Lễ Nhạc Tan Vỡ

Chương 10: Đừng cử động

Âm đạo kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ dưới háng của người đàn ông, phía ngoài đâm vào ngứa ngáy khó chịu, bên trong bị xuyên qua đau đớn như bị đóng đinh.

Khương Hoài nhéo cơ bụng nhỏ bé của Hướng Dã, tay cô chậm rãi di chuyển xuống dưới, nhỏ giọng cầu xin: "Từ từ. Đừng cử động, anh chậm lại một chút."

"Nhanh lên, tôi còn muốn đi làm ăn." Một tay người đàn ông ôm eo đối phương đặt lên trên bồn rửa mặt, hai chân trắng nõn quấn lấy eo anh, nhìn từ đằng sau vốn không thể nhìn thấy cô gái, chỉ nghe tiếng khóc thút thít truyền đến.

Toàn bộ dương vật rút ra, rồi lại đâm vào, khe âm đạo bị đâm vào mạnh bạo rồi bị đẩy ra thành hình tròn, vách thịt bên trong càng đâm càng mềm, càng đâm càng nóng, lúc ra vào không ít mật ngọt chảy ra, phát ra tiếng bạch bạch.

Khương Hoài đổ không ít mồ hôi, cả người ướt sũng dán vào người đàn ông ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề trước mặt, âm đạo ướt át hút chặt lấy dương vật, miệng nhỏ kêu rên những lời đứt gãy, không thành lời.

Hướng Dã cảm nhận được sự khác thường, từng chút từng chút đâm sâu hơn, lòng bàn tay thô ráp xoa bóp hai cánh mông, banh ra rồi ép lại, cắn răng đánh một cái, phát ra tiếng vang thanh thúy, giữa hông nhấp càng lúc càng nhanh, đưa dươиɠ ѵậŧ tới chỗ sâu nhất.

Trong nháy mắt dươиɠ ѵậŧ cắm vào, cửa cung co rút lại, giống như cố ý mυ'ŧ chặt toàn bộ dươиɠ ѵậŧ, Khương Hoài cắn môi sợ kinh động bên ngoài. Kɧoáı ©ảʍ cực lớn khiến cô phải cuộn tròn ngón chân lại, bên trong âʍ đa͙σ liên tục cắn nuốt, một người vứt bỏ lớp phòng bị bên ngoài, một người cúi xuống gầm nhẹ, cùng lúc lêи đỉиɦ.

Vào lúc quan trọng, Hướng Dã vội vàng rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc bắn vào bụng Khương Hoài, nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đυ.c ngầu được bắn lên trên cơ thể của người phụ nữ, anh chỉ cảm thấy máu trong người như muốn sôi trào.

Anh đã tìm kiếm cả thanh xuân và cuối cùng đã được đến thị trấn nhỏ này.

Nếu không, đời người sao có những cuộc gặp gỡ trùng hợp như vậy chứ?

Nồi cá tương bắn dầu tung tóe, phát ra tiếng "tách tách", mì thịt ngỗng Kim Sa được thực khách điên cuồng cho vào miệng cắn nuốt, biển quảng cáo quầy hàng của bà dì bên cạnh cũng sáng lên mấy chữ "Bánh tôm thơm ngon", dầu được làm nóng sẵn để chờ đợi thực khách.

Ban đêm tìm kiếm thú vui ăn uống, mọi người luôn luôn tìm kiếm một câu chuyện - ví dụ như, đêm qua bên bờ sông Đà phía trước khách sạn "Bất Độ", bà chủ mặc trang phục người Miêu khiêu vũ sao hôm nay không thấy?

"Nghe nói hôm qua có người tới gây sự, nói nhà cô ấy là nhà hàng chặt chém."

"Ôi chao, bị người ta lừa gạt thuê phải một nơi như vậy còn không nói, tuổi trẻ mà có tâm tư đen tối, đây không phải là tự ép mình vào con đường chết hay sao?"

Bà chủ lòng dạ đen tối Khương Hoài còn không biết mình đã trở thành đề tài bàn tán của người trấn cổ trong tiệc trà, giờ phút này cô tức giận túm cái khăn ướt lau từng chỗ từng chỗ một, miệng lưỡi thô tục hỏi thăm cha mẹ Hướng Dã.

Xong chuyện, anh lau dươиɠ ѵậŧ của mình rồi cất lại vào trong đũng quần, trước khi đi còn mang theo trang phục người Miêu và che khuyết điểm của cô đi.

Có thể thấy người nọ ở trên giường rất có khả năng tán tỉnh, nhưng khi xong việc lại trở nên vô tình.

“Cốc cốc.”

Ngoài cửa có người gõ cửa, Khương Hoài còn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cảnh giác ôm ngực trốn đến bên tường, hỏi: "Ai vậy?"

"Chị Khương? Em là Trương Cần đây!"