Cố Sự

Chương 50: Vân Mộc Đại Đế - Phá Hư Cảnh.

Vân Mộc đang ở ngay trung tâm, đạo lôi kiếp thứ chín cũng đã bắt đầu, rốt cuộc không thể bảo trì trạng thái thong dong như ban đầu, Vân Mộc bắt đầu giơ tay lên, bắt đầu tung ra chiêu thức mạnh nhất của mình kháng lại lôi kiếp, từ trên bầu trời xuất hiện một ngón tay cực lớn ngăn cản lôi kiếp.

"Đai Hoang Tù Thiên Chỉ: Toái Hư Không!".

Lúc này trong miệng Vân Mộc cũng phun ra một ngụm trọc khí, nhưng không còn là màu trắng trọc khí, mà chuyển thành bạch sắc lôi điện.

Mà loại linh khí này cực kỳ quỷ dị, khi cùng lôi điện tiếp xúc, lại phát ra âm thanh như hai thanh binh khí va chạm, đem hơn phân nữa lôi điện đánh ngược trở lại bầu trời, một nữa còn lại bị Đại Hoang Tù Thiên Chỉ oanh phá còn dư lại một vài đạo lôi kiếp nhỏ đánh lên người Vân Mộc.

Lúc nay Vân Mộc mới phát hiện, loại linh lực bạch sắc lôi điện này làm cho người khác cực kỳ cảm thấy nóng bức và lạnh lẽo, có lẽ là do phục dụng Băng Hỏa Lưỡng Nghi Đan tạo ra Hàn Băng Chi Lực cùng Thái Dương Chi Lực mà tạo thành loại linh lục này.

Phun ra loại linh lực này làm cho Vân Mộc dễ chịu hơn rất nhiều, liên tiếp đỡ được thêm mấy đạo lôi kiếp nhỏ nữa.

Nhưng đến khi đạo lôi điện thứ mười đánh xuống, Vân Mộc thần sắc có chút ngưng trọng, nổi lên vài phần khẩn trương.

Mà bầu trời cũng đột nhiên sôi trào, mây đen quay cuồng gào thét, phía dưới mây đen tạo thành một lưới điện thật lớn, nhất thời tất cả đều là một màu ngân quang, thêm nữa tiếng sấm, bao phủ toàn bộ bầu trời của Thanh Vân Môn.

Nhất thời toàn bộ thiên địa dường như chỉ còn lại lôi điện, không còn một thứ gì khác.

"Bạch tỷ, đợt lôi kiếp này, hình như không ổn so với dữ liệu của chúng ta còn lợi hại hơn rất nhiều, đệ có nên ra tay giúp Đại Ca hay không, nếu không ra tay đệ sợ huynh ấy không thể vượt qua " Vân Hỏa ở bên cạnh Bạch Hà nhắc nhở nàng thử xem có nên ra tay giúp đỡ Vân Mộc hay không,

"Đệ yên tâm, đến lúc đó, nếu cảm thấy Tiểu Mộc không thể chống đỡ, đến lúc đó ta sẽ ra tay" Bạch Hà nhẹ nhàng cười, không chút hoang mang nhìn Vân Hỏa trả lời.

"Vậy Bạch tỷ lát nữa ra tay, nếu không ổn đệ liền trợ giúp" Vân Hỏa một bên an tâm, tiếp tục xem Vân Mộc độ kiếp.

Dù sao được hai vị đại tu sĩ Phá Hư Cảnh hộ pháp, cho dù lôi kiếp lợi hại thêm vài phần cũng có thể bình an.

Vân Mộc xuất ra Du Long Thương, dùng Bán Nguyện Thương xoay tròn bảo hộ cơ thể, đồng thời vô số đạo lôi điện đánh xuống, liều mạng đánh vào cơ thể của Vân Mộc, cho dù hơn phân nữa vòng bảo hộ từ Du Long Thương tạo ra bị đánh tan, lôi kiếp cũng bị đánh tan phân nửa, nhưng chịu đựng phân nữa lôi điện còn sót lại cũng thật sự kinh người.

Lấy mắt thường có thể nhìn thấy được với tốc độ hiện tại của Vân Mộc vung thương, nhanh chóng thu hẹp lại, qua đợt lôi điện thứ mười vừa xong, Bán Nguyệt Thương thu hẹp lại chỉ còn không tới một nửa.

