Mỹ Bào Thiếu Niên Lại Ra Nước

Chương 26

Ẩu đả

"Có chuyện gì vậy?" Khương Bắc Hổ nghe thấy động tĩnh vội chạy ra, nhìn thấy Quỳnh Thuỷ bình yên vô sự hắn mới yên lòng.

"Chồng ơi, chồng ăn táo." Quỳnh Thuỷ cầm một trái táo to dâng lên cho Khương Bắc Hổ, đây là quả cậu tự mình chọn đem về cho anh ăn.

Ba người không một ai quan tâm tới tên mập còn ngồi bên thùng rác, cùng nhau quay trở vào tiệm nướng.

"Hôm nay bé ra ngoài ăn cái gì?" Khương Bắc Hổ nhận lại tiền Quỳnh Thuỷ xài dư, như có như không dò hỏi.

"A... ưʍ... chỉ ăn một vài món linh tinh, cũng không nhiều lắm." Quỳnh Thuỷ tự cho là thông minh trả lời qua loa để qua cửa, lại còn nhanh trí kéo Quỳnh Ý vào: "Anh hai còn làm chứng cho Thuỷ Thuỷ, Thuỷ Thuỷ không có ăn gì bậy bạ."

"······" Quỳnh Ý thật sự bị sự ngốc ngếch của đệ đệ chọc cười, tiền cũng chỉ còn thừa có mấy đồng mà còn dám mạnh miệng nói vậy, "Khụ... là tôi ăn, Thuỷ Thuỷ không có ăn cái gì."

Dầu dính trên miệng Quỳnh Thủy chưa chùi sạch, nghe Quỳnh Ý bảo kê còn thật sự cho rằng mình đã lừa được chồng, đúng tình hợp lý chui vào lòng Khương Bắc Hổ, "Thuỷ Thuỷ ngoan lắm, chồng mau khen bé, mau mau khen đi!"

Quỳnh Ý & Khương Bắc Hổ: ......

Quỳnh Ý không nhìn nổi nữa, anh đành tìm lý do trốn ra ngoài hít thở không khí.

Bây giờ là thời điểm chợ đêm náo nhiệt nhất, hầu hết các quán ăn đều chật kín người, Quỳnh Ý đứng bên một góc đường bậc lửa hút thuốc, trước mặt anh là khung cảnh rực rỡ của chợ đêm, mỗi người mỗi vẻ phản chiếu nhân sinh của riêng họ, gió đêm hè hoà tan khói thuốc mờ ảo của Quỳnh Ý, từng sợi gió len lỏi vào mái tóc ngắn của anh, khiến anh cảm thấy cổ có chút lạnh.

Cảm giác này thật lạ lẫm, thì ra cắt tóc ngắn sẽ có cảm giác mát mẻ như thế này. Quyết định cắt tóc của anh cũng chỉ là phút bốc đồng, nhưng đến giờ anh vẫn chưa cảm thấy hồi hận, mặc dù mái tóc dài trước đó đã cũng anh đi qua vô số hồi ức rực rỡ.

Có một số thứ tưởng chừng như cả đời đều không đổi, nhưng thật ra cũng không hề kiên định như ra nghĩ.

Quỳnh Ý khẽ nhếch miệng, nhìn từng làn khói xuất hiện rồi biến mất, trong lòng cũng không dễ chịu hơn chút nào. Từ bỏ, chỉ nghĩ tới hai chữ này thôi cũng khiến trái tim anh như bị bóp chặt.

Thật ra Quỳnh Ý không muốn nghĩ sâu hơn, anh không muốn nghĩ xem, rốt cuộc thứ anh muốn từ bỏ là Chu Thửa hay là sự trả giá suốt 6 năm qua, hay là từ bỏ khát vọng khống chế vận mệnh theo đuổi tự do mà anh có từ thuở chưa hoá hình.

Lúc này, một giọng thét chói tai của một người phụ nữ cắt đứt suy nghĩ của anh, một đám thanh niên mênh mông cuồn cuộn cầm mã tấu đi tới, bọn chúng ngạo nghễ thẳng chân đá bay bàn của các khách đang ngồi ăn.

"Đập, đập hết cho tao! Hôm nay tao phải phá nát cái cửa hàng này, cho bọn nó biết Phó Long ở Hải Thị rốt cuộc là ai!"

Phó Long chính là tên mập vừa bị Quỳnh Ý đạp bay tới thùng rác, hắn tung hoành trong giới lưu manh ở Hải Thị đã nhiều năm, chưa từng phải chịu nỗi nhục như hôm nay, hắn muốn để cho cái đám chó này biết thế nào là lợi hại. Theo lệnh của hắn, một đám lưu manh lập tức đập phá mấy cái bàn bên cạnh, dọa chạy một đống khách hàng.

