- Linh văn của bọn hắn là Thị Nguyên linh văn. Bọn hắn không cần tu luyện công quyết đã có thể thông qua linh văn của thiên địa mà hấp thu linh lực. Bọn hắn có thể tiếp nhận tất cả linh lực biến thành võ pháp, cũng chuyển hóa làm linh lực của mình. Trời sinh bọn hắn còn có nhiều khí hải, tam phẩm Thị Nguyên linh văn đã có thể có được hai khí hải. Tứ phẩm ngũ phẩm có thể có được ba cái, lục phẩm... phụ mẫu nó... Bốn cái! Bốn cái khí hải đó! Đây quả thực là gian lận!
Phượng Bảo Nam nói nói, một hồi sau đã trực tiếp nói những lời thô tục.
- Ai, phụ mẫu nó, đối mặt với đám súc vật Lục gia kia đều sẽ rất đau đầu.
Khương Phàm và Dạ An Nhiên cũng hơi có phản ứng.
Bốn cái khí hải?
Chẳng phải là có thể ngạnh kháng bốn vị đồng cấp sao?
- Cho nên người của Lục gia từ trong rễ chính là vô lại!
Phượng Bảo Nam nói đến lắc đầu, nhưng lại rất bất đắc dĩ.
Cái linh văn này xác thực quá mạnh, còn bị Lục gia khai phát đến cực hạn. Cũng chính là bởi vì như thế nên Lục gia đã một mực khống chế thành Bát Hoang là đại thành đệ nhất tại Hoang Mãng nguyên, không ai dám đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Khương Phàm hỏi:
- Nếu như là Thánh phẩm linh văn, sẽ có bao nhiêu khí hải?
- Năm cái! Bây giờ thành chủ thành Bát Hoang chính là có năm cái! Nhưng loại linh văn này quá nghịch thiên, rất ít xuất hiện thánh văn, khoảng trăm năm mới có một người. Đường cô nương...
Phượng Bảo Nam bỗng nhiên nhìn về phía Dạ An Nhiên, lộ ra nụ cười dịu dàng:
- Cô biết sao hắn cảm thấy hứng thú đối với cô không?
- Không biết.
Dạ An Nhiên có chút chịu không được ánh mắt và nụ cười này.
- Bọn hắn được gọi Thị Nguyên linh văn là bởi vì bọn hắn có thể hấp thu linh nguyên.
- Làm sao hấp thu?
- Đương nhiên là… nam nữ kết hợp.
Nụ cười dịu dàng trên mặt Phượng Bảo Nam dần dần biến mất:
- Lần lượt kết hợp, lần lượt tiêu hao linh nguyên của cô, cho đến linh nguyên của cô triệt để không còn nữa. Cô phế đi, hắn mạnh lên.
- Ác độc như vậy?
Dạ An Nhiên hoảng sợ, nếu như hôm nay thật rơi vào trong tay tên hỗn đản kia, hậu quả khó mà lường được.
Khương Phàm chau mày.
- Bọn hắn hấp thu linh nguyên, cụ thể là có tác dụng gì?
- Cường thịnh linh nguyên của bọn hắn đấy. Một linh nguyên khống chế nhiều khí hải, rất cật lực. Linh nguyên càng mạnh thì lực khống chế khí hải càng mạnh. Chuyện này đối với bọn hắn mà nói là cực kỳ quan trọng. Đối với lục phẩm Thị Nguyên linh văn mà nói là, linh nguyên đủ cường đại, còn có thể mở rộng khí hải ra nữa. Cho nên, thời điểm các ngươi bắt lấy Lục Thanh Tuyệt thì toàn thành đều đang hoan hô. Những nữ hài tử kia là vui mừng nhất.
Trên mặt Phượng Bảo Nam lại dào dạt ra một nụ cười, cái tên tai họa này nên sớm bị xử tử.
Lại còn muốn động chạm đến tỷ tỷ của hắn?
Nằm mơ!
Khương Phàm lại hỏi:
- Linh nguyên gì bọn hắn cũng đều có thể hấp thu sao?
