Võ Hầu, danh hào hiệu triệu có lực nhất Vương Quốc Hắc Ám!
- Khương Phàm! Khương Phàm!
Rất nhiều người không xem trọng Khương Phàm trước đó không tự chủ được mà hò hét.
Bọn người Lý Hoàng hết chấn kinh lại hoảng hốt, tên Khương Phàm này đúng là quá cường hãn, không chỉ là thực lực, kinh nghiệm, điên cuồng, mà hắn còn có tiềm lực không thể nào nói lên được.
Nếu Ngu Kình Thương bại, Khương Phàm lấy danh Võ Hầu, thực chí danh quy!
- Im miệng! Im miệng! Tất cả im miệng cho ta!
Ngu Khuynh Thành nhảy đến đài diễn võ, cuồng loạn hô to, đè xuống sự oanh động của mọi người:
- Kích động cái gì, còn chưa có kết thúc đâu! Thi đấu khiêu chiến Võ Hầu vẫn còn lại một ngày! Chúng ta chỉ là thua bây giờ, không có nghĩa là cuối cùng vẫn thua!
Hàn Ngạo nhíu mày, bám bấy cửa sổ hét lớn:
- Ngươi không nhìn thấy Ngu Kình Thương đã thua sao?
- Đây chính là tàn khốc của thi đấu khiêu chiến Võ Hầu, ai muốn tiếp quản Võ Hầu thì phải tiếp nhận tất cả mọi người khiêu chiến, tiếp nhận bất kỳ lời khiêu chiến nào. Chỉ cần thời gian còn chưa tới, chúng ta vẫn có thể tiếp tục khiêu chiến. Đại Tự Tại điện, nói đi!
Ngu Khuynh Thành gào thét về phía chỗ cao, nàng tức giận lại sốt ruột.
Mấy vạn người đưa mắt nhìn nhau, dựa theo quy củ, đúng là còn có thể tiếp tục khiêu chiến.
Hướng Vãn Tình yểu điệu từ trong sương phòng đi tới, đứng trên đài cao tự mình tuyên cáo:
- Thi đấu khiêu chiến Võ Hầu vẫn chưa có kết thúc, bất kỳ người nào đều có thể lên đài khiêu chiến!
- Đã nghe chưa? Tranh tài chưa có kết thúc, chúng ta còn có thể tiếp tục lên đài!
Ngu Khuynh Thành nói xong, vừa chờ mong vừa khẩn trương nhìn Ngu Kình Thương trên lôi đài.
Ngàn vạn lần phải đồng ý!
Nếu không nàng sẽ phải trở thành nô ɭệ của tên hỗn đản Khương Phàm kia!
Ngu Kình Thương mệt mỏi đứng trên lôi đài, giơ tay lên chỉ về phía Khương Phàm:
- Ngày mai, lại có một trận chiến!
- Ta tiếp nhận!
Khương Phàm đã hiểu rõ mọi thứ về Ngu Kình Thương, đừng nói một trận, coi như hai trận hắn cũng đều không để ý.
Hướng Vãn Tình nói:
- Để đảm bảo công bằng, trận chiến ngày mai, bất kỳ người nào cũng đều không được đeo vũ khí. Ví dụ như, đao và tháp của Khương Phàm, ví dụ như chuỗi dây xích trên tay Ngu Kình Thương đây.
Ngu Kình Thương khẽ nhíu mày, nhìn về phía Hướng Vãn Tình.
Trên tay hắn xác thực có mang theo dây xích đặc chế, tuy nhiên là khảm nạm đến trong da thịt, so với đường vân màu vàng trên người hắn không khác biệt lắm.
Tác dụng chính của bảo bối này là hỗ trợ chế tạo trọng lực trận vực.
Lấy lực lượng huyết mạch của hắn, mượn nhờ vòng đeo có thể tạo ra trọng lực một trăm năm mươi lần trở lên, phối hợp với chiến kỹ Kỳ Lân, đủ để ngăn chặn bất cứ kẻ nào.
- Dây xích gì?
Đám người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không có chú ý tới Ngu Kình Thương đã mang theo vũ khí gì.
Khương Phàm có chút ngưng mi, gia hỏa này mang theo vũ khí sao, trách không được lại có thể phóng thích áp lực khủng bố như vậy.