Khương Bắc Hổ nghe tiếng chạy ra, Quỳnh Thủy ngoan ngoãn núp sau người anh, chỉ ló một cặp mắt ra tò mò nhìn coi có chuyện gì. A, thì ra lại là tên loài người xấu xí lúc nãy.

"Phó Long, mày định làm gì." Khương Bắc Hổ sắc mặt cũng không tốt, trầm giọng hỏi.

Làm ăn ở đâu cũng sẽ có nguyên tắc ở đó, tiểu thương trọng chợ đêm Tiểu Thạch mỗi tháng đều phải nộp phí cho hiệp hội quản lý, nhưng thật ra là đóng phí bảo kê cho bọn lưu manh này, mọi người tuy đều hiểu rõ nhưng cũng không quá phục.

"Hừ, mày cùng cái thằng đàn bà này là một đám đúng không? Dám ăn gan hùm mật gấu, ở trước mặt Phó Long ca xúc phạm người có quyền thế, biết điều thì mau giao nó ra đây!" Phó Long vẻ mặt ác độc nói, hắn híp mắt nhìn Quỳnh Thủy đang núp phía sau Khương Bắc Hổ.

"Nếu mày đưa tiểu mỹ nhân sau lưng cho tao chơi mấy ngày, biết đâu tao có thể nghĩ lại, xem như chuyện hôm nay chưa hề xảy ra."

Tên mập mạp chết tiệt này chưa biết bản thân hắn đã dẫm vào điểm mấu chốt của Khương Bắc Hổ, còn đừng đó lộ ra một nụ cười đầy dầu mỡ tởm lợm. Khương Bắc Hổ làm bộ đội đặc chủng mười mấy năm, thực hiện vô số nhiệm vụ, nói anh từ biển máu trở về cũng không tính là nói quá, tuy anh đã quay về cuộc sống bình thường nhiều năm, nhưng mà tên mập chó chết này hôm nay đã thành công gọi dậy sát khí trong người anh. Lúc Khương Bắc Hổ chuẩn bị ra tay đánh người, thì một cánh tay thon dài chặn trước mặt anh.

"Cậu dẫn Thủy Thủy vào trong đi, để tôi lo." Quỳnh Ý điềm tĩnh đứng chặn trước mặt hai người, vẻ mặt không mặn không nhạt.

"······"

Khương Bắc Hổ có chút chần chờ, nhưng Quỳnh Thủy lại kéo kéo tay áo hắn, tròn xoe mắt nói, "Chồng ơi, cứ để cho anh hai em xử lý là được."

Quỳnh Thủy tuy có chút ngốc, nhưng lại rất mẫn cảm với cảm xúc của người khác, cậu thấy tâm trạng Quỳnh Ý không tốt, nếu có thể đánh nhau một trận cũng coi như có thể phát tiết một chút, mấy tên nhân loại xấu xí này mới không đủ trình làm tổn thương anh cậu đâu, cậu một chút cũng không lo lắng. Khương Bắc Hổ quay sang gật đầu với Quỳnh Ý, lại ôm Quỳnh Thủy đi vào trong cửa hàng.

Khách hàng xung quanh đã giải tán sạch sẽ, con đường nào nhiệt lúc nãy hoàn toàn biến mất, Phó Long cầm một cây mã tấu giằng co nhìn Quỳnh Ý.

"Ây da, còn rất ra vẻ ta đây." Phó Long khinh thường nhìn Quỳnh Ý, hắn quét mắt đánh giá anh một phen, lại nở nụ cười đáng khinh, "Không ngờ nhà, thằng đàn bà như mày trông cũng không tồi, như vậy đi, mày và tiểu mỹ nhân lúc nãy cùng tao đi, tới chơi với tao mấy hôm, tao sẽ bỏ qua chuyện này, để khuôn mặt xinh đẹp này bị đánh nở hoa thì rất uổng nha, ha ha ha ha."

Bọn đàn em xung quanh cũng phối hợp cười theo, một đám nhìn vô cùng hả hê.

Tâm trạng Quỳnh Ý từ mấy ngày trước đã không tốt, kiềm chế tới bây giờ cũng coi như cực hạn, anh điềm tĩnh đứng trước bọn lưu manh, gió đêm thổi loạn tóc mái trên trán anh, trong nháy mắt anh vọt tới trước, lên gối đá thẳng vào háng tên heo mập đang cười hi hi ha ha trước mặt.

"A!!!!!!!!!!!!"

