Sau khi nhìn thấy thời điểm đó, đồng tử của Trình Thâm ngay lập tức co rút lại. Lúc này trên mặt hiện lên một nụ cười chân thật, lẩm bẩm nói:
"Khả năng cao, hai tiểu tử này thật sự là của mình, cũng không biết là Hạ Nhiên diễn xuất tốt hay là bọn trẻ diễn tốt hơn."
Anh đã bị cả ba cùng nhau lừa dối.
Chẳng lẽ kỹ năng diễn xuất là cha truyền con nối?
Mặc dù DNA vẫn chưa được xác định, nhưng vấn đề này có khả năng là sự thật.
Khi nghĩ đến việc cô lén ra nước ngoài khi đang mang thai. Thậm chí không nói với anh về vấn đề quan trọng như vậy, ngay lập tức anh ước mình có thể bóp chết người phụ nữ đó.
" Trình tổng?"
Thư ký Chu nhìn sắc mặt tái nhợt của Trình Thâm thận trọng gọi một tiếng.
Trình Thâm mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt của thư ký Chu, bình tĩnh nói: "Sao cô còn ở đây? Không có việc gì thì đi ra ngoài."
Thư ký Chu mặc dù cảm thấy tình trạng hiện tại của Trình Thâm rất không bình thường, nhưng cô vẫn theo lệnh của Trình Thâm mà rút lui.
Thư ký Chu vừa rời đi, Trình Thâm liên đứng dậy, hướng đến bộ phận thiết kế. Bây giờ anh rất muốn gặp Hạ Nhiên, muốn chất vấn cô một cách gay gắt, và cũng muốn buộc cô phải nói ra sự thật. Nhưng cuối cùng, khi anh đẩy cửa phòng làm việc của Hạ Nhiên, lần đầu tiên anh cảm thấy hoang mang.
Nghe thấy tiếng mở cửa đột ngột, phản ứng đầu tiên của Hạ Nhiên là
Lạc Nhất Đan lại tìm đến gây rối. Ngẩng đầu vừa định khiển trách, nhìn thấy Trình Thâm liền sửng sốt.
“Sao anh lại ở đây?”
Hạ Nhiên đặt cây bút trong tay xuống, do dự một chút, lại bổ sung: “Trình tổng.”
Nếu như có thể cùng Hạ Nhiên đứng ở chỗ này mặt đối mặt, anh còn có thể chịu đựng, nhưng khi nghe được từ trong miệng Hạ Nhiên phát ra xa lạ như vậy, anh căn bản không muốn nghe.
Anh mạnh dạn bước tới, xoay chiếc ghế văn phòng của Hạ Nhiên lại, đặt tay lên thành ghế, hoàn toàn đem cô nhốt trong lòng.
“Trình tổng, anh đột nhiên ở văn phòng làm như vậy với tôi có vẻ không được thoả đáng?”
Hạ Nhiên cố gắng giữ bình tĩnh đối mặt với Trình Thâm, cô cố gắng hết sức ngửa đầu ra sau ghế và giữ khoảng cách với Trình Thâm:
"Nếu ai đó vào mà không gõ cửa, họ sẽ hiểu lầm cảnh này."
"Có gì đáng để hiểu lầm?"
Trình Thâm cười lạnh, giơ tay bóp cằm cô: "Không biết em còn có bao nhiêu bí mật? Tôi thật sự đánh giá thấp em rồi."
Cảm giác quai hàm đau đớn, Hạ Nhiên cau mày, không hiểu lắm ý của anh, khó khăn đáp: "Anh có ý gì?"
Trình Thâm không giải thích nhiều,
thay vào đó, anh chỉ yên lặng nhìn cô.
Hạ Nhiên không hiểu tại sao anh ta lại như vậy, sau khi hất tay anh khỏi cằm, cô nói: “Xin anh hãy tự trọng, bây giờ Trình tổng có thể ra ngoài được không?”
Trình Thâm nghe đến đây thì mắt tối sầm lại, anh cúi đầu lập tức ngậm lấy môi cô, điên cuồng hôn.
Hạ Nhiên cảm thấy môi mình tê dại, tất cả sự phản kháng mạnh mẽ của cô đều bị Trình Thâm đàn áp.
Khi Trình Thâm buông ra, cô có có cảm giác sắp tắt thở. Hạ Nhiên tức giận đến suýt nữa nhấc bàn lên ném về phía Trình Thâm, cuối cùng giơ tay lau môi, trừng Trình Thâm một cái.
