Trong lòng Lăng Vũ Hi không ngăn nổi lửa giận càng lúc càng bốc cao, nhấp nhổm như đang ngồi trên bàn chông. Mỗi một ngày qua đi, cô càng muốn xâm nhập vào căn phòng mà bọn họ gọi là phòng của cô chủ nhỏ kia để tìm hiểu hư thực. Mẹ nó, cơn tức giận của cô đang muốn khiến cô bị vở tung ra, cái quái gì chứ!
Cả ngày cô luôn thấy tức giận, vô tư không biết bản thân bây giờ rất giống cô vợ nhỏ đang tính bắt gian chồng.
Vì vậy, sau khi ăn tối, sắc trời dần dần tối đen, đợi cho Đại, Tiểu Ny chuẩn bị đi ngủ, Lăng Vũ Hi rón ra rón rén, lén lút từ phòng mình đi dọc theo hành lang mà cô đã cho tắt hết đèn. Bám vào vách tường, cô giống như một con thằn lằn, chân trần, trườn về phía trước. Đôi mắt lấp lánh trong bóng đêm, đi về phía căn phòng ở cuối hành lang……
Kẹt!
Cửa không khóa!
Lăng Vũ Hi xoay nắm cửa, lách người qua, chui vào!
Wow, sao lại sơn toàn màu đen thế này. Một mùi thơm nồng nàn xông vào mũi. Đây là mùi gì vậy, thơm quá. Chẳng lẽ vẫn còn có người ở trong này?
Lăng Vũ Hi giật thót cả người, lập tức dựa vào cánh cửa. Cô ở đây cũng khá lâu rồi, chưa từng nghe thấy có ai nói gì đến cô chủ nhỏ cả. Đột nhiên, cô cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua!
Má ơi, không phải ở đây có ma chứ! Sao lại âm u thế này!
Cô cảm thấy chân mình đang run lên bần bậc, sờ soạn lung tung lên vách tường
Tạch một tiếng, căn phòng chợt sáng bừng lên!
Cô đã vô tình bật công tắc.
Không một bóng người, á, đương nhiên ngoại trừ Lăng Vũ Hi cô. Lọt vào mắt cô, là một phòng ngủ siêu lớn. Wow, thiệt là nhiều búp bê nha.
Lăng Vũ Hi trợn tròn mắt, trong phòng bài trí rất nhiều đồ nội thất. Quả thực đây chính là thế giới của búp bê. Lợn con, thỏ con, búp bê có mặt ở khắp mọi nơi, lớn nhỏ, được sắp xếp gọn gàng đặt ở những vị trí khác nhau.
Trên tường dán đầy hình trẻ con đáng yêu, với đủ các dáng vẻ vui nhộn.
Lăng Vũ Hi gần như nghĩ rằng cô chủ nhỏ kia chỉ là một cô bé, nếu không sao lại có thể ngây thơ đến mức này? Chẳng lẽ nghĩ mình là chủ nhân của búp bê sao?
Trong phòng, nổi bật nhất là chiếc giường cực lớn được chạm trổ tinh tế, nhưng chăn nệm cùng drap giường thì lại toàn là màu đen, đối lập một cách quỷ dị với toàn bộ phong cách trong phòng. Sao lại có thể ở trong căn phòng được trang trí toàn màu sắc vui vẻ của trẻ con, nhưng lại đi đắp một chiếc chăn bông đen thui như thế cho được?
Cái cô chủ nhỏ kia cuối cùng là người thế nào vậy? Gu thẩm mỹ thật đặc biệt?
Đột nhiên, một cảm giác quen thuộc kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, giống như trước đây cô đã từng đến nơi này, nhưng làm sao có thể? Phong Ngạo nói cô đã ở Kingloy từ nhỏ đến lớn, ngoài thành quốc Vatican cùng với một số nước châu Âu gần đó. Cô chưa bao giờ đi đến những nơi khác, làm sao lại từng đến nơi này? Hơn nữa nơi này là châu Á!
Cô cười thầm sự mẫn cảm của mình, không nghĩ nhiều, từ từ buông lỏng phòng bị, cúi đầu ngắm đôi dép lê hình thỏ con để bên chân, thật đáng yêu, hiếu kỳ xỏ chân trần vào đôi dép lê. Ồ, thật vừa vặn.
Dường như bị tính trẻ con của chủ nhân căn phòng lây nhiễm, Lăng Vũ Hi đi đôi dép lê hình thỏ con dung dăng dung dẻ chạy vòng quanh.
