- Ta thấy hơi lạ mắt, hình như chưa thấy qua.
- Ta nói, là khách của ta.
- Không giới thiệu một chút?
- Ngươi không xứng!
Nạp Lan Thanh Xuyên có chút nhíu mày, cười lạnh
- Nhìn ăn mặc thế này, chỉ sợ là thôn phu từ trong thâm sơn cùng cốc đi tới. Nếu là khách Nạp Lan gia, vẫn nên coi trọng y phục một chút, đừng khiến cho chúng ta mất mặt xấu hổ.
Khương Phàm cười:
- Vị công tử này, nếu trong nhà có tiền, liền mua nhiều son phấn chút, che trên mùi vị người, quá nồng rồi.
- Vị gì??
Nạp Lan Thanh Xuyên cúi đầu ngửi ngửi.
Khương Phàm cười nhạt một tiếng:
- Mùi cặn bã!!
Sắc mặt Nạp Lan Thanh Xuyên phát lạnh:
- Tiểu tử, ngươi muốn chết?
- Đừng há mồm, mùi quá nồng! Không biết, còn tưởng rằng ngươi đớp c*t!
- Thô bỉ! Quả nhiên là thâm sơn cùng cốc đi ra, không có giáo dục.
Khương Phàm không nói chuyện, chỉ bưng kín cái mũi, một mặt ghét bỏ.
Nạp Lan Thanh Xuyên nắm chặt nắm đấm:
- Muội muội, quản giáo tốt khách của ngươi! Khách phải có dáng vẻ của khách, đừng đem mình xem như chó, bốn chỗ cắn người!
- Ta lặp lại lần nữa, mời các ngươi, rời khỏi đây!!
Nạp Lan Thanh Lạc cản đến trước mặt Khương Phàm, giằng co với Nạp Lan Thanh Xuyên.
- Ta cho ngươi thời gian đêm nay để cân nhắc. Sáng sớm ngày mai, ta hi vọng ngươi đến gian phòng Vi công tử xin lỗi. Hầu hạ thật tốt, đừng có lại tùy hứng. Đây là vì tốt cho ngươi.
Nạp Lan Thanh Xuyên tự mình đỡ lên Vi Thừa Hồng rời khỏi sân nhỏ.
- Sáng sớm ngày mai, ta cũng hi vọng lúc đẩy cửa phòng ra, ngươi sẽ quỳ ở nơi đó.
Vi Thừa Hồng quay đầu nhìn Nạp Lan Thanh Lạc, trên khuôn mặt tái nhợt lại nhe răng ra cười.
- Có loại ca ca thế này sao, nếu hắn là người thừa kế, ta cảm giác Nạp Lan gia muốn rút khỏi Tây Cương sẽ không quá dễ dàng.
Khương Phàm lắc đầu, lo lắng hơn chính là chuyện mình đến đại hội Đan Tông, có thể bởi vì tên cặn bã này mà xuất hiện biến cố hay không.
- Để cho ngươi chê cười.
Nạp Lan Thanh Lạc vẫn luôn không thích tính cách của đại ca, nhưng cũng không nghĩ tới hắn sẽ có biểu hiện hỗn đản như vậy ở trong chuyện này
Nói là cặn bã, đều sợ nhục từ cặn bã .
- Thanh Cảnh, đêm nay ngươi cũng ở đây, đừng trở về.
Nạp Lan Thanh Lạc đỡ Nạp Lan Thanh Cảnh dậy, đi vào gian phòng.
- Chân của hắn làm thế nào lại bị liệt?
Khương Phàm hỏi.
Nạp Lan Thanh Lạc nói:
- Bị người khác cắt đứt.
- Bị ai?
- Đại ca!!
- Vì cái gì?
- Chê hắn khiến cho gia tộc mất mặt, kém chút đánh chết.
Nạp Lan Thanh Lạc lắc đầu, không muốn nhiều lời.
Đêm dài, không nói gì.
Nạp Lan Thanh Lạc nằm ở trên giường, từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi, hôm nay quá mệt mỏi, cũng bị thương tâm.
Nạp Lan Thanh Cảnh nằm trên giường êm, rất an tĩnh, cũng rất lạnh nhạt, yên lặng nhìn qua khoảng không ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.
Khương Phàm từ trong cổ áo lấy ra thanh đồng tiểu tháp, tinh tế vuốt vuốt, cũng là đang quan sát cô cô đang tức giận bên trong, sợ nàng hủy tầng thứ hai.
