Bàn tay dày rộng của Tần Trạch Châu ôm lấy mông Khương Y, mười ngón tay bóp chặt lên da thịt mềm mại, anh chỉ tốn chút sức là đã có thể nâng cô lên, bày ra tư thế phù hợp nhất để thỏa mãn du͙© vọиɠ của chính mình.
Anh vừa làm, vừa quan sát biểu cảm của Khương Y.
Đôi mắt thiếu nữ ngấn nước, thi thoảng lại ngước lên nhìn anh bằng ánh mắt phong tình vạn chủng. Tần Trạch Châu thầm than một tiếng, bàn tay ôm cô vào lòng rồi vươn cổ ra hôn cô.
“Ưm… ư…”. Bàn tay của thiếu nữ chỉ có thể bị động khoác lên vai anh, giống như một người rơi xuống nước đang cố bám vào chiếc phao cứu mạng, cô hé miệng một cách bất lực để mặt cho người đàn ông xâm phạm.
“Mẹ kiếp”. Cô nghe thấy người đàn ông thấp giọng chửi thề, sau đó, cả cơ thể bị nâng lên cao. Cô sợ hãi ôm chặt lấy vai người đàn ông, phát hiện bản thân đã được anh bế lên.
Cây gậy đó của anh thuận thế đâm vào giữa hai chân Khương Y rồi theo cử động lắc lư nó chọc lên nơi tư mật của cô.
“Nóng…” Cô khẽ kêu lên một tiếng.
“Nóng? Cái gì nóng? Dươиɠ ѵậŧ sao?” Tần Trạch Châu đứng lại giữa đường, giữ lấy hông thiếu nữ rồi cố tình đẩy hông vài cái. Cây gậy cứ thế chọc vào giữa đùi cô, ma sát lên bộ phận mềm mãi nhất của thiếu nữ.
Khương Y cảm nhận được nơi xấu hổ kia đang bị chà xát, một cảm giác ngứa ran kỳ lạ bỗng chốc ập tới, đầu óc cô cũng theo đó mà nóng rực lên.
Khương Y ôm lấy bờ vai người đàn ông, vùi mặt vào hõm vai anh, yếu ớt van nài: “Đừng… đừng như vậy nữa…”
Tần Trạch Châu nhân cơ hội hít hà mùi hương của thiếu nữ trong ngực, anh cố ý nhéo mông cô, sau đó ra sức đẩy hông vài cái.
Thấy Khương Y khẽ run lên, cả tâm hồn và thể xác đều nằm gọn trong vòng tay mình, trái tim anh cảm thấy thỏa mãn kỳ lạ.
“Tôi thấy em rất thích mà, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy hết cả lên thằng nhỏ của tôi đây này”. Khương Y nghe thấy lời này thì mặt đỏ tía tai.
Tại sao anh cứ nói ra những lời… đáng xấu hổ như vậy!
Tần Trach Châu vẫn thấy không đủ, anh liếʍ lên vành tai cô, hỏi: “Chung Lẫm đã làm em như vậy bao giờ chưa?”
Khương Y không trả lời, Tần Trạch Châu cố ý nâng cô lên tạo ra một khoảng cách nhỏ, sau đó đẩy hông đâm dươиɠ ѵậŧ lên, chà qua chà lại, qυყ đầυ cứ thế sượt qua miệng lỗ nhỏ, thi thoảng nó lại chọc vào một cái, như thể định đâm vào bên trong thật vậy.
Thiếu nữ trong ngực quả nhiên sợ hãi run rẩy, cô yếu ớt kêu lên: “Đừng… đừng mà…”
Âm cuối ngân nga kéo dài, quả thực rất quyến rũ.
“Vậy em trả lời tôi, Chung Lẫm đã từng làm như vậy bao giờ chưa?” Tần Trạch Châu bề ngoài nhìn ung dung, nhưng thực tế trong lòng đang rất bức bối, anh điên cuồng đưa đẩy hông, dần dần gia tăng tốc độ khiến âʍ đa͙σ cô phát ra âm thanh nhóp nhép.
