Ngày hôm sau tỉnh dậy, Khương Y phát hiện mình đang nằm trong một l*иg ngực ấm áp, cô gần như lập tức nhớ lại chuyện hoàng đường xảy ra vào đêm qua.
Nhân lúc Chung Lẫm còn chưa thức giấc, cô từ từ thoát ra khỏi cái ôm của anh, cô rón rén mau chóng trở lại phòng mình, mở cửa, đi vào, khóa trái. Sau đó, cô dựa lưng lên cửa thở hồng hộc, trái tim đập loạn lên vì căng thẳng.
Thời gian vẫn còn sớm, cô không muốn dậy quá sớm, ngộ nhỡ xuống lầu một lại chạm mặt Chung Lẫm, vậy nên cô leo lên giường. Vốn Khương Y chỉ định nằm im một chỗ gϊếŧ thời gian, nhưng không ngờ chỉ một lúc sau liền chìm vào giấc ngủ. Tới khi tỉnh giấc đã là mười một giờ trưa.
Đây là lần đầu tiên cô ngủ dậy muộn tới vậy. Cô cho rằng vào giờ này thì Chung Lẫm đã không còn ở trong biệt thự nữa. Song không ngờ, lúc này lại đang ngồi trên sofa phòng khách.
Lúc Khương Y nhìn thấy bóng lưng của anh, động tác sững lại, cảm xúc rối ren, tiếp sau đó não cô ngay lập tức đưa ra quyết định. Hôm qua, trên người Chung Lẫm có mùi rượu, có lẽ là vì uống say nên anh mới thất thố như vậy chăng? Có lẽ anh ấy cũng chẳng nhớ gì nữa. Chỉ cần mình vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì là được.
Vậy nên, khi đối phương quay đầu nhìn lại, cô tỏ ra bình tĩnh cất tiếng chào hỏi: “Chào buổi sáng”. Sau đó, ấp úng thăm dò, “anh… hôm nay không đi làm sao?”
Chung Lẫm nhìn ra sự hoảng loạn của trong mắt thiếu nữ, trái tim anh chợt ngứa ngáy. Anh đặt máy tính bảng trong tay xuống, trả lời: “Hôm nay là thứ bảy”.
“À…” Khương Y đáp, nói rồi cô sải bước tiến về phòng ăn với ý nghĩ mọi chuyện đã ổn thỏa. Người hầu lúc này đang bắt đầu dọn bàn ăn.
Một lúc sau, có người ngồi xuống chiếc ghế đầu tiên, vị trí đó cách chỗ của Khương Y hai ghế ngồi, không tính là rất gần, nhưng vào thời khắc anh ngồi xuống, cơ thể Khương Y liền căng ra, lỗ chân lông trên người như cảm nhận được hơi thở của đối phương, bật chế độ cảnh giác. Nhưng khoảng thời gian tiếp sau đó, đối phương không mở miệng nói chuyện, thái độ rất tự nhiên, cũng không tỏ ra thân thiết quá mức, ánh mắt cũng chẳng tràn ngập sự nguy hiểm giống đêm qua.
Khương Y thở phào nhẹ nhõm, có lẽ đêm qua chỉ là anh nhất thời thất lễ mà thôi. Sau khi nghĩ thông suốt nên ngày hôm đó, cảm xúc của cô nhẹ nhõm đi hẳn.
Tới chập tối ngày hôm sau, Chung Lẫm gõ cửa phòng cô. “Đang làm gì đó?”
Khương Y lùi về sau nửa bước, tay vẫn nắm lấy tay nắm cửa, cô lại bày ra tư thế phòng bị. “Đang, đang làm bài”.
“Làm bài sao”. Lúc Chung Lẫm nói ra ba chữ này, giọng nói của anh rất êm dịu, thư thái, nhưng khi ánh mắt anh di chuyển từ bàn tay đang đặt lên tay nắm cửa của Khương Y tới khuôn mặt cô, bầu không khí phút chốc lại trở nên nguy hiểm.
Khương Y không ngửi thấy mùi rượu, nhưng Chung Lẫm đã dần trở nên tràn ngập tính xâm lược như đêm qua. Bàn tay cô nắm lấy tay nắm cửa từ từ siết chặt lại.
