại cho em tui đi.

Bà chủ cầm được bạc rồi thì cũng trả cái vòng lại cho Hoài An mặc dù vẫn còn hơi tiếc. Cô cầm lấy trả lại cho út Trân cái mặt vẫn đang hầm hầm đứng đó.

- Về thôi ..

Cô dắt tay Ốc rồi gọi hai đứa vẫn còn đang muốn đánh lộn kia về. Út Trân với con Sen cũng phải lủi thủi đi theo cô về. Hoài An kéo kéo tay út Trân đi ngang qua bà chủ vừa nói:

- Cái vòng này má mua tới bảy chục đồng lận đó cô út. Sau này không có được tuỳ tiện đưa cho người ta nữa nghe hôn.

Út Trân trợn tròn mắt xém xíu nữa là cô mất mấy chục đồng bạc cho con mẹ mập kia rồi. Còn bà chủ quán nghe con nhỏ nói vậy thì trong lòng tiếc hùi hụi.

- Dạ .. em biết rồi.

- Sao hồi nãy em nói có mang tiền theo mà ...

Hoài An vừa dắt tay con Ốc vừa hỏi cô em chồng xém gây chuyện của mình.

- Tại em tưởng đủ ăn.. tại có thêm con Sen với con Ốc ăn thêm nên mới thiếu á chị.

Út Trân biện bạch. Con Sen nó chưng hửng:

- Trời ơi cô út .. con ăn có chút xíu, con Ốc không có ăn gì ngoài củ khoai luôn. Toàn là cô út ăn hết mà cô út đổ thừa.

- Suỵt .. mày muốn tao bị la nữa hay gì.

Hoài An thiệt cũng bó tay với cô em chồng này. Ai đời con nhà phú hào mà ra đường mà trong túi chỉ có một cắc hai xu như cô út vậy không. Biết vậy nhưng cũng không nỡ trách mắng út Trân, cô dịu dàng dùng khăn lau đi mấy vết dơ trên áo xuyến của em út cẩn thận dặn dò:

- Mai mốt nếu gặp tình huống như vậy thì sai em Sen chạy đi tìm chị .. chứ đừng có cãi nhau với người ta. Nghe hôn...

Út Trân thấy chị cưng thì ương bướng nói:

- Em có thèm cãi với bả đâu .. tại bà chửi em trước. May là chị tới kịp chứ không là em với con Sen khô máu với bả luôn rồi.

Hoài An cũng không vì thái độ của cô em chồng mà khó chịu, chỉ buồn cười hỏi:

- Có chút éc nhắm làm lại ai hông mà đòi khô máu. Thôi che dù lên đi hai cô .. trời nắng lắm coi chừng bệnh đó.

Hoài An giở dù che cho út Trân, có cảm giác cô hơi cưng chiều, dung túng cho cô em chồng xinh đẹp này rồi.

Con Sen xách cái giỏ đi bên cạnh lầm bầm:

- Cô út xung thì khô máu đi chứ con sợ bà mập kia lắm. Bả đè mình cô út thôi đủ rồi ..

Bốn người thủng thẳng đi ra khỏi chợ, ai nấy qua lại đều nhìn hai cô cháu vừa mới làm một trận tưng bừng kia bằng con mắt thán phục. Đại khái bà mập mập chủ quán bánh ướt nổi tiếng dữ nhất cái khu chợ này vậy mà vẫn phải chịu thua trước cái mỏ hỗn của hai cô cháu này. Đúng là nhỏ nhỏ nhưng có võ.

Hoài An kêu xe kéo chở về nhà. Ốc nó thấy mợ đồ mồ hôi lấm tấm trên trán thì lấy tay áo lau lau cho mợ hỏi ngây ngô:

- Mợ có mệt hông?

Hoài An cười dáp:

- Ốc lau mồ hôi cho mợ là mợ hết mệt rồi.

- Vậy Ốc lau cho mợ suốt đời luôn.

- Thiện hông đó .. mai mốt lớn lên đòi bỏ mợ là mợ giận mợ khóc đó.

Ốc hoảng sợ vội lắc đầu:

- Hông có Ốc ở với mợ mà ..

Hoài An vừa cười vừa thọt vào hai bên hông của nó khiến con nhỏ nhột. Cô chợt nhận ra từ ngày có Ốc số lần cô cười cũng nhiều hơn trước. Thấy Ốc vô tư cười đùa lòng cô bất chợt cũng vui lây. Ốc cười lên khặc khặc trên chiếc xe kéo. Con Sen với út Trân đi xe phía sau ngồi im im, nghe thấy tiếng con Ốc cười mà thắc mắc, con nhỏ mắc giống gì cười quài hổng biết. Hai người bọn họ mới chửi lộn xong mệt muốn chết mà nó còn sức lực cứ cười quài.

- Mày nhỏ con mà cũng xung ba khía quá hén .. lỡ bả múc cái vá vô mặt là khỏi lấy chồng luôn nha con.

Út Trân xoa xoa cái cổ tay áo xem dầu thơm còn lưu hương không, cô sợ cái mùi ở quán ăn ám hết mùi dầu thơm mắc tiền của cô. Con Sen cũng quẹt tay áo lau mồ hôi, trời gì nóng muốn chết:

- Con sợ bả đánh cô út thôi. Cái miệng cô út quá trời quá đất mà.

- Ý mày nói tao dữ á hả ?

- Con hổng dám ..

- Ừ .. tao cho ăn bánh ướt rồi đó, tối lên ngủ với tao đó nhe chưa.

Con Sen nó lập tức nhăn mặt như khỉ ăn ớt:

- Nữa hả cô út .. hồi đó cô út ngủ một mình được mà.. sao giờ cứ kêu con lên ngủ chung quài vậy.

Út Trân vùng vằn:

- Đi mà năn nỉ mày luôn á.. tại mấy bữa trước tao hay nằm mơ thấy ma nên sợ. Mai mốt tao đi Sài Gòn rồi .. hổng ai ám mày nữa đâu.

Tác giả: Vote cho mình nha mấy bạn