Khương Y quả thực rất sợ, cô run rẩy trả lời anh, giọng nói như sắp khóc: “Làm… làm một lần”.
Sau khi cô hổ thẹn trả lời xong thì ấp úng van nài người đàn ông tha cho mình: “Đừng… đừng đút vào trong mà…”
Tần Trạch Châu không buông tha cô, anh lại thấp giọng hỏi: “Làm trong bao lâu?”
Khương Y vùi mặt vào hõm vai anh, nhắm nghiền mắt, nhục nhã vô cùng: “Không… không biết…”
“Hửm?” Tần Trạch Châu hít sâu một hơi đẩy eo lên, vốn chỉ định cho cô một bài học, nhưng không khống chế nổi nên cây gậy to dài đó đã tiến vào một chút, phần qυყ đầυ lập tức bị cái nhỏ bé nhỏ mềm mại mυ'ŧ lấy.
“Ưm!” Anh rên lên, động tác trong nháy mắt dừng lại, biểu cảm có chút bàng hoàng như không thể tin được, nhưng hơi thở càng lúc càng nặng nề.
“Aaa… ưm…” Khương Y bắt đầu giãy dụa, bàn tay nhỏ cuộn tròn lại rồi cứ thế đánh lên bả vai Tần Trạch Châu. “Đã nói đừng đi vào rồi! Đau! Khốn khϊếp! Anh là đồ khốn khϊếp!”
Tần Trạch Châu hồi thần trở lại, ôm lấy thiếu nữ đang khóc lóc om sòm, hạ thân không dám làm gì nữa, nhưng cũng chưa rút ra.
“Anh… anh mau đi ra đi, xin… xin anh đó…” Hai mắt Khương Y đẫm lệ, van nài Tần Trạch Châu bằng vẻ mặt vô cùng đáng thương.
Người đàn ông bỗng chốc mềm lòng, anh gồng mình kìm chế ngọn lửa du͙© vọиɠ trong người, dỗ dành cô: “Đừng khóc nữa, tôi chưa đi vào sâu, chỉ mới đút vào phần đầu thôi, không tin em nhìn xem”.
Thiếu nữ nghe vậy thì cúi đầu xuống, nhìn thấy một cây gậy thịt to dài giữa hai chân mình, nó nối liền hạ thể của cô và phần háng của người đàn ông.
Cô bị hình ảnh này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vội vã ngẩng lên, hai mắt nhắm lại, gục đầu lên bả vai người đàn ông, nhưng cô vẫn còn tức giận: “Vậy anh mau đi ra đi!”
Tần Trạch Cô thấy dáng vẻ này thì không nhịn được mà muốn chêu cô.
“Tôi cũng muốn rút ra lắm, nhưng cái miệng nhỏ bên dưới em khít quá, không rút ra nổi”
Bỗng có một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh, anh dịu dàng dỗ dành cô: “Hay là, em thử kéo nó ra đi?”
Khương Y vểnh tai, nghe thấy lời này của anh thì gò má đỏ bừng vì xấu hổ, cô lặng lẽ ngước mắt lên: “Vậy anh, không được động đâu đó”.
Khóe môi Tần Trạch Châu nhếch lên, mỉm cười nhìn cô: “Tôi không động đâu”.
Khương Y bán tính bán nghi, nhưng việc cấp thiết lúc này là bỏ cây gậy đó của anh ra.
Nhưng bỏ ra kiểu gì?
Khương Y do dự một hồi, đôi mắt từ từ nhìn xuống, quan sát cây gậy đang kết nối hai người lại kia, sau đó xấu hổ thu hồi ánh mắt, mấy giây sau lại nhìn xuống, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cô bấu víu lên vai người đàn ông, từ từ nhấc mông lên.
Bởi vì động tác rất cẩn thận và chậm rãi, toàn bộ sức chú ý của cô đều dồn vào nơi đó, vậy nên toàn bộ quá trình như thể được phóng đại lên.
Cô cảm giác cây gậy đó đã nong bộ phận chưa từng bị khai phá của mình ra, theo động tác nâng mông, nó ma sát lên phần thịt mềm mại ở nơi đó, rồi từ từ rút ra…
Cuối cùng, khi mông cô đã nâng lên cao, cây gậy đó cũng đi ra hoàn toàn.