Phó Long bụm háng ngã ra đất kêu gào thảm thiết, khuôn mặt đầy mỡ của hắn nhăn lại tái nhợt, chuyện phát sinh quá nhanh khiến mấy tên đàn em bị dọa choáng váng, họn chúng chưa kịp thấy rõ ràng đối phương làm sao có thể trong vòng nửa giây đã xuất hiện trước mặt đại ca.

Quỳnh Ý không có biểu cảm gì, đôi giày thể thao trắng đạp lên ngực tên Phó Long, từ trên cao nhìn xuống, "Tao nói mày cút, nghe hiểu không?"

Phó Long đau không nói nổi, một lúc lâu sau mới run rẩy chỉ tay vào Quỳnh Ý muốn chửi: "Mày... mày... tên chó mày...a!!!"

Lời nói còn chưa nói xong đã bị Quỳnh Ý dẫm mạnh lên đầu, khuôn mặt heo áp sát xuống đất đến biền hình, Phó Long nổi điên rồi, hắn dùng toàn lực rống to: "Con mẹ nó bọn mày thất thần làm gì, đập nó cho tao!"

Đám lưu manh như từ cơn mơ tỉnh dậy, bọn họ không biết tại sao nãy giờ không hề có ý định tiến lên hỗ trợ, mãi tới khi nghe đại ca rống to mới hoàn hồn xông lên.

Quỳnh Ý sách một tiếng, vừa rồi anh có dùng một chút thuật thôi miên tâm lý lên bọn lưu manh này, thằng mập này tuy vô dụng, nhưng giọng cũng thật bự, dùng cái giọng heo rống của nó cưỡng chế phá vỡ thôi miên của anh, Quỳnh Ý trong lòng không hề gợn sóng nhìn đám lưu manh cùng nhau xông lên.

Người nhiều thì như thế nào chứ, vô dụng thì mãi là vô dụng mà thôi.

Quỳnh Ý dơ chân đá bay một tên to con cầm theo côn sắt, tên lưu manh bị đá lui về sau áp ngã ba cái đồng bọn, Quỳnh Ý nhặt lên gậy sắt thử ước lượng xem cái cây này dùng có thuận tay không, ở nơi công cộng cũng không thể tùy tiện dùng phép thuật quá mạnh, dù sao bọn họ cũng phải tuân thủ nguyên tắc cơ bản của yêu giới.

Nếu nhất định phải đánh nhau, vị vương tử tộc Bào Ngư cao ngạo cảm thấy không muốn chạm vào mấy thằng ngốc này, anh sợ bẩn tay.

Hai ba mươi tên lưu manh nhìn khí thế có vẻ kinh người, nhưng Quỳnh Ý lại giống như một vị thần dễ dàng luồn lách vào trong, xem bọn chúng như trái cây mà chém, đánh đến một đám thanh niên phải kêu cha gọi mẹ xin tha, chưa bao lâu đã tan tác ngã đầy đất.

Xung quanh một cảnh hỗn loạn, bàn ghế ngã ngửa, thức ăn thừa vương vãi khắp nơi, quần chúng hóng chuyện xung quanh ai cũng há hốc kinh ngạc, trong nhất thời chỉ còn tiếng kêu la của đám lưu manh, mọi người đều trừng lớn mắt nhìn thanh niên cầm theo thanh sắt ở giữa.

"Quao! Hay quá! Anh hai thật giỏi! Thật lợi hại!" Quỳnh Thủy đứng bên trong ngóng ra ngoài vỗ tay hoan hô, cậu vô cùng cao hứng, cảm thấy anh trai ngầu quá trời quá đất.

Quỳnh Ý kiểm soát sức lực, chỉ đem đám loài người này đánh tới không thể cử động chứ không trực tiếp bị đánh chết, ném cây gậy sắt đầy máu xuống đất, tiếng sắt va chạm với mặt đất leng keng, anh lạnh lùng bước vào tiềm.

"Con mẹ nó! Tao sẽ gϊếŧ mày! A a a a!"

"Quỳnh Ý cẩn thận!"

Sau lưng anh vang lên tiếng Phó Long gào rống và một giọng nói đàn ông quen thuộc, Quỳnh Ý vội xoay người, một tiếng "đùng" vang lên, một viên đạn bay thẳng về phía anh.

Đối với tộc Bào Ngư, tốc độ của viên đạn trong mắt bọn họ dường như bị chậm đi 20 lần, chỉ cần muốn tránh đều có thể dễ dàng tránh thoát, nhưng trong giây phút Quỳnh Ý muốn né ra, bỗng nhiên năng lượng trong cơ thể anh xói mòn một cách nhanh chóng, động tác của anh trở nên chậm chạp ỉu xìu, căn bản không thể theo kịp sự chỉ huy của đại não.

Anh trúng đạn rồi.