Khi cô đi đến trước bàn trang điểm, thì một khung ảnh đặc biệt hấp dẫn ánh mắt cô.
Trong khung ảnh, là một khuôn mặt trẻ con tươi cười rạng rỡ, phấn nộn động lòng người, đôi mắt to tròn linh động, đôi môi đỏ tươi, nụ cười nghịch ngợm bướng bỉnh, rất đáng yêu……
Trong lòng thoáng rung lên, Lăng Vũ Hi bị cô bé trong khung ảnh hấp dẫn. Cô bé ấy…… Chính là cô chủ nhỏ theo lời Đại Ny sao?
Thật xinh đẹp, thật sinh động, thật…… Cô không cách nào tả rõ cảm giác thân thiết lúc này, giống như……
Trong đầu xoẹt qua một tia sáng
Papa……
Cả người Lăng Vũ Hi run lên, trong đầu dường như nghe thấy, một giọng nói nũng nịu ‘papa’!
Giống như bị điện giật, sau đó trời đất quay cuồng trước mắt tối sầm lại, papa?
Hai chữ này hoàn toàn làm tan nát trái tim cô!
Ngực nhói đau, sao lại thế này?
Tại sao lại có cảm giác đau đớn xé lòng như vậy!
Đau lòng, cảm giác đau đơn không thể nói rõ, cảm giác mất mát không hiểu rõ này như muốn nhấn chìm cô!
Nổi đau đớn, làm cô chảy cả nước mắt. Cô không rõ tại sao lại như vậy. Cảm giác vô lực xâm nhập vào sâu trong cô!
Người trong khung ảnh, thực ra là ai?!
Cô thất thần, giọng run rẩy……
Hai chân khụy xuống, khung ảnh vẫn đang nắm chặt trong tay, đầu óc càng lúc càng cảm thấy mơ màng. Trái tim đau nhói đến mức chảy cả nước mắt, làm cho cô không thể gắng gượng được nữa!
Papa……
Trong đầu vang lên giọng trẻ con nũng nịu, chồng chất lên nhau, không ngừng gọi, mỗi một lần đều thấy đau lòng vô cùng! Rối rắm, làm cho Lăng Vũ Hi bị mất trọng tâm. Trước khi cô bị ngã xuống đất, đột nhiên, được một cánh tay mạnh mẽ đỡ được!
“Papa……” Trong vô thức cô hét lên, giọng nói khàn đυ.c!
“Chết tiệt! Lăng Vũ Hi!” Một tiếng rống to, từ trên không truyền xuống, đối diện với đôi mắt mờ lệ của cô.
Úy Trì Thác Dã tiếp được thân mình mềm nhũn của cô! Chết tiệt, từ lúc bước vào cửa cho đến bây giờ, anh còn chưa kịp trách mắng cô, liền bắt gặp cảnh tượng trước mắt này. Đêm nay, anh cố ý lái xe đến đây để gặp cô, không ngờ khi vừa tới nơi, đứng dưới lầu nhìn lên, thấy ánh đèn trong phòng, trong lòng lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Anh đã ra lệnh không ai được vào căn phòng này, dám chống lại lệnh của anh cũng chỉ có duy nhất một người!
Vì thế, anh không chút chậm trễ chạy thẳng lên lầu, đang định trừng phạt cô một chút, nhưng, “Chết tiệt, Lăng Vũ Hi, cuối cùng thì em bị làm sao vậy?” Nước mắt cô trong nháy mắt dập tắt lửa giận của anh. Cô nàng ngốc nghếch này, không việc gì lại ở trong này khóc một mình!
“Hu hu……” Tiếng gầm của anh, cuối cùng đã làm cho cô khôi phục lại thần trí, nhưng nước mắt vẫn không dừng lại được!
Úy Trì Thác Dã cau mày, ôm thần hình mềm nhũn của cô ngồi xuống giường, “Đại Ny, Tiểu Ny không nói với em, căn phòng này không được phép vào hay sao?”
Anh lắc đầu thở dài. Ngón tay gạt đi nước mắt trên mặt cô, rồi quay sang nhìn khung ảnh cô đang cầm trong tay.
Đột nhiên, anh giật mạnh một cái, “Đừng chạm vào những thứ ở đây!”
“Hu oa oa oa oa……” Cô càng khóc to hơn. Đáng thương nhất là cổ họng càng thêm khàn đυ.c ù ù cạc cạc không phát được thành tiếng, tra tấn a!
Đương nhiên, cũng tra tấn anh, “Được rồi, nói cho tôi biết, vì sao lại vào đây?”