- Thanh Lạc, mang Nạp Lan Thanh Diệu đi xuống đi. Chuẩn bị cẩn thận, không nên phụ kỳ vọng của ta.
Nạp Lan Sóc nếu làm quyết định, suy nghĩ cũng linh hoạt hơn.
Quan trọng hơn chính là muốn rút ngắn quan hệ với Khương Phàm.
Tiểu tử này tương lai chính là người của thánh địa.
- Nạp Lan Thanh Diệu?
Vi Thiên Quân có chút nhíu mày, nhìn đến Khương Phàm, đây là hài tử chi thứ nào sao?
- Đây là nghĩa tử của ta, Nạp Lan Thanh Diệu. Vị này là tổng hội trưởng Thiên Hoa hội, Vi Thiên Quân.
Nạp Lan Sóc giới thiệu cho bọn hắn.
Nghĩa tử?
Vi Thiên Quân kì quái, lúc này còn nhận nghĩa tử.
- Phụ thân, yên tâm, với thiên phú của Thanh Diệu nhất định có thể đi đến Đan quốc.
Nạp Lan Thanh Lạc chỉ nói một câu, liền mang theo Khương Phàm rời khỏi.
- Đan quốc?
Sắc mặt Vi Thiên Quân hơi động.
Hắn rất khôn khéo, lập tức nghĩ đến một loại khả năng nào đó.
Nạp Lan gia muốn từ bỏ hợp tác cùng Thiên Hoa hội, lựa chọn Đan quốc?
Không thể không nói, đây đúng là biện pháp tốt mở ra lối riêng.
Đan quốc đã sớm bởi vì Kỳ Thiên điện mà cảm nhận được nguy cơ. Khương gia bị phế, kí©ɧ ŧɧí©ɧ không chỉ là Nạp Lan gia, còn có Đan quốc.
- Nhận nghĩa tử, đưa đến Đan quốc, Nạp Lan gia chủ đây là ý gì?
Ánh mắt Vi Thiên Quân cũng dần dần nhìn thẳng người sau bàn đọc sách, sau đó hắn mở hai tay đẩy thị vệ đang đỡ mình ra.
- Tử Vi thương hội chúng ta vẫn luôn ở bên ngoài tìm kiếm hỏa văn ưu tú, bồi dưỡng thành Luyện Đan sư. Cái này ngươi cũng biết, Thiên Hoa hội các ngươi bồi dưỡng Luyện Đan sư cũng không ít. Đây là người mà chúng ta cho rằng là có thiên phú nhất từ trước đến nay. Năm trước ta đã đã nhận hắn làm nghĩa tử. Chỉ là nghĩa tử này của ta, tâm tính quá cao, luôn cảm thấy thương hội không thích hợp hắn. Lần này trước khi đại hội Đan Tông bắt đầu, hắn đã đến quấy rầy đòi hỏi, ta một mực không đồng ý. Bây giờ thực sự không lay chuyển được, liền để hắn đi.
Nạp Lan Sóc thuận miệng lập lên lý do, lại hợp tình hợp lý, giọt nước cũng không lọt!
Vi Thiên Quân đương nhiên không tin cái gì gọi là "Quấy rầy đòi hỏi", "Không lay chuyển được", đây chỉ là những lí do thoái thác, nhất định là Nạp Lan Sóc chuẩn bị
buông tay đánh cược một lần, dùng nghĩa tử kết minh với Đan quốc.
- Vậy còn kết minh giữa chúng ta? Nạp Lan gia chủ suy tính thế nào?
Vi Thiên Quân nhìn thẳng mắt Nạp Lan Sóc.
Nạp Lan Sóc cố ý làm ra thể hiện khó xử, do dự, sau đó mới lên tiếng.
- Ta một mực coi Thanh Diệu là con ruột mà đợi, đại hội Đan Tông đối với hắn rất quan trọng, kẻ làm phụ thân như ta đây cũng muốn coi trọng. Về phần kết minh giữa chúng ta, không ngại để thêm hai tháng nữa. Chờ chuyện của Thanh Diệu kết thúc, ta lại mời Vi hội trưởng tới. Đến lúc đó, ta nhất định cho ngươi một lời chính xác nhất.
Nạp Lan Sóc biểu hiện rất áy náy.
- Đại hội Đan Tông tượng trưng cho quy cách Đan sư so đấu cao nhất trong hoàng triều chúng ta, ngươi rất có lòng tin đối với nghĩa tử này?
