- Các ngươi vô sỉ! Đây chính là phẩm chất của thị vệ hoàng thất sao?
Thường Lăng chú ý tới ánh mắt xâm phạm của bọn hắn, xấu hổ giận dữ đan xen.
- Đừng có lại nghĩ mình như vậy tôn quý. Không có danh hiệu nữ nhi quốc quân, lại đắc tội hoàng thất, ngươi đã từ trên trời rớt xuống dưới mặt đất rồi. Coi như phụ tử các người cuối cùng cũng thỏa hiệp, thần phục với hoàng thất, các ngươi cũng không còn là các ngươi trước kia, mà là đồ chơi trong tay hoàng thất.
Tiêu Cao Nghĩa cười lạnh hai tiếng, tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thường Lăng.
- Qua mấy năm nữa, ngươi còn có thể sẽ gả vào hoàng thất, trở thành phi tử trong cung. Nhưng là phi tử không có tình cảm, chỉ có thể dựa vào chút sức lực tươi mới kia bị Nhân Hoàng hưởng dụng mấy ngày, sau đó ngươi sẽ giống như một khúc gỗ, từ từ nát chết trong hoàng cung. Đúng rồi, ngươi còn đắc tội Cửu công chúa, nói không chừng ngày nào đó, ngươi sẽ chết bởi ngoài ý muốn. Đương nhiên, chết là ngoài ý muốn, nhưng sự thật là ngươi sẽ bị đưa đến nơi rất bí mật, trở thành đồ chơi của một số người. Thường Lăng ơi Thường Lăng, ngươi đã xong rồi! Ngươi mười mấy năm qua hưởng hết vinh quang tôn quý, nửa đời phía sau... Chính là một mảnh bi kịch.
Tiêu Cao Nghĩa nhe răng cười, trong ngôn ngữ cực điểm nhục nhã và đe dọa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh thần Thường Lăng.
Thường Lăng cố gắng trấn định, lại ngăn ánh mắt không được lắc lư.
Nàng dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi, có thể nương tựa kiêu ngạo chống đỡ Quan Hoa Vinh ẩu đả, lại gánh không được loại tàn phá tinh thần này của Tiêu Cao Nghĩa.
Tiêu Cao Nghĩa nói kiểu này, bọn thị vệ hoàng thất càng không cố kỵ, tùy ý đánh giá Thường Lăng, vậy mà đều cảm nhận được một cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiêu chiến cấm kỵ, khinh nhờn Thánh Nữ.
Thường Lăng cố gắng trấn định nhưng lại trấn định không xuống.
Xấu hổ, giận dữ! Sỉ nhục!
Ánh mắt của nàng cũng đã bắt đầu mông lung!
- Ta đếm tới ba, không, ta đếm đến mười, giao Cửu công chúa ra đây cho ta. Nếu không... chuôi liêm đao đã gϊếŧ vô số người trong tay của ta đây sẽ nhẹ nhàng di chuyển, bộ y phục đơn bạc này của ngươi sẽ phải mở rộng ra trước mặt chúng ta. Hoàn toàn, triệt để.
Tiêu Cao Nghĩa rất thấp giọng, ngữ điệu rất chậm, cực điểm nhục nhã, lăng nhục Thường Lăng.
- Ngươi dám...
Thường Lăng quát tháo, chỉ là vừa mở miệng, ngay cả chính nàng cũng đều nghe được sự run rẩy trong thanh âm.
- Hoàng thất chỉ muốn khống chế Đan quốc, tuyệt đối sẽ không cho phép các ngươi làm càn như vậy!
- Ta mở ra cho ngươi, thưởng thức một phen, sau đó lại mặc cho ngươi thêm kiện y phục mới, ai biết được chứ? Ngươi cũng đừng nghĩ đến trả thù chúng ta. Chỉ cần chúng ta ở bên ngoài há hốc mồm, nói đã từng mở ra qua y phục cho ngươi mặt mũi, ngươi và Đan quốc sẽ phải rớt xuống trong bùn. Toàn hoàng triều đều sẽ biết, Thường Lăng Tông Sư cao quý như tiên tử trong lòng bọn họ, còn từng có qua một đoạn lịch sử như vậy.
Tiêu Cao Nghĩa cười ha ha:
- Ngươi đừng nghĩ đến uy hϊếp ta, ta cũng không phải cái tên ngu xuẩn Quan Hoa Vinh kia. Bây giờ, ta bắt đầu đếm, một.