- Thương thế Thừa Hồng còn có thể trị không?
Vi Thiên Quân trầm mặt ngồi trong phòng, hỏi cung phụng tùy hành.
- Vật không tìm được, không thể.
Tộc lão lúng túng lắc đầu.
- Không thể tái sinh sao? Không phải có linh dược tái sinh thân thể à?
Vi Thiên Quân rất thương yêu tiểu nhi tử này, bằng không thì cũng sẽ không đưa hắn đến cùng Nạp Lan gia tộc làm thông gia.
Mà, Nạp Lan Thanh Lạc không chỉ có dáng dấp hoa nhường nguyệt thẹn, linh văn càng đặc biệt, tương lai nhất định có thể giúp Vi Thừa Hồng đứng vững chân trong gia tộc.
Không nghĩ tới, vậy mà liền bị phế đi như thế.
- Linh dược tái sinh thân thể vô cùng hiếm thấy, chờ tìm được, vết thương của công tử nói không chừng đã hoàn toàn khép lại. Tái sinh, càng khó! Chúng ta có thể tìm Luyện Đan sư cao cấp, luyện chế một viên đan dược.
Cung phụng đưa ra đề nghị, nhưng cũng nhịn không được lắc đầu.
Tái sinh thân thể nói nghe thì dễ, nhưng loại đan dược này cũng cần Luyện Đan sư cấp Tông sư có đan thuật cực cao lớn mới có thể luyện ra. Nhưng, những Luyện Đan sư này thường tôn quý lại kiêu ngạo, để bọn hắn luyện đan tới chữa trị cái thứ này, thật sự là...
- Ngươi mang thủ dụ của ta đi Đan quốc, mặc kệ điều kiện gì đều có thể cân nhắc. Cũng mang Thừa Hồng theo, cần phải chữa tốt cho hắn.
Vi Thiên Quân phất phất tay, ra hiệu xuống dưới.
Lúc này, Nạp Lan Thanh Xuyên đi đến.
- Ngươi tốt nhất là đừng nên thông đồng với Nạp Lan Thanh Lạc hại con của ta, nếu không ta sẽ để cho ngươi đẹp mặt!
Thân thể to béo của Vi Thiên Quân chất đầy trên ghế mây, nhìn rất buồn cười, nhưng trong con mắt thật nhỏ luôn luôn lóe ra tia sáng làm cho người ta rét run, toàn bộ Lang Gia Hoàng Triều không có người nào dám khinh thường hắn.
- Đây là ngoài ý muốn. Nhưng chỉ cần phụ thân đồng ý hợp tác, Thanh Lạc sẽ gả vào Vi gia các ngươi.
Nạp Lan Thanh Xuyên ngồi xuống đối diện hắn, trầm giọng nói:
- Hình như phụ thân ta còn còn đang lo lắng, để tránh sinh biến, ta muốn xin ngươi lại đi tìm hắn xem.
- Phụ thân ngươi ngoại trừ chúng ta, không có lựa chọn nào khác. Hắn rất thông minh, sẽ tiếp nhận.
- Ngược lại là ngươi, thật có năng lực khống chế thương hội lớn như vậy sao?
Vi Thiên Quân quệt quệt khóe môi.
- Thương hội do phân hội trưởng các nơi quản lý, ta chỉ cần được bọn hắn thừa nhận, gia tộc này và toàn bộ thương hội sẽ đều là của ta.
Nạp Lan Thanh Xuyên rất có lòng tin đối với mình
Vi Thiên Quân nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Nạp Lan Thanh Xuyên hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm tên heo mập trước mặt:
- Giả ngu sao? Ngươi biết mục đích ta tới nơi này.
- Đồ có thể cho ngươi. Nhưng ta có một điều kiện.
Vi Thiên Quân nhàn nhạt cười, chỉ là dáng tươi cười trên khuôn mặt to béo này có vẻ hơi tà ác.
- Chúng ta đã nói xong điều kiện, ngươi còn muốn cái gì?
- Đừng có gấp, là chuyện tốt, ta muốn đem nữ nhi của ta gả cho ngươi.
- Con gái của ngươi? Thứ lẵng...
Nạp Lan Thanh Xuyên kịp thời cắn miệng, không nói ra lời nói quá phận nhưng sắc mặt tương đối khó coi.