“Hạ Nhiên, em muốn chúng ta giống như đang nɠɵạı ŧìиɧ sao?” Trình Thâm đưa tay vuốt ve đôi môi sưng mọng của cô, lời nói tuy nguy hiểm. Những ngón tay anh chạm vào khiến trái tim cô khẽ run lên.
Nghe những lời trêu chọc của anh, Hạ Nhiên mở miệng cắn mạnh vào tay anh.
Cảm nhận được đầu ngón tay đau đớn, Trình Thâm trực tiếp bóp chặt quai hàm của Hạ Nhiên, ép cô phải tách răng đang cắn ngón tay của mình ra.
“Trình tổng, người khác có biết anh giữa ban ngày xông vào văn phòng hôn cấp dưới không?” Hạ Nhiên cười lạnh nhìn Trình Thâm.
Hạ Nhiên không muốn tiếp xúc với anh nhưng khi Trình Thâm đến gần, cô lại không thể khống chế được trái tim mình.
Cô nhắm mắt lại, ép mình làm ra quyết định:
"Lần này tôi sẽ không làm gì cả, nếu còn có lần sau, tôi sợ vị hôn thê của anh sẽ phát hiện ra chuyện chồng sắp cưới của mình ăn vụng ở bên ngoài."
Trình Thâm thích Nhϊếp Tư Diệu nhiều như vậy, chắc hẳn sẽ sợ cô ấy biết.
Hạ Nhiên thấy an tâm hơn khi nghĩ như vậy, nhưng hành động tiếp theo của anh lại khiến cô cảm thấy tồi tệ.
Trình Thâm nhếch miệng cười một tiếng, sau đó cúi đầu ghé sát vào tai cô:
"Em có biết, tôi ghét nhất là bị người khác uy hϊếp không?"
Đột nhiên Hạ Nhiên sững người.
Một giây sau, môi cô lại bị anh ngậm lấy. Không giống như nụ hôn trước, anh chỉ dịu dàng mυ'ŧ khiến sự phòng thủ của cô dần hạ xuống.
"Nhiên Nhiên, tôi..."
Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, một giọng nói quen thuộc vang vọng khắp không gian, Hạ Nhiên thiếu chút nữa tìm được lỗ chui vào, Trình Thâm áy náy ôm lấy cô.
Nhϊếp Tư Diệu sững sờ nhìn hai người trước mặt, giống như bị hành động của họ làm cho giật mình. Một lúc sau, nghẹn ngào nói:
"Hai người làm gì vậy? A
Thâm, anh và Nhiên Nhiên..."
Ai biết Trình Thâm căn bản không có ý nghe lời của cô ta. Anh cúi đầu nhìn người trong ngực, lạnh lùng nói thẳng với Nhϊếp Tư Diệu: "Cút ra! Ai cho cô vào mà không gõ cửa."
Hạ Nhiên rất ngạc nhiên trước thái độ này, vốn dĩ cô ấy nghĩ mối quan hệ giữa Trình Thâm và Nhϊếp Tư Diệu nên thuộc về loại tình huống mặc dù không có tình cảm nhưng họ cũng quan tâm lẫn nhau.
Nhưng thái độ lạnh lùng của Trình Thâm thì sao?
Trước sự ngạc nhiên của Hạ Nhiên, Nhϊếp Tư Diệu do dự vài giây liền lủi thủi ra ngoài.
Trình Thâm bị Nhϊếp Tư Diệu đột ngột xuất hiện cắt ngang nên không vui lắm, khi anh nhìn xuống vẻ mặt ngơ ngác của Hạ Nhiên liền cảm thấy cô trông rất đáng yêu.
Trình Thâm giơ tay gãi cổ Hạ Nhiên, nói: "Đang suy nghĩ cái gì?"
"Nhϊếp Tư Diệu đã nhìn thấy, nó có ảnh hưởng xấu gì đến anh không? Nếu anh không tiện giải thích, tôi có thể giúp."
Bây giờ Hạ Nhiên đang làm việc dưới quyền của anh nên cho dù thế nào đi chăng nữa, cũng phải giúp ông chủ giải quyết vấn đề. Hơn nữa, chỉ cần mối quan hệ của Nhϊếp Tư Diệu và Trình Thâm diễn ra tốt đẹp, cô có thể sớm ly hôn với anh.
"Ý em là... tôi là loại đàn ông hèn nhát?"