Đợt thứ mười lôi kiếp nhanh chóng kết thúc, Vân Mộc một lần nữa phun ra một ngụm bạch sắc lôi điện bao phủ toàn bộ cơ thể Vân Mộc.

Tưởng như Vân Mộc đã thành công độ kiếp, nhưng mà đợt lôi kiếp thứ mười một lại bắt đầu ngưng tụ, hắn cảm thấy rất hoài nghi tại sao người khác chỉ có mười đạo lôi kiếp mà hắn lại phải trải qua mười một đạo lôi kiếp.

Lúc này, đợt lôi kiếp thứ mười một đã ngưng tụ thành hình, lập tức đánh xuống.

Cơ hồ lưới điện của lần thứ mười một này, còn lớn hơn lần thứ mười trước đó mấy lần.

Tiếng gầm thét kinh thiên động địa, linh khí bên ngoài trong phút chốc chỉ còn lại một chút kim sắc, bên cạnh cũng bị tiếng sấm chấn động khẽ rung lên.

Phía dưới đám người đang ngồi xếp bằng ở phía dưới trận pháp, nhìn thấy thanh thế kinh khủng của đạo lôi kiếp thứ mười một này quá kinh người, nét mặt của Bạch Hà cùng với Vân Hỏa nhăn lại, nhìn ra một chút lo lắng.

Không trung thiên lôi vẫn không ngừng hạ xuống, nhưng bàn tay của Vân Mộc cũng không ngừng động đậy, một cái cự chỉ xuất hiện trước mặt Vân Mộc ngăn cản lôi kiếp, đạo thứ mười một lôi kiếp bị Vân Mộc dùng toàn lực đánh tan không còn một chút nào sót lại.

"Đại Hoang Tù Thiên Chỉ: Thiên Hoang Chỉ!"

ẦM! ẦM! ẦM!

ĐÙNG! ĐÙNG! ĐÙNG!

Lúc này lôi kiếp cuối cùng cũng biến mất, mây đen trên bầu trời cũng quỷ dị như lúc đến vậy, trong nháy mắt ngàn dặm mây đen tan hết, ánh mặt trời chói chang hiện ra.

Lần này, Vân Mộc độ kiếp mất một ngày một đêm, còn lâu hơn lần trước Bạch Hà độ kiếp mấy giờ, thật sự kinh dị.

Vân Mộc từ trên trời đáp xuống, cả người bị lôi kiếp đánh đen nhẻm, đầu tóc rối bù, quần áo cũng gần như bị xé nát gần hết lộ ra một cơ thể tràn đầy sức mạnh, bạch sắc lôi điện linh khí vờn quanh cơ thể lộ ra một tia bất phàm.

Cuối cùng Vân Mộc cũng đã thành công độ kiếp, thành công bước vào Phá Hư Cảnh.

Mấy ngày sau, Vân Mộc lặng yên quay về nhà tranh. Hắn hiện giờ đang ở trong nhà tranh của mình, xem xét cơ thể sau khi đột phá, trước mặt hắn lúc này là một nữ nhân xinh đẹp đang ngồi đối diện, đang lơ lửng trong không trung là một cây thương màu đen lớn khoảng một trượng, trên cây thương có một Thiếu Nữ mặc áo màu trắng, môi hồng răng trắng, dung mạo thanh tú, cực kỳ xinh đẹp, tay cầm một quyển sách da thú đang thoải mái ngồi xem.

Người này không ai khác chính là Bạch Hà, nàng chăm chú đọc quyển sách trong tay, nhìn thật linh động đáng yêu cực kỳ xinh đẹp.

Cẩn thận suy nghĩ một chút cũng không có gì kỳ lạ. Bạch Hà trước nay vốn đã xinh đẹp, nhìn nàng ngày càng thành thục, làm hắn cực kỳ động tâm.

Vân Mộc nhìn nàng chằm chằm, không rời mắt đột nhiên mở miệng nói chuyện.

"Bạch tỷ, chúng ta rời khỏi Hoang Vực cũng đã rất lâu, hôm nay tu vi cảnh giới của chúng ta đã đại thành, đệ lần này muốn cùng tỷ và Vân Hỏa, Hắc Vân trở Hoang Vực một lần, thăm Nương, thăm mọi người trong thôn, tỷ thấy như thế nào.".