Cô thở phào một hơi, sau đó trong lòng không nhịn được sự bực tức.
Anh còn nói đi vào không sâu, rõ ràng cô cảm thấy vào rất sâu đó.
Nếu thế này mà mới chỉ là đi vào phần đầu, vậy cả cây gậy đâm vào thì sẽ đau tới mức nào nữa…
Khương Y bất giác cúi xuống nhìn, thằng nhỏ của người đàn ông đang dựng đứng lên, vừa thoáng nhìn là có thể biết được nó to lớn và dài tới cỡ nào…
Tần Trạch Châu không chú ý tới hành động này của cô, trước mắt điều cấp thiết anh cần làm đó là dập lửa.
Vừa mới được cái lỗ nhỏ đó của cô mυ'ŧ lấy, lúc này thằng nhỏ của anh như sắp nổ tung tới nơi!
Tần Trạch Châu bế Khương Y lên đi về phía giường, anh ném cô lên rồi lập tức nằm đè xuống.
Cơ thể cao lớn ép chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của thiếu nữ, sau đó thô lỗ lật người cô lại, để cô nằm sấp lên giường, rồi lại đè xuống, tay phải vòng qua cổ bịt chặt miệng cô lại, còn tay trái mò xuống dưới đút dươиɠ ѵậŧ của mình vào giữa hai đùi cô.
“Kẹp chặt chân lại, làm tôi xuất ra thì tôi sẽ tha cho em”. Thật ra anh không cần nói thì hai chân của cô cũng đã xiết lại rất chặt rồi. Hai chân anh dang rộng, kẹp chặt không cho cô cơ hội thả lỏng.
Chỉ cần cô hơi buông lơi, tay trái anh sẽ vỗ bôm bốp lên mông cô, tuy rằng không đau, nhưng âm thanh đó rất xấu hổ.
Người đàn ông thúc mạnh eo đâm rút gần một trăm cái. Hơi thở trở nên dồn dập và ám muội, nó khác với tiếng thở hổn hển khi tập thể dục vì nó còn xen lẫn với cả kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙©.
Tần Trạch Châu không thể ngờ được rằng, chiếc mặt nạ công tử ga lăng hoàn mỹ mà mình luôn đeo trên mặt, lại có ngày bị lột bỏ trước mặt cô.
“Da^ʍ quá”. anh kéo dây áo trên vai Khương Y xuống, phủ môi lên rồi hít một hơi thật sâu, trong đầu bỗng hiện lên vết tích trên xương quai xanh của cô. Rồi như bị bỏ bùa mê, anh há miệng cắn lên da thịt mỏng manh ấy, nghiến nhẹ lên, còn bàn tay kia thì không khống chế được thọc xuống trước ngực cô, nắm lấy bầu vυ' căng tròn mà mình đã thèm khát từ lâu.
Lúc này, bộ váy ngủ trên người thiếu nữ đã nhăn nhún thành một cục, thảm hại quấn trên eo cô, còn phần thân dưới… phần thân dưới của cô, thì hoàn toàn lộ ra ngoài!
Bàn tay người đàn ông bóp chặt lấy bầu vυ' mềm mại của cô, liên tục xoa nắn, xúc cảm kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ bàn tay truyền lên tới não bộ khiến kɧoáı ©ảʍ càng tăng lên.
Trong lần đầu tiên gặp cô tại hôn lễ của Chung Vân Đức, anh đã nhìn thấy cặρ √υ' căng tròn này, không biết cô ăn gì mà ngực lại có thể lớn, có thể căng, có thể mềm mại tới vậy! Quả thực rất dâʍ đãиɠ!
“Ưm… ưm…aaa…” Tần Trạch Châu buông tay khỏi miệng Khương Y, trong lòng bàn tay dính đầy nước miếng của cô.
Anh cũng chẳng để tâm, bàn tay ướŧ áŧ đó cứ thế nắm lấy bên ngực còn lại. Bàn tay ẩm ướt xoa bóρ ѵú mang tới một kɧoáı ©ảʍ rất khác.