Một giây sau, bàn tay anh chạm lên cánh tay của cô, nhiệt độ nóng bỏng truyền từ cánh tay tới trái tim, cô giật nảy mình, lập tức buông tay nắm cửa thu tay về.
Động tác quá nhanh, bàn tay anh còn chưa kịp nắm chắc tay cô thì đã vuột mất. Anh quan sát thiếu nữ trước mắt, cô thận trọng rụt tay về đằng sau, nhưng trên gò má lại ửng đỏ, vô cùng xinh xắn, dễ thương.
Yết hầu của Chung Lẫm lay động, anh cố áp chế sự nôn nóng ở bụng dưới, tay phải phủ lên gò má Khương Y, ngón tay cái vuốt ve da thịt cô. “Cầm theo sách, tới phòng tôi làm”.
Khương Y ngước lên, trong ánh mắt cô hiện lên sự từ chối thầm lặng. Chung Lẫm cũng thuận thế cúi đầu, đặt lên môi cô một nụ hôn, thấy thiếu nữ bắt đầu hoàng hốt, anh nói: “Hay là tôi ở lại phòng em?”
Sự từ chối trong mắt cô tiêu tan, biểu cảm phòng bị cũng biến mất, tất cả điều này âm thầm nói lên cô đã thỏa hiệp. Vậy là tối hôm đó, cô mang theo đề kiểm tra tới phòng của Chung Lẫm, nhưng cô cũng chẳng làm bài nổi vì phải ngồi trên đùi Chung Lẫm học.
Ban đầu, mọi chuyện vẫn ổn, Khương Y mặc váy ngủ, Chung Lẫm cũng mặc đồ ngủ, da thịt của hai người không chạm vào nhau quá nhiều. Có điều, cánh tay đang ôm eo cô của Chung Lẫm không ở yên, vuốt ve khắp bụng rồi đùi cô thì thôi đi, thi thoảng còn sờ ngực cô, rồi không hài lòng khi bị lớp vải cản trở, anh vén váy cô lên, men theo mạn sườn lên mân mê ngực cô, cả bầu vυ' bị anh xoa nắn.
Vị trí này vô cùng mẫn cảm, Khương Y lập tức mềm nhũn người, cảm giác tê dại như bị điện giật truyền khắp cơ thể, toàn bộ sức lực của cô bị hút cạn kiệt, ngay cả xương cốt trên người đều trở nên rã rời.
Chẳng thể nào làm bài nổi. Chung Lẫm nhào nặn vυ' cô, bàn tay anh vừa nóng bỏng lại vừa dày rộng, khiến bầu vυ' cô trở nên đỏ ửng, tê tái như bị thiêu đốt.
Như vậy còn chưa đủ, anh còn nghịch đầṳ ѵú cô, đầu ngón tay ve vuốt hai hạt châu hồng hào dựng đứng, anh vừa chơi đùa vừa chăm chú quan sát. “Đầṳ ѵú của Y Y rất đẹp”.
Khương Y bị câu nói xấu hổ này của anh làm cho mặt đỏ tía tai, cô không dám nhìn anh, cả cơ thể vô lực nằm dựa trong ngực anh. Nhưng cho dù có nhắm mắt lại thì ánh mắt tràn ngập ham muốn tìиɧ ɖu͙©, giọng nói trầm thấp gợi cảm và những lời nói xấu hổ ấy vẫn hiện lên.
“Ưm”. Cô mở mắt liền nhìn thấy Chung Lẫm đang cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú mình. Cảm giác ướŧ áŧ từ đầṳ ѵú truyền tới khiến đầu óc cô hỗn loạn không thôi, tiếp sau đó cô cảm nhận được lưỡi anh đang liếʍ láp nơi mẫn cảm đó, thoảng thoảng còn mυ'ŧ mát, tâm trí cô trở nên trống rỗng, cô thấy mình đang bị dung nham thiêu đốt.
“Anh…” Tay cô đặt lên đầu anh, muốn đẩy ra, nhưng có lẽ do cơ thể đã mềm nhũn không còn sức lực, cũng có lẽ do trong tiềm thức cô thèm khát cảm giác dễ chịu, sảng khoái này, sức lực trên tay cô rất yếu ớt, không những không đẩy được người ra, mà còn giống như đang mời chào vậy.
