Đan Đại Chí Tôn

Chương 40: Đêm Tối Vô Biên

Phạm vi nhẫn không gian so với Khương Phàm dự đoán thì lớn hơn rất nhiều, phạm vi đường kính chừng hơn mười mét. Chỉ là bên trong không có cái gì ngoại trừ từng con côn trùng dữ tợn xấu xí.

- Đây là cái gì?

Khương Phàm triệu ra một con nhuyễn trùng mượt mà, ném xuống đất.

- Côn trùng.

Yến Khinh Vũ thuận miệng nói.

- Đây là côn trùng gì? Bên trong không có thứ khác. đúng không?

Yến Khinh Vũ thấy gia hỏa này im lặng, trong chiếc nhẫn hẳn là có chút đan dược linh thảo gì đó, vậy mà để đó không nhìn, nghiên cứu côn trùng.

- Trong này tất cả đều là côn trùng.

- Sao?

Yến Khinh Vũ phục dụng mấy khỏa đan dược chữa thương, giãy dụa đứng lên, dùng mũi kiếm đυ.ng đυ.ng.

Nhuyễn trùng giống như vô cùng sợ sệt, nằm đó co ro, nhìn không ra có cái gì đặc biệt.

- Tất cả đều là loại côn trùng này?

- Có vài loại lớn chừng bàn tay, còn có vài loại to bằng con này.

Khương Phàm từ bên trong triệu ra một bao côn trùng kϊƈɦ cỡ tương đương, tròn vo, toàn thân đen kịt, nhưng lại bốc lên nhàn nhạt huyết khí, tản ra mùi máu tươi gay mũi.

- Hắc Thủy Mã Hoàng?

Yến Khinh Vũ biến sắc, cả kinh lui về sau hai bước.

- Mau thu bọn chúng lại.

- Thế nào?

Khương Phàm thu hết hai con côn trùng.

- Đây là Hắc Thủy Mã chỉ có ở trong khu vực Chiểu hà (sông) thuộc Hoàng Nam Cương. Bọn chúng không phải côn trùng phổ thông, là Yêu thú. Đừng nhìn bọn chúng hình thể nhỏ, lại có thể hút khô nguyên lực của một đầu dã tượng đấy. Lúc bình thường tựa như con đầu tiên ngươi lấy ra như thế, khi hút no đầy đủ máu tươi sẽ trở nên vô cùng cực đại, sau đó biến thành màu đen nhánh.

Khương Phàm nhíu mày dò xét lấy nhẫn không gian, đếm lấy Hắc Thủy Mã Hoàng bên trong.

- Hết thảy có... Hơn hai trăm con, gần một nửa đã biến thành màu đen.

- Thứ này có chỗ lợi gì sao?

- Không có tác dụng gì, chính là tiềm phục tại chỗ sâu sông Chiểu, hút máu tươi. Nghe nói sau khi đã hút no đầy đủ, bọn chúng sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, từ từ luyện hóa. Nếu như bị quấy nhiễu, liền sẽ... nổ tung... Đừng nhìn hình thể nhỏ, uy lực nổ tung của bọn chúng lại vô cùng lớn, máu tươi bên trong cũng sẽ phun hết ra ngoài.

Yến Khinh Vũ âm thầm hít một hơi, ngẫm lại cũng cảm giác buồn nôn.

- Đây là đam mê cá nhân hắn, hay là...

Khương Phàm kì quái, Sinh Tử môn hẳn là vài gia hỏa tàn nhẫn, tiến vào Đại Hoang không phải săn gϊếŧ mãnh thú, chính là ăn cướp tán tu, làm sao trong nhẫn không gian tất cả đều là loại vật buồn nôn này.

‘Chẳng lẽ... Bọn hắn là đang sưu tập máu tươi?’

‘Sưu tập máu tươi lại có thể làm cái gì?’

- Sắc trời không còn sớm, chúng ta mau rời khỏi nơi này.

Yến Khinh Vũ vốn chán ghét người của Sinh Tử môn, hiện tại càng buồn nôn hơn.

Khương Phàm cùng Yến Khinh Vũ rốt cuộc cũng xác định được vị trí trong núi sâu mênh ʍôиɠ, nhưng sau tai nạn may mắn cũng không còn sót lại chút gì.

Bọn hắn trước trước sau sau giày vò lâu như vậy mới tìm đến phương hướng Bạch Hổ quan. Hiện tại khoảng cách dự tính đều khoảng ba trăm dặm, vượt núi băng ngàn trở về, coi như không gặp nguy hiểm cũng phải hơn ba giờ.

Hai người rất không đuổi kịp trở về trước khi trời tối.

- Nhanh nhanh nhanh...

Khương Phàm ở phía trước phi nước đại, không ngừng mà thúc giục Yến Khinh Vũ phía sau.

