Đan Đại Chí Tôn

Chương 640: Sinh tử dập tắt lửa

Một tộc nhân Tử Phủ hùng tráng cường thế gϊếŧ tới, đột ngột nhảy lên gần tám mét, nắm đấm giống như cối xay đánh tới Cơ Lăng Huyên.

Kim mân lan tràn, tử khí cuồn cuộn, khuấy động cương khí bá đạo.

Cơ Lăng Huyên khẽ nhíu mày, nàng phóng lên, nắm đấm lấp lóe cường quang, tràn ngập ra khí thế nặng nề như núi, cường thế đối kích.

Keng!

Giống như là hai ngọn núi thép va chạm vào nhau, sóng âm chói tai nương theo năng lượng bắn nổ, quét sạch hai bên.

Cơ Lăng Huyên lại bị hất bay ra ngoài.

Vị tộc nhân Tử Phủ kia cũng không dễ chịu, cánh tay phải như bị giật điện, đập liên hồi trên mặt đất.

- Cơ Lăng Huyên, quả nhiên danh bất hư truyền! Tại Lạc Chùy trọng địa này, cũng đừng oán Linh Nguyên cảnh đỉnh phong ta đây khi dễ người. Ta cuốn lấy Cơ Lăng Huyên, những người khác giải quyết Bất Diệt Kim Thân!

Nam tử rống to, bắp thịt toàn thân kịch liệt nhúc nhích, áo giáp tử khí bảo vệ cơ thể, nắm đấm lại liên tục kéo về phía Cơ Lăng Huyên.

Hơn hai mươi người cảnh giới thất trọng thiên, bát trọng thiên, liên tiếp nhào về phía Bất Diệt Kim Thân.

- Linh Nguyên đỉnh phong đều điều đến rồi! Khương Phàm, kiên trì ba phút! Sư tỷ ta sẽ kết thúc rất nhanh.

Cơ Lăng Huyên tăng vọt tốc độ, giống như như thiểm điện thẳng đến chỗ tộc nhân Linh Nguyên cảnh đỉnh phong.

Theo số lượng lớn cao giai Linh Nguyên cảnh gia nhập, chiến trường nhanh chóng lâm vào hỗn loạn.

Tộc nhân Tử Phủ điên cuồng ác chiến, chấn động dãy núi, cũng hấp dẫn rất nhiều người ở Bách Bội cấm khu chú ý tới.

Bất Diệt Kim Thân rất nhanh liền bị "Cách ly" ra ngoài, rời xa khỏi Khương Phàm.

- Không cần lo chết hay sống! Gϊếŧ cho ta!

Ngu Khuynh Thành sợ tộc nhân bó tay bó chân, trực tiếp thả ra ngoan thoại.

- Tiểu tử thúi, nơi này không phải là nơi để cho ngươi tùy tiện.

Một tên tộc nhân Tử Phủ hung hãn hai tay cầm đao, liên tiếp phách trảm, lực bộc phát siêu cường đã đánh bay Khương Phàm.

Hai mươi tám vị tộc nhân ở bốn phía cùng kêu lên hò hét, tử khí cuồn cuộn, đao mang tăng vọt, đều chém về phía bầu trời.

Khương Phàm không hề bối rối, đôi mắt lấp lóe tinh mang, toàn thân cuồn cuộn ngọn lửa màu vàng óng, ngưng tụ Thái Dương Chiến Y, ngạnh kháng hồn đao.

Thương thương thương!

Hai mươi mấy tiếng kim loại va chạm chói tai cơ hồ vang lên cùng lúc, Thái Dương Chiến Y chống đỡ mười tám đao, mười đao còn lại tàn nhẫn bổ chiến y ra, trảm ở trên thân cứng cỏi của Khương Phàm, máu tươi vẩy ra, vết thương chồng chất.

- Cơ Lăng Huyên, không cần phải để ý đến ta! Ta gánh vác được!

Khương Phàm bay lên lại rơi xuống đất, không để ý đau đớn, hắn nhanh chóng đưa vào trong miệng mấy hạt đậu vàng, bổ sung tiêu hao, thuận thế bổ nhào về phía trước, chấn kích cốt dực, triển khai hai cánh màu vàng hoa lệ, gào thét ngạnh kháng hai đao tới ở phía trước, đồng thời tàn đao vung chém về phía trước, đao khí cuồn cuộn, bá đạo.

Keng!

Phốc phốc!

Cốt dực cứng cỏi thành công chống đỡ Tử Hồn Đao, đao khí tàn đao quét ngang ở hai bên, chặt đứt chân của hai người phía trước.

- A!