- Đó cũng không phải, bọn hắn rất kén chọn, chủ yếu thích loại linh chú. Thành Bát Hoang quanh năm ở Hoang Mãng nguyên săn bắt nữ tử linh chú, sau khi hút khô linh nguyên sẽ không trực tiếp xử tử, mà giữ lại phục vụ nhu cầu cá nhân. Sinh ra nữ hài lại nuôi lên, tiếp tục hấp thu, còn nam hài thì gϊếŧ ngay. Lục gia tại thành Bát Hoang rất mạnh, nhưng thanh danh cực kém. Cho nên lúc tiến vào Thiên Khải bí cảnh không nên khách khí với người Lục gia.
Phượng Bảo Nam lại rót đầy chén ngọc cho bọn người Khương Phàm, mỉm cười nói.
- Không đề cập tới đám hỗn đản này nữa, ta kỳ thật còn có một yêu cầu quá đáng.
- Nói đi.
Khương Phàm nghe được thì lắc đầu, thế giới này mãi mãi cũng là mạnh được yếu thua, dưới ánh sáng vẫn luôn tồn tại bóng đêm.
- Thiên Khải bí cảnh sẽ thường xuyên rơi xuống vài thứ. Có một số ít là bảo bối, có một số ít là tảng đá. Ta muốn xin mời Đường huynh hỗ trợ thu thập những tảng đá nhuốm máu, nhất là thú huyết. Những thứ này đối với các ngươi không có tác dụng gì, nhưng đối với Phượng gia chúng ta mà nói rất là hữu dụng. Đừng hiểu lầm, đây không phải chuyện gì mới mẻ, Phượng gia chúng ta quanh năm đều ở thành Thiên Khải thu thập những tảng đá này. Rất nhiều người đi đến đều sẽ tùy tiện nhặt lấy mang ra giao dịch với chúng ta, chúng ta sẽ căn cứ phẩm chất mà trả thù lao. Nếu huynh là Thú linh văn, đối với tảng đá thú huyết này hẳn là càng mẫn cảm.
Phượng Bảo Nam rất tùy ý mà nói, chỉ là lúc nói ra những lời này, vị công tử ca này không hề nhìn vào mắt Khương Phàm.
- Hấp thu linh nguyên? Không trực tiếp xử tử mà giữ lại để sinh con? Nữ hài thì nuôi lớn, nam hài thì trực tiếp gϊếŧ chết.
Dạ An Nhiên đứng ở trong phòng mà Phượng Bảo Nam sắp xếp cho bọn hắn, ánh mắt giá lạnh. Từ khi sinh ra đến nay đây là lần đầu tiên nàng sinh ra cảm giác chán ghét và mâu thuẫn đối với một sự kiện hay một hiện tượng lớn đến như thế.
- Từ từ mạnh lên đi. Chỉ có mạnh lên, mới có thể xử lý những thứ bại hoại của thế giới này.
Khương Phàm yên lặng vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tốc độ chảy của kinh mạch.
Sớm tại thời điểm hóa thú hắn đã phát giác ra được một tình huống kỳ diệu. Lúc đối chiến với Thái Long hôm nay lại phát hiện.
Khi linh lực và tốc độ chảy của mạch máu đồng bộ trong kinh mạch, bất luận là bộc phát huyết khí hay là phóng thích linh lực, tất cả đều có trình độ tăng cường nhất định. Mà, kinh mạch và mạch máu lại càng quấn chặt.
- Ngươi không trở về phòng ngươi ngủ sao?
Dạ An Nhiên bình phục tâm tình, nàng nhìn lại thì thấy Khương Phàm đang ngồi trên giường, còn bắt đầu tu luyện.
- Ta không yên lòng Phượng Bảo Nam. Gia hỏa này quá nhiệt tình.
Khương Phàm thuận miệng nói.
- Vậy nên ngươi đây?
Dạ An Nhiên nhìn bên trong giường một chút, cũng chỉ có thể chứa được một người.
- Ta không ngủ, cô ngủ là được rồi.
Khương Phàm cũng không phải thật hoài nghi Phượng Bảo Nam, mà là sau khi rời nhà đi ra ngoài, bất cứ chuyện gì hắn cũng đều muốn giữ vững cảnh giác. Dù sao hắn có thể vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh giữ vững tinh lực, có thể không ngủ cũng được.