"Ừm, chúng ta rời đi cũng rất lâu, ta thật sự rất Nương của đệ, nhớ Huyết Hà, cũng đã rất lâu rồi không trở lại thăm sư phụ, mới đó mà đã hơn hai mươi năm, thật nhanh".

"Đúng vậy, thời gian trôi qua như cái chớp mắt, đi ra một chút liền hơn hai mươi năm chưa trở lại".

Bạch Hà cầm sách trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng đầu lên cười với Vân Mộc.

"Được rồi, đệ mới thành công đột phá đến Phá Hư Cảnh cần củng cố một chút tu vi"

"Chúng ta không vội trở về, một tháng sau chúng ta liền xuất phá"

Bạch Hà ngồi trên Du Long Thương nhắc nhở Vân Mộc, dù sao thì hắn cũng chỉ mới đột phá thành công mấy ngày, không vội ra ngoài, ở lại Thanh Vân Môn một thời gian củng cố tu vi thành thạo một chút liền trở về Hoang Vực cũng không muộn,

Bạch Hà tiếp tục nói chuyện.

"Đệ cứ nghỉ ngơi thật tốt, ta đi báo lại cho Tiểu Hỏa biết là được, đệ không cần ra ngoài".

Bạch Hà nói xong xoay người rời khỏi nhà tranh, phi người bay thẳng lên không trung lập tức biến mất.

Vân Mộc sau khi nghe Bạch Hà nói cũng yên tâm phần nào, tập trung tĩnh tọa ổn định tu vi, hắn tuy thành công đột phá đến Phá Hư Cảnh nhưng mà Băng Hỏa Lưỡng Nghi Đan luyện hóa còn lại một ít.

Tranh thủ khoản thời gian này liền luyện hóa hết toàn bộ dược lực của nó, tăng thêm một chút thực lực cũng tốt.

Một tháng sau.

Sáng sớm bên trong nha tranh, Vân Mộc đã thành công luyện hóa toàn bộ dược lực của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Đan, thành công tăng lên một chút thực lực.

Lúc này bên ngoài Bạch Hà, Vân Hỏa, Hắc Vân đã đợi sẵn, chỉ chờ hắn xuất quan liền trở lại Hoang Vực.

Vân Mộc mở cửa bước ra nhà tranh, ba người Bạch Hà đã ở trước mặt hắn, hắn nhìn sang Hắc Vân mở miệng nói.

"Hắc Vân lần này chúng ta trở lại Hoang Vực, chắc ngươi từng nghe nói qua".

"Đúng vậy, khi còn nhỏ ở Bạch Hổ Nhất Tộc thường nghe các trưởng bối nhắc đến".

"Ngươi dạo này thế nào, có trở lại Bạch Hổ Nhất tộc hay chưa?" Vân Mộc nhìn Hắc Vân hỏi một chút về tình hình của nó gần đây.

"Đã trở về một lần, không như ta nghỉ, bọn họ bây giờ không khác gì trước kia, cho dù ta đã vượt qua cả tộc trưởng, nhưng bọn chúng cũng không công nhận ta".

"Thôi, nếu đã không công nhận ta cũng không cần để ý, ta không tin cả Thái Sơn Đại Lục này không có chổ cho Hắc Vân Bạch Hổ ta đi".

"Bọn chúng bị ta đánh bại không cam tâm, liền không chấp nhận ta làm người đồng tộc, thực nực cười"

Hắc Vân thao thao bất tuyệt mở miệng nói chuyện.

Bọn họ cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp mượn Vô Ảnh Chiến Thuyền của Tông Chủ mà rời đi, dù sao từ Thanh Vân Môn đến Thiên Linh Thành cũng rất xa, nhớ năm đó hắn cùng đám người Bạch Mộng Sam, Hỏa Linh Nhi, Tư Đồ Trường Long cùng đến Thanh Vân Môn, hôm này rốt cuộc phải rời đi.

Mấy năm nay Tư Đồ Trường Long cũng rất an phận, không gây nên một chút sóng gió nào, Vân Mộc cũng không thèm để ý đến những chuyện trước kia, dù sao bây giờ cũng là huynh đệ đồng môn.

Vân Mộc cũng không suy nghĩ lung tung nữa, liền nhảy lên Vô Ảnh Chiến Thuyền, trực tiếp điều khiển đi thẳng đến Hoang Vực.

Vân Mộc cuối cùng cũng trở lại Hoang Vực, cơ duyên hay nguy hiểm đang đón chờ bọn hắn.