Hai người mới ngã xuống đất, ôm đau chân khổ quay cuồng.

Một màn tàn nhẫn trấn trụ những tộc nhân Tử Phủ khác đang muốn nhào tới.

Khương Phàm một khắc cũng không ngừng, lao đến tộc nhân hung hãn phía trước nhất kia.

- Tiểu tử vẫn còn kháng cự được sao.

Cảnh giới tộc nhân này đã đạt tới bát trọng thiên, cuồng dã gánh đỡ trọng lực áp chế, hai tay liên tục vung chém, đánh ra đao khí.

- Ta không chỉ có thể kháng, còn có thể đánh.

Khương Phàm lao tới, hai cánh chấn động gấp gáp, mang theo hỏa diễm cuồng liệt chụp về phía nam tử.

Liệt diễm cuồng liệt như thủy triều, lại chiếu sáng chói mắt.

Tộc nhân vô ý thức nheo mắt lại, toàn thân chấn khởi tử khí, xua tan liệt diễm, đao thế lại không giảm, tiếp tục chém tới phía trước.

Thời điểm Nhưng Khương Phàm phóng thích liệt diễm, hắn nhanh chóng bay cao lên năm mét, lật ngược người lại, tế ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh chụp xuống dưới.

Nam tử vội vàng không kịp chuẩn bị, bị Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ép đến bên trong.

- Hỗn đản, thả ta ra ngoài!

Nam tử điên cuồng phóng thích tử khí, kịch liệt lay động đỉnh lô.

Nhưng trong đỉnh lô rất nhanh đã sôi trào lên liệt diễm, liên miên bất tuyệt đυ.ng chạm lấy hắn, đốt cháy hắn.

Tiếng kêu đau đớn thảm thiết rất nhanh đã vang vọng đỉnh lô.

Các tộc nhân Tử Phủ sắc mặt đại biến, rống giận nhào tới.

- Đến đây! Đều bò lên trên cho ta!

Khương Phàm đứng bên trên đỉnh lô cao hơn năm mươi mét, không ngừng liên tục phóng thích ra Kim Viêm Thánh Hỏa.

Liệt diễm cuồn cuộn, kim quang lấp lóe, giống như như thác nước lao nhanh xuống, dung nhập đỉnh lô, áp chế tộc nhân Tử Phủ điên cuồng bạo tẩu ở bên trong.

- Cùng tiến lên!

Tộc nhân Tử Phủ tức giận phóng tới đỉnh lô, nhưng trong liệt diễm lao nhanh liên tiếp bạo tạc dày đặc hỏa tinh ra oanh tạc.

Hỏa tinh mặc dù đẹp đẽ nhưng lại mang theo uy lực cường hãn, lít nha lít nhít bạo tạc, nổi lên khí lãng mãnh liệt, mà nhiệt độ liệt diễm lại vượt qua dung nham, nham thạch bay lên rất nhanh đã bị hòa tan thành nước.

- Đánh cho ta! Đánh nát đỉnh lô cho ta!

Các tộc nhân Tử Phủ nhanh chóng tránh lui, ngưng tụ mênh mông tử khí, hóa thành trọng chùy, cây giáo, trường kiếm các loại, gánh vác trọng lực đáng sợ đánh về phía đỉnh lô.

Năng lượng võ pháp đều không thể vượt qua cao ba mươi mét độ, mặc dù đã chấn động đến đỉnh lô lay động kịch liệt, nhưng không có để lại bất kỳ vết thương nào.

- Tiếp tục đánh đi.

Khương Phàm kí©ɧ ŧɧí©ɧ bọn hắn, cũng ngẩng đầu nhìn về phía Cơ Lăng Huyên ở chiến trường nơi xa.

Nhưng, đúng vào lúc này, một thân ảnh hùng tráng toàn thân trắng như tuyết từ phía sau hắn tiến lên, thô lỗ xốc lên tộc nhân Tử Phủ, đạp tan mặt đất, vọt thẳng lên cao, hung hăng đυ.ng phải Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.

Ầm ầm!

Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh run rẩy mãnh liệt, cách mặt đất vài cen ti mét, ầm vang ngã xuống.

Tộc nhân cường hãn sắp bị thiêu chết ở bên trong nắm lấy cơ hội, lộn nhào vọt ra.

- Phi Thiên Bạch Viên?

Sắc mặt Khương Phàm hơi biến, trước tiên liền lấy Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh đi.

- Đánh!

Hơn hai mươi tộc nhân đã ngưng tụ võ pháp, hung hăng đập tới phía Khương Phàm.

Trọng chùy kéo lấy tử khí.