Tôi lấy tay day day thái dương, giải thích lại một lần nữa:
"Xe của tôi bị hỏng, Gia Khánh đúng lúc đi qua nhìn thấy nên cho tôi đi nhờ."
"À..." Hoa tỏ vẻ đã biết, gật gù "Tôi còn tưởng hai người đang quen nhau chứ. Nhìn từ đằng sau trông bà với Gia Khánh thân thiết lắm."
Ôi vãi *** thật.
Hai đứa ngồi bên cạnh còn tỏ ra shock hơn cả tôi. À tôi quên mất, chúng nó vẫn chưa biết hôm nay Gia Khánh chở tôi đi học.
Tôi cần phải tìm đại một lý do để đối phó với Hoa trước đã.
"Thân thiết gì đâu, bạn bè nói chuyện với nhau bình thường thôi mà. Không phải bà cũng toàn đi nhờ xe Đức à?"
Hoa hơi khựng lại. Tôi vẫn mỉm cười chăm chú nhìn nó. Hóng hớt chuyện của người khác thì vui, chứ chuyện lan đến trên người mình thì ai mà vui nổi.
"Ừ... cũng đúng." Hoa cười xòa, lấy cớ rời đi "Vậy thôi tôi về chỗ đây, hình như tôi vẫn chưa chép bù bài hôm trước nữa."
"Okay."
Tôi thở hắt ra, quay đầu lại nhìn hai cặp mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào mình. Thôi xong, hai đứa này mới là khó giải quyết.
"Châu Anh..." Con Ngân mở lời "Tao cần được nghe toàn-bộ-câu-chuyện."
"Và không được cắt bớt một chi tiết nào hết." Thanh gật đầu bổ sung thêm, mắt vẫn không rời khỏi tôi.
Tôi vô thức nuốt khan, ngoan ngoãn kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Thanh với Ngân.
.
.
"Châu Anh." Ngân thì thầm gọi tôi, con bé đang cẩn thận lấy khăn lau lá chuối, còn tôi đang khuấy bột bên cạnh nó.
"Gì mày?"
"Cảm giác được ngồi sau xe hotboy thế nào hả?" Ngân khẽ hích nhẹ vào vai tôi, cười gian.
Tôi cũng cười, nhưng mà không thấy vui tí nào.
"Hồn lìa khỏi xác."
Đây là nhận xét trực quan nhất.
Con Ngân phá ra cười ngặt nghẽo, thấy mấy đứa con gái xung quanh nhíu mày nhìn sang, tôi vội đánh vào tay nó, trách móc:
"Mày dở à? Cười gì mà cười, cả lớp đang nhìn mình kìa!"
Con Ngân giảm âm lượng điệu cười kinh dị của nó xuống, nó vừa cười vừa đập tôi như điên.
"Xin lỗi vì ngày xưa tao từng chê mày nhạt... ha ha... buồn cười vãi..."
Tôi không cảm xúc tránh khỏi bàn tay của nó, bình tĩnh nói:
"Tao không đùa đâu. Mày có biết Nguyễn Hoàng Gia Khánh đi với vận tốc bao nhiêu km/h không? 60km/h! Tao cảm tưởng tao chỉ cần bỏ ta ra khỏi balo của nó là tao bay luôn xuống đường."
Thanh thản nhiên nói:
"Được ngồi trên xe của Nguyễn Hoàng Gia Khánh, dù có bay xuống đường tao cũng chấp nhận."
Con Ngân gật đầu tán thành:
"Chuẩn."
"..."
Thực ra chúng nó nói không sai. Tôi cũng tự thấy mình may mắn thật, nhưng mà tôi lại không thấy vui vì vận may này cho lắm.