Thủy Thủy thủ da^ʍ trước mặt chồng
Quỳnh Thủy và Khương Bắc Hổ quay trở về Hải Thành.
Về tới Hải Thành rồi nhưng Quỳnh Thủy vẫn luôn lo lắng chuyện của anh hai mình, nhưng mà điều duy nhất cậu có thể làm là khóc lóc kể lể với chồng yêu.
Khương Bắc Hổ đang tập thể dục, mấy ngày nay hắn ở dưới đáy biển vẫn luôn bỏ bê việc luyện tập, thói quen sinh hoạt kỷ luật của bộ đội xuất ngũ khiến hắn có chút ngứa ngáy, về nhà đã vội lao vào phòng tập phát tiết. Lúc Quỳnh Thủy mang vẻ mặt muốn khóc mà không khóc được đi vào, Khương Bắc Hổ đang hít đất.
"Chồng ơi... hu hu..." Quỳnh Thủy dùng giọng điệu vô cùng đáng thương gọi chồng.
"Bảo bối, có chuyện gì vậy?" Khương Bắc Hổ không có đứng dậy, mà giữ nguyên trạng thái đang hạ thấp xuống đất, chỉ ngẩng đầu lên nhìn vợ bé nhỏ của hắn.
Quỳnh Thủy vốn định ngồi xổm xuống, nhưng bây giờ bụng cậu đã to, thật sự không tiện, cậu dứt khoác ngồi bệt xuống đất, thút thút thít thít cùng Khương Bắc Hổ kể khổ.
"Anh hai trông không thoải mái tý nào, Thủy Thủy thật lo lắng cho anh hai, nhưng Thuỷ Thuỷ lại không dám nói nhiều sợ anh ấy buồn, với lại Thủy Thủy muốn được ở bên cạnh anh hai..."
Khương Bắc Hổ nhíu mày, "Bảo bối, dưới đất lạnh, không được ngồi dưới đất."
Quỳnh Thủy vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, ủy khuất ôm bụng đứng lên, "Nhưng mà Thủy Thủy không muốn đứng, Thủy Thủy mỏi chân..."
Miệng thì nói không muốn đứng, nhưng chân lại ngoan ngoãn nghe lời đứng lên, vẻ đáng thương lại hiểu chuyện như vậy quả thật khiến trái tim Khương Bắc Hổ tan hết cả ra.
"Bé heo lười, ngồi lên lưng chồng đi."
Quỳnh Thủy vốn dĩ là kiểu người dễ vui dễ buồn, nghe chồng nói vậy thì lập tức vô cùng vui vẻ, nhưng mà cũng không giống như lẽ thường ngồi quay sang một bên, mà dạng chân ngồi cưỡi lên lưng Khương Bắc Hổ, cẳng chân trắng nõn kẹp vào vòng eo đầy cơ bắp hữu lực của nam nhân, mở miệng liền bắt đầu ngọt ngào làm nũng: "Chồng thật tốt, Thủy Thủy yêu chồng chết đi mất ~"
Mông thịt mềm mại của vật nhỏ vừa ngồi xuống Khương Bắc Hổ đã cảm giác được lưng hắn trầm xuống, Quỳnh Thủy dạo này rõ ràng béo lên không ít. Nhưng trọng lượng này đối với một người từng là bộ đội đặc chủng như hắn cũng chỉ như lông ngỗng mà thôi, thân hình nam nhân vẫn luôn vững vàng, hơi thở không loạn một tý nào, thoải mái hít đất lên xuống, còn có thể cùng Quỳnh Thủy nói chuyện phiếm.
"Anh hai em có tâm sự, đợi tới khi anh ấy nguyện ý chia sẻ, chắc chắn sẽ kể cho em nghe."
"Nhưng mà Thủy Thủy lo quá đi mất ~"
"Ngoan. Em còn như vậy anh sẽ ghen đó, thích anh em tới như vậy sao, hửm?"
Khương Bắc Hổ vừa nói vậy, Quỳnh Thủy lập tức dời đi sự chú ý, bĩu môi nói, "Chồng không cần ghen có được không, anh hai là anh hai, chồng là chồng, hai người mới không giống nhau đâu!"
"Hử? Không giống nhau chỗ nào?" Khương Bắc Hổ chọc cậu.
"Chính là không giống nhau!" Quỳnh Thủy cảm thấy cậu rất yêu anh hai, cũng yêu chồng muốn chết, nhưng mà cậu không biết giải thích hai cái yêu này khác nhau chỗ nào, liền bắt đầu chơi xấu, cưỡi trên lưng nam nhân trượt tới trượt lui cọ xát, "Dù sao chồng cũng không được ghen với anh hai, không được, không được!"
