Nhún Nhường

Chương 34: Dính người

Mặc dù bị bịt mắt nhìn không rõ, nhưng Cố Đường biết Tô Diễm không có lấy điện thoại ra, bởi vì tay của hắn vẫn luôn ở trên người cô, hoặc là xoa nắn bộ ngực của cô, hoặc là vuốt ve lưng cô, hoặc là ôm eo cô.

Cố Đường thấy rằng hắn có phần giống với Tống Dục về điểm này.

Đây có thể coi là biểu hiện chủ yếu của người thiếu tình thương.

Hầu hết thời gian, trái tim của họ khép kín và từ chối sự chủ động tiếp cận của người khác, đồng thời họ coi thường và ghét sự thương hại hoặc đồng cảm của người khác, nhưng một khi họ tiếp xúc với người mà họ muốn gần gũi, họ sẽ mạnh mẽ yêu cầu nó.

Điều này khiến Cố Đường hoảng hốt trong giây lát, giống như coi Tô Diễm là Tống Dục, mở rộng cơ thể của mình, chấp nhận và thậm chí hợp tác vô điều kiện với những hành động bạo lực của hắn.

Tô Diễm bế cô trở lại giường, ôm lấy cô, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, rồi làm mờ phần cơ thể, sau đó cho cô xem ảnh để kiểm tra.

“Thật xin lỗi, nếu không phải vị tiểu thư kia khó tính như vậy, tôi cũng không làm đến nông nỗi này.” Giọng điệu của hắn tràn đầy bất đắc dĩ. Tô Diễm không bắn vào trong, mà vào phòng tắm dùng tay tự xử đến khi bắn, cuối cùng dùng khăn tắm giúp cô lau vết nước dính giữa hai chân.

“Ngủ đi, tôi đi đây.”

Tô Diễm đột nhiên tới rồi vội vàng rời đi.

Sau khi hắn đi, Cố Đường nằm trên giường đột nhiên cười ha hả.

Đêm hôm nay thật quá hoang đường.

Thật ra thì mặt mũi Tô Diễm cũng rất ưa nhìn, ngoại hình cũng không thua gì nam diễn viên đỉnh lưu hàng đầu, nhưng lại quá gầy, tính tình cũng lạnh lùng, nhưng lại có một khuôn mặt có thể khiến phái nữ thất thần. Phỏng chừng hắn mà làm trai bao chắc cũng có khả năng kiếm bội tiền.

Cho nên Cố Đường tin lời hắn, trước đó cô bị hắn bắt cóc rồi bị đưa đến chỗ ở của hắn, tận mắt chứng kiến hắn trắng tay đến mức độ nào, có thể dựa vào khuôn mặt mà kiếm ăn, nhưng cố tình lại nghèo túng như vậy, rõ ràng vẫn có vài phần cốt khí.

Tùy Việt thực sự rất mệt mỏi, hắn giống như tiêm máu gà bận trước bận sau để làm hai bữa cơm phong phú, vị thiếu gia trẻ tuổi này chưa từng hầu hạ ai trước đây, hơn nữa cả một đêm không ngủ, cho nên giấc ngủ này rất sâu, tới tận sáng mới bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức. Sau khi tỉnh dậy, hắn uể oải ngáp một cái, nhưng cũng không cố tình ngủ nướng, mà nhanh chóng xuống giường chuẩn bị nấu cháo cho cô gái nhỏ.

Suy cho cùng, chính nồi lẩu hắn làm đã khiến người ta nôn mửa, hắn cảm thấy dù thế nào cũng phải giải quyết hậu quả.

Huống chi, phỏng chừng cảm xúc của cô đang rất kém, nếu bụng no, tự nhiên sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Tuy nhiên, trong lúc Tùy Việt hào hứng chuẩn bị nấu ăn, lại phát hiện ra rằng dì giúp việc đã đến, vậy mà trong nháy mắt hắn còn cảm thấy mất mát vì không có chỗ để phô bày trù nghệ xuất sắc của mình.