Anh muốn xâm chiếm cô, vấy bẩn cô!
“Ưm… ưm… ư…!”
Tần Trạch Châu đâm chọc rất lâu, những phút giây cuối anh đâm thật mạnh khoảng vài chục cái, sau đó thoải mái bắn ra.
Lúc xuất tinh, anh cố ý rút dươиɠ ѵậŧ rồi bắn hết lên lưng cô, ánh mắt si mê nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c của mình dính đầy lên tấm lưng trắng nõn của thiếu nữ, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Thấy chướng mắt với đống vải nhăn nhún ở eo Khương Y, Tần Trạch Châu lột nó ra vứt sang một bên, tay anh quệt lên thứ chất lỏng trắng đυ.c vẽ loạn lên lưng cô.
Sau đó, bàn tay dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ mơn trớn lên cổ của Khương Y, anh áp người xuống phủ lên tai cô, giọng nói ám muội vang lên: “Trên người em đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi, có thích không?”
Gương mặt của Khương Y đỏ bừng sau cơn kɧoáı ©ảʍ, nhưng cô vẫn còn tức tối nên quay đầu đi không thèm để ý tới anh.
Tần Trạch Châu cũng không giận, anh kiên nhẫn xoay đầu Khương Y lại, bàn tay dơ dáy cố ý xoa lên mặt cô, quan sát cảnh tượng muốn trốn mà không trốn được của thiếu nữ dưới thân.
Cô quả thực có độc, anh chỉ cần nhìn thêm một chút là lại muốn hôn cô.
“Gọi một tiếng chồng xem nào”. Giọng nói khàn khàn của anh cất lên.
Khương Y nhìn anh bằng ánh mắt không tin nổi.
Tần Trạch Châu nhìn vào môi cô, “Nếu không gọi thì tôi sẽ hôn em”.
Giọng nói từ tốn tiếp tục cất lên: “Sau đó sẽ lại đè lên em chơi thêm lần nữa. Đùi đã dùng rồi, vậy lần này nên dùng gì được nhỉ?”
Ánh mắt anh hướng xuống dưới, dừng lại ở hai bầu vυ' của cô.
Tần Trạch Châu tiếp tục thúc ép: “Có đồng ý gọi chồng không nào?”
Khương Y ấp úng, giọng nói yếu ớt phát ra từ tấm chăn.
“Ch… chồng”
Tần Trạch Châu hơi sững lại, gương mặt lập tức nở nụ cười, anh kiên nhẫn tiếp tục dỗ dành cô: “Vợ ngoan, gọi lại một lần nữa đi”.
Nghe thấy tiếng “vợ” mà đối phương phát ra, trái tim Khương Y đập lên rộn ràng, trong lòng cảm thấy còn xấu hổ hơn ban nãy.
Anh… anh là anh trai của Tần Phi Phi mà. Khương Y lúng túng, lắc đầu: “Không… không gọi nữa đâu”.
Tần Trạch Châu dang rộng hai chân, cọ xát cây gậy vẫn còn cứng lên mông cô: “Vậy tôi làm em tiếp nhé”.
Cơ thể Khương Y run lên, lập tức gọi thêm một tiếng “chồng”.
Tần Trạch Châu khẽ tán thưởng, đáp: “Ngoan quá”.
Sau đó, nghĩ ra điều gì, anh hỏi: “Em đã gọi Chung Lẫm như vậy bao giờ chưa?”
Khương Y lắc đầu: “Chưa từng”.
“Vậy em gọi cậu ta là gì?”
“… Anh cả”
“Chậc, tôi hỏi lúc mà cậu ta chơi em cơ mà”
“Anh ơi, Lẫm…”
Giọng nói rất nhỏ, nhưng Tần Trạch Châu vẫn nghe thấy rõ ràng.
“Ngoan, gọi thử một tiếng anh ơi xem nào”.
Quả nhiên. Khương Y cắn răng, cô biết ngay mà!
“Anh ơi” cô nói.
“Ngoan quá, nào, gọi lại một tiếng chồng đi”