Xem ra Hỗn Độn Tử Phủ cũng là không thua nổi.
Tuy nhiên không quan trọng, hắn cũng dùng vũ khí, chiến kích, mai rùa của Lý Hoàng cũng là vũ khí.
- Ta đồng ý, ngày mai không mang bất kỳ vũ khí nào.
Ngu Kình Thương đi xuống đài diễn võ, mang theo tộc nhân rời khỏi.
- Tiểu tử này... làm cho ta quá ngoài ý muốn...
Lâm Thiên Lộc chậm rãi lắc đầu, trước đó hắn đã thấy Khương Phàm cùng Hàn Ngạo tỷ thí, đối với thực lực Khương Phàm cũng có xác định cơ bản, đúng là rất mạnh rất ưu tú, nhưng lại không nghĩ có thể cường hãn đến trình độ như vậy.
- Một hài tử phát triển dã man đến nỗi có thể so sánh được với thiên tài hoàng tộc dốc sức bồi dưỡng.
Bạch Nguyệt cũng rất bất ngờ, đây quả thực là kỳ tích.
- Nếu như hắn có thể chống đỡ được trận chiến ngày mai, hắn chính là Võ Hầu đời đầu tiên của Vương Quốc Hắc Ám.
Hàn Ngạo bỗng nhiên có chút chờ mong Khương Phàm có thể có được thắng lợi.
Phần vinh dự này không thuộc loại riêng về Khương Phàm, càng là thuộc về Vô Hồi thánh địa.
Khương Phàm ngồi vào trên lôi đài, lấy ra ba viên Linh Nguyên Đan còn lại ăn vào, bên trong tất cả đều là dùng Linh Cầm thất trọng thiên luyện chế thành Linh Nguyên Đan.
Đây là vốn liếng sau cùng rồi, hẳn là sẽ có hiệu quả tăng cường nhất định đối với linh văn.
Linh văn mạnh một phần, võ pháp sẽ mạnh một phần, phần thắng sẽ có thể nhiều hơn một phần.
- Khương Phàm, cần trợ giúp gì không?
Lâm Thiên Lộc bọn người đi đến trước lôi đài, ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên gầy gò trước mặt.
- Không cần, ta hẳn là có thể ứng phó.
Khương Phàm yên lặng luyện hóa Linh Nguyên Đan, tư dưỡng linh văn.
- Hỗn Độn Tử Phủ không thể nào tuỳ tiện nhận thua được, bọn hắn hẳn là sẽ cung cấp cho Ngu Kình Thương một loại đan dược nào đó, kích phát tiềm lực của hắn. Ngươi đã đi đến bước này, cũng đừng có khinh thường nữa, có gì cần, cứ việc nói.
Mặc dù Bạch Nguyệt rất bất ngờ với thực lực của Khương Phàm, nhưng kỳ thật không kém Ngu Kình Thương nhiều, hôm nay thắng được có chút hung hiểm.
Nếu như Ngu Kình Thương lại có hơi tăng lên, rất có thể sẽ thay đổi chiến cuộc ngày mai.
- Chỉ cần Ngu Kình Thương không thể thi triển được trọng lực trận vực, ta vẫn có thể kiên trì đến cuối cùng.
Khương Phàm đúng là có lòng tin.
Mặc dù không thể sử dụng tàn đao, nhưng móng vuốt Chu Tước cũng có thể thi triển ra Bá Đao Thức, thậm chí là Khai Thiên Thức. Chỉ cần lợi dụng quyền sáo áo giáp biến là có thể.
Cho nên có tàn đao hay không, đối với hắn cũng không có ảnh hưởng lớn.
Thanh đồng tiểu tháp càng là để phụ trợ, trước hôm nay kỳ thật còn không có muốn dùng.
Cho nên, Ngu Kình Thương không thể dùng trọng lực trận vực, mình lại hơi tăng cường linh văn, hẳn là có phần thắng.
- Ngươi có lòng tin thì tốt, điều dưỡng cho tốt đi, chúng ta ở chỗ này trông coi.
Lâm Thiên Lộc không cần phải nhiều lời nữa, cứ thế mà ở bên cạnh trông coi, để tránh Hỗn Độn Tử Phủ, Chí Tôn Kim Thành giở trò quỷ.