Yến Khinh Vũ chăm chú theo sát Khương Phàm, mặc dù không mạnh mẽ bằng hắn, lại nương tựa theo Phong linh văn mang tới tiện lợi, miễn cưỡng có thể đuổi theo bước chân của Khương Phàm.

Nhưng...

Rống!!

Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng gào thét cuồng liệt, một đầu gấu đen toàn thân bốc lên sát khí ngăn cản đường đi.

Khương Phàm bỗng nhiên phanh lại, quay đầu phi nước đại, kêu gọi Yến Khinh Vũ đi đường vòng. Hắn hiện tại không có Bạo Viêm Phù, càng không có tinh lực, phải tận lực tránh tiếp xúc cùng loại mãnh thú này.

Nhưng nơi này là chỗ sâu tróng Đại Hoang, nếu như bọn hắn cẩn thận một chút còn có thể, hiện tại mạnh mẽ đâm tới chạy về phía trước, một khi gặp được mãnh thú, thời gian cũng sẽ nhiều bị trì hoãn.

Thời điểm khi bọn hắn chật vật xông ra khu vực nguy hiểm, sắc trời đã bắt đầu tối dần, Đại Hoang vô biên lâm vào bạo động trước bình tĩnh.

- Nhanh nhanh nhanh, lại nhanh, chúng ta còn có cơ hội...

Khương Phàm vừa mới nói xong, phương hướng Bạch Hổ quan xa xôi đột nhiên vang tới tiếng chuông nặng nề. Sắc mặt Yến Khinh Vũ trắng bệch, ánh mắt nàng lắc lư, bỗng nhiên quay đầu ngắm nhìn chỗ sâu trong Đại Hoang. Cuối tầm mắt đang rõ ràng có một sợi tơ hắc ám cấp tốc giống như che trời hướng phía nơi này ầm ầm vọt đến.

- Cách thời gian cứ điểm đóng lại còn có một giờ, nhanh.

Khương Phàm cao giọng thúc giục Yến Khinh Vũ.

- Chúng ta... Trở về không được.

Yến Khinh Vũ lại kinh ngạc đứng ở nơi đó.

Bọn hắn vừa mới rời đi khỏi khu nguy hiểm, cách Bạch Hổ quan hơn một trăm dặm, còn phải trèo đèo lội suối, bọn hắn không có khả năng trong vòng một giờ có thể chạy về.

"Trời tối nguy hiểm, không được lưu lại trong Đại Hoang. "

Đây là tổ huấn ở Bạch Hổ quan thậm chí là toàn bộ Thương Châu. Sau khi trời tối, Đại Hoang sẽ lâm vào bạo loạn vĩnh viễn không ngừng nghỉ, một trăm ngàn ác linh ra khỏi vực sâu, trăm vạn mãnh thú phát cuồng. Đại Hoang sẽ thể hiện ra một mặt cuồng dã nhất, hung tàn nhất.

Đừng nói hai người Linh Anh cảnh nho nhỏ như bọn họ, xem như Linh Nguyên cảnh, thậm chí cao hơn, lưu lại nơi này đều sẽ bị tươi sống xé nát.

Nàng tránh thoát sự truy kϊƈɦ của Sinh Tử môn, nhưng vẫn phải chết trong Đại Hoang này sao?

- Yến Khinh Vũ!

Khương Phàm quát một tiếng chói tai, đem nàng từ trong hoảng hốt bừng tỉnh.

- Còn có hơn một trăm dặm, chúng ta trở về không được.

Ánh mắt Yến Khinh Vũ lắc lư, thì thào nói nhỏ.

- Cô muốn chết thì lưu lại đây, không muốn chết thì đuổi theo ta.

Khương Phàm đưa tay giật Thanh Đồng Tiểu Tháp xuống, hướng về phía trước phi nước đại, hắn kϊƈɦ hoạt Thánh linh văn, lòng bàn tay ngưng tụ ra ngọn lửa màu vàng, bao phủ thanh đồng tiểu tháp.

Tiểu tháp dần dần phóng xuất ra thanh quang nhàn nhạt, mặc dù rất yếu ớt nhưng lại cho Khương Phàm một phần hi vọng.

Khương Phàm tản hỏa diễm ra, dùng sức nắm chặt Thanh Đồng Tháp, tốc độ bỗng nhiên tăng lên, giống như con báo săn phi nước đại trong rừng rậm.

Yến Khinh Vũ hoảng hốt một lát, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh đuổi kịp Khương Phàm.

Đông... Đông...

Tiếng chuông trầm muộn quanh quẩn truyên từ phương hướng Bạch Hổ quan, truyền khắp các nơi Đại Hoang, nhắc nhở mọi người quên thời gian nhanh chóng trở về.