Vi Thiên Quân nói bóng gió, ngươi có thể nghĩ rõ ràng?
- Hắn muốn thử xem liền cứ để hắn thử một chút. Nếu như có thể gia nhập Đan quốc, ta thay hắn kiêu ngạo. Nếu như không được, thương hội chúng ta cũng có thể bồi dưỡng hắn thành tài. Vi hội trưởng, còn chưa có ăn điểm tâm đúng không. Ta an bài người đi làm, cùng nhau ăn chứ?
Nạp Lan Sóc nói bóng gió, ta đã quyết định, ngươi… cút đi!
- Nạp Lan Thanh Diệu là chuyện gì?
Vi Thiên Quân rời phòng, thấp giọng quát hỏi Nạp Lan Thanh Xuyên chờ đợi ở bên ngoài.
- Ai??
Nạp Lan Thanh Xuyên sững sờ, từ đâu xuất hiện một tên Thanh Diệu?
Lấy tên trong gia tộc đặt "Rõ ràng", cũng chỉ có ba huynh muội bọn họ.
- Phụ thân ngươi nhận nghĩa tử!
- Phụ thân ta còn có nghĩa tử?
- Ngươi không biết?
- Nói đùa cái gì vậy?!
Nạp Lan Thanh Xuyên cau chặt lông mày.
- Xem ra phụ thân ngươi còn có rất nhiều chuyện giấu diếm ngươi. Hắn là Luyện Đan sư thiên phú nhất Nạp Lan gia các ngươi những năm này tìm được. Nạp Lan Sóc muốn đem hắn đề cử đến đại hội Đan Tông, tiếp xúc với quốc quân Đan quốc!
Đáy mắt Vi Thiên Quân hiện lên một tia sắt lạnh.
- Phụ thân muốn kết minh cùng Đan quốc
Nạp Lan Thanh Xuyên lập tức nghĩ đến vấn đề mấu chốt.
Thế nhưng, nghĩa tử?
Luyện Đan sư có thiên phú nhất?
Đùa ta sao?!!
Vi Thiên Quân sượt qua người Nạp Lan Thanh Xuyên.
- Thuốc của ngươi, có thể tăng liều lên!
Ánh mắt Nạp Lan Thanh Xuyên lấp lóe một lát, cho đến khi đến đình viện Nạp Lan Thanh Lạc.
- Chính là hắn?
Nạp Lan Thanh Xuyên chỉ vào Khương Phàm, chất vấn Nạp Lan Thanh Lạc.
- Hôm qua có người ngoài ở đay, ta không nói rõ ràng. Hắn không phải khách, là người nhà. tứ đệ của ta.
Nạp Lan Thanh Lạc giúp đỡ Khương Phàm nắm lấy cái danh "Đệ đệ" này, kéo đến trong l*иg ngực mình.
Khương Phàm ho khan một cái, thoáng giữ một khoảng cách.
Xấu hổ vì đã đυ.ng phải.
- Một đứa nhà quê thô bỉ cũng xứng làm người Nạp Lan gia ta?
Nạp Lan Thanh Xuyên rất khó chấp nhận.
Không chỉ bởi vì giấu diếm mình, cũng không chỉ là bởi vì muốn cùng kết minh với Đan quốc, càng quan trọng hơn là để hắn cảm nhận được một tia uy hϊếp.
Hắn là người thừa kế gia tộc, cũng là người thừa kế duy nhất, khi không lại có thêm một tên nghĩa tử liền nhất định sẽ có uy hϊếp.
Nhất là, nghĩa tử này còn một mực được ẩn giấu .
Nạp Lan Thanh Lạc hừ một tiếng:
- Nói thật, hắn so ngươi càng xứng đáng hơn!
Nạp Lan Thanh Xuyên chỉ vào Khương Phàm, lời nói lạnh nhạt:
- Ngươi không xứng với cái họ Nạp Lan này, thức thời một chút, tự mình từ bỏ, biến ra khỏi Nạp Lan gia. Nếu không, ta ở chỗ này một ngày, tuyệt đối sẽ không tán thành ngươi. Chờ ta làm gia chủ, ngươi càng sẽ vô cùng khó xử.
Khương Phàm không nói gì, chỉ giơ tay lên một cái, bưng kín cái mũi.
- Thô bỉ!
- Biến ra ngoài! Đừng ô nhiễm Nạp Lan gia.