Cô gái chê anh ồn ào, bàn tay mang theo dâʍ ŧᏂủy̠ đắp lên trên mặt đối phương phát ra một tiếng "bốp", anh dùng tay giữ lại, lần lượt cắn từng ngón tay, trong miệng toàn là mùi vị của cô. Sau đó anh dùng một tay kéo quần ngủ xuống, hung hăng phun nước bọt, chủ nhân cũng rất hung hãn, cầm lấy bàn tay mềm mại của Khương Hoài ra lệnh: "Sờ đi!"
Tay cô vừa nhỏ lại không còn sức, động tác tất nhiên cũng không nhanh.
Hướng Dã thì ngược lại, với những ham muốn mạnh mẽ, tham lam kɧoáı ©ảʍ khi dính chặt vào da thịt, niềm đam mê mãnh liệt va chạm nặng nề. Anh thích làm cô giống như làm mì vậy, cơ thể và tâm trí cứng nhắc của mì trở nên thư giãn vì sức mạnh, lên men cùng với tình yêu, mấy vết đỏ xanh tím được in dấu lên, thích bị "làm ná thở", thuần thục nhẹ nhàng mà vui vẻ, chỉ nở rộ dưới thân anh.
Gãi không đúng chỗ ngứa, khó mà tận hứng.
"Tôi thua rồi, đổi được một lần." Ánh mắt người đàn ông mang theo sự say mê vô cùng đen tối, khóe miệng nhếch lên tàn nhẫn: "Đêm nay phải làm chết em."
Một lần mà thôi, ánh mắt Khương Hoài tỉnh táo mấy phần, trong lòng bình thản không sợ hãi.
"Đã tới đây lâu như vậy nhưng vẫn chưa kịp thưởng thức vẻ đẹp của sông Đà, có muốn ngắm sông Đà không?"
Ban đêm thì sông Đà gần như hòa một thể với bóng tối, có gì đẹp đâu mà ngắm?
Anh đột nhiên nói như vậy khiến Khương Hoài ngơ ngác, có chút hoang mang, cô còn chưa kịp lắc đầu thì cô đã bị anh chặn ngang ôm xuống giường, đối diện với cửa sổ sát đất trước sông Đà, cằm của người đàn ông gác trên vai cô, anh nặng nề mở miệng: "Đứng vững, chống đỡ."
Đỡ cái gì?
Không cho cô có cơ hội tự hỏi, một cây gậy thô to mang theo lớp dính nhớp đã đâm vào. Eo của cô gái mềm nhũn, nửa người nằm rạp trên cửa sổ sát đất, hai cổ tay yếu ớt chống đỡ, khom lưng, huyệt nhỏ không khống chế nổi mà đón côn ŧᏂịŧ. Hai tay người đàn ông bóp lấy mông cô, đôi gò bồng đảo tròn trịa bị va chạm không ngừng mà lắc lư lên xuống đập vào cửa kính.
Có chút đau, nhưng Khương Hoài không dám kêu lên, cô cắn chặt môi nhưng vẫn không thể ngăn tiếng nức nở khe khẽ phát ra.
Hướng Dã vươn ra một tay từ phía sau, cho một ngón tay vào trong miệng cô: "Không chịu nổi thì cắn đi."
Khương Hoài sẽ không khách sáo với anh, hàm răng trắng lập tức cắn một cách tàn nhẫn. Trong lúc cắn, côn ŧᏂịŧ trong hoa huyệt đâm thẳng vào nơi sâu nhất, qυყ đầυ cực lớn đè ép mị thịt, nghiền ép ‘chăm sóc’ mỗi một tấc bên trong tiểu huyệt.
Cũng không biết đó là tiếng bọt nước tung tóe khi hạ thân va chạm hay là tiếng nước sông Đà đang chảy ngoài cửa sổ.
Cô gái sung sướиɠ đến mức ngẩng đầu lên, cơ thể trắng nõn gầy gò nhanh chóng bị cắm đung đưa lên xuống—— Cô nhìn thấy dòng sông Đà đang lao tới trước mặt cô với tốc độ cực nhanh, sắp bao trùm cô, cướp đi hô hấp của cô, làm cho cô cảm nhận được sự thắng lợi như khi sống sót sau tai nạn trong cảm giác ngạt thở trí mạng này.
Có thể nhanh hơn chút nữa, có thể dùng sức thêm chút nữa.
Khương Hoài có chút khó thở, chỉ biết mình chỉ thiếu một chút, chỉ còn có một chút, lập tức sẽ được đưa lêи đỉиɦ.
Cô vẫn luôn đạt cao trào nhanh chóng, Hướng Dã bắn một lần đã đủ để cô lêи đỉиɦ hai hoặc ba lần rồi
Bên trong huyệt càng cắm càng nóng, miệng nhỏ mυ'ŧ càng chặt, Hướng Dã biết, cô sắp ra.
Mồ hôi trên trán của người đàn ông đều rơi xuống tấm lưng trắng nõn của đối phương, anh cắn răng rút ra, nơi đang dán vào nhau phát ra một tiếng "phụt phụt", đó là tiếng rêи ɾỉ khi cửa huyệt không thể giữ lại côn ŧᏂịŧ.
Cửa huyệt đang liên tục đóng mở, bây giờ đã bị cắm thành kích thước như cây gậy của Hướng Dã, gió sông ẩm ướt chui vào trêu chọc, sau đó lại đỏ mặt bay đi, nhịn được một lát thì Khương Hoài đã bật ra một tiếng nói nghẹn ngào: "Hướng Dã!!"
Khóc cũng vô dụng, Hướng Dã nhịn mà tái mét cả mặt, tay nắm lấy gậy thịt to dài cố gắng ngó lơ dáng vẻ cầu hoan khóc lóc om sòm của cô.
Anh rõ ràng biết mình không chịu nổi sự siết chặt của mị thịt đối phương khi cao trào nên dứt khoát rút ra để tỉnh táo lại mấy phút, dù hai người đều bị du͙© vọиɠ treo nửa vời, chỉ cần anh không bắn thì sẽ không được tính là một lần, không phải sao?
Dòng sông Đà trước mặt đã giảm tốc độ chảy xiết, cơn ngứa đang dần lên men.