Chung Lẫm mυ'ŧ xong một bên vυ' thì chuyển sang bên còn lại, anh vẫn chơi đùa như ban nãy, đầu lưỡi thi thoảng chêu chọc, thi thoảng lại đổi thành liếʍ láp, bú ʍúŧ.
Khi anh cuối cùng cũng tha cho hai bầu vυ' cô thì chúng đã bị liếʍ tới đỏ ửng lấp lánh, trên đó dính đầy nước miếng của anh. Anh chuyển sang hôn môi cô, hôn một cách mãnh liệt, đầu lưỡi vươn vào trong quấn lấy lưỡi cô liên tục khuấy đảo. “Ưm… ư…”
Khương Y há miệng đón nhận nụ hôn của anh, đồng thời cô cũng cảm nhận được cây gậy thịt bên dưới đã thức tỉnh, thứ cứng rắn đó đang chọc lên mông cô. Đôi mắt cô mở lớn, cơ thể giãy dụa, nhân lúc anh buông tha để cô hít thở, hai tay cô ấn lên ngực anh, vừa thở hổn hển vừa nói: “Không, không được, ngày mai còn phải đi học”.
Tối thứ sáu bị anh chêu chọc, sáng hôm sau cô ngủ tới tận mười một giờ trưa mới tỉnh, mai là thứ hai, cô không thể dậy muộn được. Chung Lẫm nhìn cánh môi đỏ au và vành mắt ngấn nước của cô, ánh mắt anh tối lại. Anh cởϊ qυầи áo của mình, móc dươиɠ ѵậŧ ra đâm vào giữa đùi cô. “Không sao, anh sẽ làm nhanh thôi”.
Vậy là trên chiếc ghế rộng rãi đó, Khương Y quay lưng ngồi lên người Chung Lẫm, cô bị anh thuyết phục bằng lý do “làm nhanh thôi” nên chủ động xiết chặt chân lại, để anh dễ dàng đâm chọc nhanh nhất có thể.
Cô cúi đầu nhìn phần qυყ đầυ lộ ra giữa hai đùi trắng nõn của mình, cô nhắm mắt, đầu bị Chung Lẫm xoay lại hôn. Chung Lẫm đẩy hông, cơ thể cô lắc lư lên xuống, ngay cả chiếc ghế cũng phát ra những âm thanh “lạch cạch”.
Thật là… dâʍ đãиɠ quá.
Hai vυ' Khương Y bị nhào nặn, đùi bị đâm chọc, miệng thì bị hôn, sau gáy, bả vai đầu bị người đàn ông gặm nhấm, anh dày vò cô gần một giờ đồng hồ mới xuất tinh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c dính lên chân cô.
Làm lâu như vậy mà còn nói sẽ nhanh thôi… Khi được người đàn ông ôm đi tắm rửa, cô không nhịn được sự bất bình trong lòng, l*иg mày cau lại, đôi mắt ngập nước, nhìn anh lên án nói: “Lừa đảo…”
Cơ thể Chung Lẫm tê liệt bởi cái nhìn này, trái tim anh mềm ra như nước, du͙© vọиɠ vừa khó khăn lắm mới áp chế được nay lại âm thầm bốc lên.
Anh giữ mặt thiếu nữ rồi hôn cô mãnh liệt, giọng nói khản đặc cất lên: “Tôi hối hận rồi, quả thực muốn chơi em không giường nổi nữa”.
Cơ thể Khương Y run lên, nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác và hoẳng sợ, hai mắt lấp lánh ánh nước, nhìn vô cùng tội nghiệp, vô cùng đáng thương.
Chung Lẫm che mắt cô lại: “Đừng nhìn tôi như vậy, nếu không sẽ chơi em thật đó”. Khương Y vội vã nhắm chặt mắt. lông mi cô quét qua lòng bàn tay Chung Lẫm, khiến tâm can anh ngứa ngày. Nhưng anh cũng không thể bắt nạt cô quá mức được, anh không nỡ.
Người cầm quyền cao quý, quả quyết sát phạt của Chung thị lúc này không thể kiềm chế tiếng chửi thề trong lòng. Mẹ kiếp, cô quả thực muốn lấy mạng anh mà.