Ngay sau đó, Tùy Việt đi lên lầu với những bước chân nặng nề chậm chạp, khi đi ngang qua cửa phòng cô, hắn đưa tay lên và gõ nhẹ vào cửa, nhưng không có ai đáp lại.

Hình như cô vẫn còn ngủ.

Tùy Việt dậy sớm vào buổi sáng nhưng không có gì để làm, hắn quay trở lại phòng và nằm xuống một lần nữa, cơn buồn ngủ đột ngột kéo tới.

Theo lý thuyết, dì giúp việc đã tới, hắn có thể về nhà rồi.

Quần áo hắn đang mặc vẫn là của Thẩm Dịch, trước đó vì hắn thỉnh thoảng đến đây ngủ qua đêm nên cũng không có gì khác thường. Bất quá hôm nay hắn nên đến công ty, ngày hôm qua đã không đi làm, phỏng chừng có một đống công việc đang chờ hắn.

Tùy Việt không muốn di chuyển chút nào, hắn bèn lấy điện thoại di động ra rồi gọi cho trợ lý của mình, nói với anh ta rằng hắn sẽ không đến công ty hôm nay, có cuộc họp quan trọng nào thì đẩy xuống, mặt khác giúp hắn xử lý những việc vụn vặt.

Trong lúc hắn đang nằm trên giường nghịch điện thoại di động, vừa nghe thấy tiếng động liền lập tức xuống giường, mở cửa bước ra ngoài.

Dì Phương đứng ở gõ cửa hồi lâu cũng không có trả lời, bà cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì ngày thường Cố Đường nhất định phải tỉnh lại vào giờ này, hơn nữa giấc ngủ của cô thường không sâu, rất dễ tỉnh lại.

Bà nghe Tùy tiên sinh nói tối qua Cố Đường không được khỏe, không khỏi có chút lo lắng, liền mở cửa đi vào.

"Cô Cố?"

Thấy Cố Đường quả nhiên đã ngủ, dì Phương ghé tới gọi một tiếng.

Cố Đường chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt của dì Phương, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.

“Ai, con làm dì giật cả mình, còn tưởng rằng con xảy ra chuyện gì."

Thấy cô tỉnh lại, dì Phương đưa tay sờ sờ trán của cô, xác nhận cô không có phát sốt, mới thở phào nhẹ nhõm nói.

"Hôm nay con hơi mệt.”

Đêm qua cô cùng Tô Diễm làm một trận kịch liệt, tiêu hao nhiều sức lực, cũng nhờ có hắn mà cả đêm cô không gặp ác mộng, ngủ thẳng một giấc tới bây giờ.

“Dì nhận được cuộc gọi của Thẩm tiên sinh mới biết cậu ấy đã xuất ngoại, cũng may có Tùy tiên sinh tới giúp con.”

Dì Phương chăm sóc Cố Đường lâu cũng sinh ra cảm tình, cô gái nhỏ vừa an tĩnh vừa ngoan ngoãn, rất chọc người đau lòng, ngày hôm qua vì có việc nên bà không tới, biết Thẩm Dịch cũng không có ở nhà, trong lòng cũng rất áy náy.

Cố Đường an ủi bà vài câu, hai người trò chuyện một lúc, dì Phương đang định giúp cô xuống lầu thì Tùy Việt đứng ở cửa kêu một tiếng.

"Dì, để cháu làm cho, dì xuống nhà xem cháo đã chuẩn bị xong chưa."

Dì Phương nghe vậy liền xuống lầu, Tùy Việt thấy Cố Đường không xảy ra chuyện gì, liền bước vào.

Sau khi Cố Đường ngồi vào xe lăn, cô lễ phép cảm ơn hắn một tiếng.

“Tùy tiên sinh, dì Phương đã đến. Cảm ơn anh đã quan tâm tôi ngày hôm qua. Anh có thể trở về làm việc của mình."

Kết quả, sau khi cô nói xong, Tùy Việt dùng tay búng một cái vào trán cô.