Khương Bắc Hổ nhịn cười tiếp tục hít đất, mặc kệ Quỳnh Ý giống như cưỡi ngựa cọ loạn lên lưng hắn. Có thể nói tính cách nũng nịu yếu đuối bây giờ của Quỳnh Thủy là do một tay hắn nuông chiều ra.
Quỳnh Thủy cọ một hồi, người chịu không nổi trước tiên lại là cậu. Khương Bắc Hổ lúc này chỉ mặc áσ ɭóŧ, vải áo có chút thô ráp, mà Quỳnh Thủy bây giờ đang mặc váy bầu, thịt l*и non mềm cách một cái qυầи ɭóŧ mài vào lưng nam nhân, bất tri bất giác qυầи ɭóŧ đã bị nước da^ʍ thấm cho ướt đẫm.
Cánh tay cơ bắp trần trụi của Khương Bắc Hổ căng lên, mồ hôi khiến làng da màu đồng của anh trở nên bóng lưỡng, nhìn vừa gợi cảm lại tràn đầy mùi vị đàn ông, Quỳnh Thủy nhìn thấy trong lòng liền nhộn nhạo, mông phì không an phận vặn vẹo, ngã người nằm bò lên lưng Khương Bắc Hổ, mặt vùi vào cổ nam nhân, giống như một chú cún nhỏ ra sức ngửi ngửi. Khương Bắc Hổ rõ ràng có thể cảm nhận được hành động của Quỳnh Thủy, cơ lưng rắn chắc cảm giác được hai mép thịt không ngừng chà trên lưng hắn, hắn biết vật nhỏ lại nứиɠ rồi, nhưng cũng không vội vạch trần mà để Quỳnh Thủy tiếp tục đắc ý ở trên lưng hắn cọ loạn.
Quỳnh Thủy lén cạ l*и đến vui vẻ, bây giờ Khương Bắc Hổ đã hít đất xong 100 cái, hắn kêu Quỳnh Thủy đứng lên, cậu có chút không tình nguyện, trong miệng rầm rì oán trách. Em còn chưa đủ sướиɠ đâu!
Khương Bắc Hổ đứng lên cử động cánh tay, quay đầu lại thì thấy Quỳnh Thủy đã cởϊ qυầи lót ra, cái quần chíp trắng nho nhỏ rớt giữa hai chân thiếu niên, đáy quần thấm đẫm nước da^ʍ trong suốt, Khương Bắc Hổ chửi một tiếng, khàn giọng nói: "Đệch, bảo bối đang làm gì đó?"
Quỳnh Thủy bị thanh âm đột ngột của nam nhân dọa cho sợ, cậu không chịu nổi nhất là bị hù, vừa bị hù nước da^ʍ trong suốt đã rào rạt chảy dọc xuống đùi, thiếu niên đỏ mặt nhìn về phía nam nhân, còn làm bộ oan ức oán trách: "Chồng làm em sợ, qυầи ɭóŧ ướt hết rồi! Chồng hư!"
Khương Bắc Hổ cũng không dao động, "Vậy sao, nhưng vừa rồi anh đã thấy đáy quần ướt nhẹp, cũng là do chồng dọa?"
Quỳnh Thủy đổ thừa thất bại, lập tức đá cái qυầи ɭóŧ vật chứng sang một bên, chạy tới dính chặt vào người nam nhân, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt tròn xoe lấp lánh nhìn ái nhân: "Chồng khen khen em đi, hôm nay Thủy Thủy mặc qυầи ɭóŧ cả một ngày luôn đó!"
Quỳnh Thủy ghét nhất là phải mặc qυầи ɭóŧ, ở nhà chỉ mặc mỗi váy hoặc mấy cái áo thun size khổng lồ của Khương Bắc Hổ. Dù sao vẫn luôn để mông trần, đã vậy còn cứ mặc style mát mẻ đó đi trêu chọc Khương Bắc Hổ, lần nào kết quả cũng bị con cá chà bặc của hắn đυ. cho la oai oái.
"Ừ, bé cưng thật ngoan." Khương Bắc Hổ cố ý phớt lờ ý ngầm của cậu, chỉ khô cằn khen một câu, không có bất cứ động tác thừa nào khác.
Quỳnh Thủy có chút nóng nảy, cậu nhón chân hôn lên cằm nam nhân, giọng điệu có chút gấp gáp, "Sao chồng không hôn em, mau mau, hôn em đi nào!"
Khương Bắc Hổ xấu xa không chỉ không hôn, còn cố ý trốn tránh, không cho Quỳnh Thủy hôn lên môi hắn, nghiêm trang nói: "Không phải em chê chồng hư sao?"