Bọn thị vệ hoàng thất đều lộ ra nụ cười xấu xa, chờ đợi thưởng thức cảnh đẹp tuyệt diệu kinh tâm động phách trong lớp y phục kia.
Thường Lăng hô hấp dần dần gấp rút, thân thể mềm mại đều đang run rẩy, rốt cuộc cũng không giữ vững nổi bình tĩnh.
Nàng có thể ứng phó người bình thường, nhưng lại không biết làm như thế nào ứng phó dạng vô lại này.
- Hai...
- Ba?
- Ha ha... Bốn... Thời gian trôi qua thật chậm nhỉ, năm!
Tiêu Cao Nghĩa chậm rãi hô hào, thưởng thức vẻ tức giận lại tuyệt vọng của Thường Lăng.
Lúc này, Thường Lăng đột nhiên nhớ tới sự kiện tại thành Hoàng Phủ.
Lúc đó Khương Phàm đối kháng với hoàng thất, chính là lấy bạo chế bạo.
Thường Lăng cố gắng trấn định lại lần nữa.
- Lập tức lui lại, cách ta mười mét, nếu không ta sẽ cho các ngươi một bàn tay.
- Là tay Cửu công chúa sao? Ha ha... Đưa đi!
Tiêu Cao Nghĩa cười cười, không thèm để ý chút nào:
- Sáu!
- Ngươi nghĩ ta không dám?
Thường Lăng lập tức đem ý thức luồn vào yêu quyển, khống chế Cửu công chúa ở bên trong.
- Đến đây, đưa ra đi. Bảy. Bảy rồi, lập tức sẽ đến mười, nhanh thôi.
Tiêu Cao Nghĩa cười lạnh, muốn so ác sao? Nếu như là người khác, hắn còn có thể do dự, nhưng Thường Lăng, nàng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.
- Nhanh hô tám đi, chúng ta đợi đã không kịp rồi.
Bọn thị vệ cố ý thúc giục Tiêu Cao Nghĩa.
- Tám!
Tiêu Cao Nghĩa đột nhiên cất cao giọng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể mềm mại run rẩy của Thường Lăng.
Tuy nhiên...
Thường Lăng cuối cùng không phải một nữ nhi yếu ớt bình thường, rốt cuộc nàng cũng tỉnh táo lại.
- Nếu các ngươi dám đυ.ng đến y phục của ta, ta sẽ lập tức ném y phục của Cửu công chúa ra. Chờ ta gặp được người của hoàng thất, lúc đại biểu Đan quốc đàm phán, Cửu công chúa sẽ vô cùng thông thấu xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người. Ta sẽ vạch ra, kẻ cầm đầu, chính là các ngươi!
Thường Lăng cười lạnh.
- Đến lúc đó, Cửu công chúa tức giận, hoàng thất tức giận, đều sẽ để trên thân các ngươi.
Sắc mặt Tiêu Cao Nghĩa có chút trầm xuống, bọn thị vệ cũng đều nhíu mày.
- Việc quan hệ đến tôn nghiêm của ta, tôn nghiêm của hoàng thất, chuyện phát sinh ở trên người ta cùng Cửu công chúa, đều sẽ bị phong tỏa nghiêm mật. Các ngươi, gián tiếp làm nhục Cửu công chúa, ngươi đoán nàng sẽ làm như thế nào? Xử tử các ngươi? Sẽ không đơn giản như vậy, nàng sẽ đem toàn tộc cả nhà các ngươi, xử lý sạch sẽ! Kết quả tương lai của ta, các ngươi không thấy được. Nhưng ta sẽ thấy kết quả của toàn tộc các ngươi, khẳng định so với tràng diện ngươi miêu tả cho ta sẽ thê thảm hơn gấp trăm lần.
Thường Lăng đe dọa nhìn Tiêu Cao Nghĩa, hoàn toàn khôi phục lại sự tỉnh táo.
Bọn thị vệ hoàng thất trao đổi ánh mắt, lần này đến phiên bọn hắn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Nếu thật là như thế, bọn hắn khẳng định sẽ chết rất thảm.
Tiêu Cao Nghĩa nhìn Thường Lăng, trên khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn dần dần hiện lên một nụ cười.
- Đặc sắc, không hổ là quốc chủ tương lai của Đan quốc. Nhưng ta chính là không tin, một người cao quý như ngươi có thể lấy danh dự của mình ra nói đùa.
- Cứ tới!
Thường Lăng ngẩng đầu, nhắm mắt lại, chuẩn bị kỹ càng.