Cô đưa tay lên che trán, lực đạo rất nhẹ, nhưng hành động này khiến cô bất ngờ nên lộ rõ

vẻ mặt kinh ngạc.

“Hừ, cô không cần nữa liền nhẫn tâm đuổi tôi đi sao? Tiểu nha đầu cô qua cầu rút ván cũng thật nhanh nhẹn a!” Tuy rằng ngữ khí mang theo tia tức giận, nhưng trong mắt đong đầy ý cười.

Cố Đường sửng sốt, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, bởi vì bình thường không có ai đùa giỡn với cô như vậy, hơn nữa hai người cũng không thân thiết với nhau, cho nên cô đành phải ngượng ngùng cười cười.

Tùy Việt bất đắc dĩ thở dài.

"Ha ha, quên đi, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, cô thay quần áo đi, lát nữa tôi giúp cô xuống lầu ăn cơm."

Cố Đường đáp lời, Tùy Việt thấy cô ngẩn người, không khỏi nảy sinh lòng trêu chọc.

"Đừng gọi Tùy tiên sinh khách khí như vậy, đã ăn hai bữa cơm tôi nấu rồi, còn nôn hết lên người tôi, gọi một tiếng anh trai xem nào." Cố Đường đương nhiên không gọi được, cũng may Tùy Việt lập tức cho cô một cái bậc thang.

“Vậy gọi Tùy Việt đi.”

Vì vậy Cố Đường đồng ý yêu cầu của hắn, nhẹ giọng gọi hắn là Tùy Việt, Tùy Việt nhếch miệng cười, hài lòng rời đi.

Cố Đường không nghĩ nhiều về điều đó, ngay từ ấn tượng đầu tiên cô đã thấy rằng Tùy Việt là cao thủ tán gái, có lẽ hắn chỉ thích đùa theo thói quen.

Tuy nhiên, hành vi như vậy đối với những người đàn ông khác sẽ hơi phù phiếm và bóng bẩy, nhưng hắn làm vậy lại không tạo cảm giác khó chịu gì, dù sao thì hắn cũng có ngoại hình và khí chất không tầm thường, tạo thành cảm giác tiêu sái mị hoặc, rất dễ dàng mê hoặc đông đảo phụ nữ.

Đây là thế giới nhìn mặt đối xử người.

Nghĩ vậy, Cố Đường không khỏi nghĩ đến Tô Diễm, cô thấy mình là một người phụ nữ nông cạn, tam quan theo ngũ quan, thực ra cô khá tò mò về vị tiểu thư khó chơi mà Tô Diễm đã nói, không biết nếu thấy bức ảnh của cô và hắn thì sẽ có phản ứng gì.

Cố Đường trăm triệu lần không nghĩ tới, đáp án này, cô sẽ biết vào đêm hôm sau.

Tùy Việt lại xuất hiện không một tiếng động, nhưng khuôn mặt hắn tái nhợt đến mức như một bóng ma đứng bên giường.

Cố Đường còn chưa mở miệng hỏi, hắn đã chủ động giải thích.

“Tôi bị cô ta đâm một nhát, không tổn thương đến chỗ yếu hại, cô giúp tôi tìm người đến xử lý một chút. Người phụ nữ kia đang nổi nóng, tôi sợ cô ta lại nổi điên, mượn chỗ này của cô trốn một chút.”

Tô Diễn nói xong, người đã ngã xuống bên cạnh cô, nhắm mắt lại, vẻ mặt như chim mỏi trở về rừng.

Cố Đường độc miệng nói.

“Dù sao anh cũng không muốn sống, vì sao không để cho cô ấy gϊếŧ anh?”

Tô Diễm lười biếng mở mắt, liếc cô một cái, bình tĩnh nói.

"Bây giờ tôi không muốn chết, cô cho tôi ở đây chỉ cần cung cấp đồ ăn nước uống, tôi đảm bảo sẽ không dính lấy cô.”