Các cô ây sẽ không ngốc đến mức thật sự đưa cô đến buổi dạ vũ, để tìm cái tên biếи ŧɦái chết tiệt kia chứ?
Lăng Vũ Hi ngồi trong xe nhấp nhổm không yên, tìm mọi cách để thoát thân, “Vậy, Đại Tiểu Ny, chúng ta cứ thế này đi tìm cậu chủ các cô, làm như vậy có quá đường đột hay không?”
Cô hầu gái không nhịn được liếc xéo cô một cái, “Cô Lăng, cô chết sống đòi gặp cậu chủ bằng được, giờ cô lại cảm thấy đường đột?”
“A, ha ha, các cô nói anh ta phải đi tham dự buổi dạ vũ quan trọng nào đó. Như vậy chắc chắn là phải xã giao rất nhiều rồi, tìm anh ta không gây bất tiện gì chứ?” Lăng Vũ Hi cười gượng hai tiếng.
Cô hầu gái mát mẻ nói, “Nếu vậy, chúng ta cũng nên quay về thôi.”
“Hả? A, không được không được, chúng ta vẫn nên đi tìm cậu chủ của các cô đi, ha ha…” Giỡn sao, vất vả lắm mới kéo được bọn họ ra đây, bây giờ lại quay về, Phong Ngạo chẳng phải là chịu chết sao? Nhưng cô lại không muốn đi gặp cái tên biếи ŧɦái chết tiệt kia, nên làm thế nào bây giờ, sốt ruột chết mất!
Trong xe khôi phục im lặng, cô hầu gái cũng không lên tiếng nữa, Lăng Vũ Hi chỉ biết ngồi đó lo lắng, quýnh quáng, đến mức làm cho cô gấp đến mức sắp tiểu són cả ra.
“À, ha ha, Đại Tiểu Ny, có thể dừng xe lại hay không, tìm một chỗ để tôi đi vệ sinh một chút?” Cô quả thật không lừa các cô ấy, nhưng cô cũng muốn tận dụng cơ hội này để quan sát xem có thể trốn thoát hay không.
“Không cần đâu cô Lăng, phía đuôi xe có thể đi vệ sinh!” Cô hầu gái có lòng hảo tâm nói.
“Hả? … A… Hiện đại như vậy sao?”
Lăng Vũ Hi cảm giác như trên đỉnh đầu mình có ba con quạ đen đang bay vòng vòng, thì ra cô quá quê mùa rồi? Mặt mày ủ rũ di chuyển đến khoang phía sau xe, biện pháp lợi dụng đi tiểu bỏ trốn tuyên bố thất bại.
Aizz, cuộc đời a, chuyện không như ý, chiếm đến tám chín phần mười.
“Um, vậy, các cô có gọi điện thoại thông báo cho anh ta hay không?” Lăng Vũ Hi lại nghĩ ra một kế.
“Cô Lăng, không phải cô nói không cần thông báo cho cậu chủ sao. Chúng ta đến đó rồi nói sau.”
“A, vậy thì tốt!” Thực ra cô chỉ muốn thăm dò các cô ấy một chút, nếu báo cho cái tên biếи ŧɦái chết tiệt kia, cô còn trốn được không!
Mặc dù Lăng Vũ Hi nghĩ một mạch đến n biện pháp, thì vẫn như cũ không thể thực hiện được.
Rất nhanh, xe rẽ vào đại lộ Princeton.
Khu vực này là khu vực giàu có nổi tiếng. Mà dạ vũ tối nay, lại được tổ chức ngay tại ‘khách sạn Nguyệt Cẩm’ thuộc đại lộ Princeton. Khách sạn Nguyệt Cẩm chính là khách sạn Hampton trước đây, sau khi bị phá hủy, đã nhanh chóng xây dựng lại và nâng cấp trở thành một khách sạn sang trọng xa hoa.
Vũ hội tại ‘Khách sạn Nguyệt Cẩm’ có bảo vệ kiểm soát cửa ra vào, khách muốn đi vào nhất định phải có thư mời dành cho khách VIP.
“Híc, nhanh như vậy đã đến rồi?” Lăng Vũ Hi thò đầu ra cửa sổ xe nhìn bên ngoài, lập tức bị cách bày trí trước mắt, ánh đèn óng ánh lấp lánh hấp dẫn, thật là một kiểu kiến trúc xinh đẹp, tráng lệ giống như đến từ thế giới của các câu chuyện cổ tích. Đây chính là khu vực giàu có nhất, tráng lệ đến mức làm nguời ta phải líu lưỡi. ‘Khách sạn Nguyệt Cẩm’ phát ra những chùm sáng rực rỡ, sừng sững đứng giữa trời đêm, khí thế tráng lệ, suýt chút nữa làm bỏng mắt của Lăng Vũ Hi, “Cậu chủ của các cô… Đang ở trong đấy sao?”
Cô cúi đầu nhìn bộ trang phục dạ hành của mình, so với mọi thứ ở nơi này có vẻ như hoàn toàn không phù hợp.
“Cô Lăng, tôi thật sự không hiểu, vì sao lại đồng ý mang cô đến đây. Chẳng lẽ cứ như một kẻ ngốc ngồi chờ cậu chủ đi ra hay sao?” Đại Ny đau đầu nói.
Giống như một kẻ ngốc, còn tốt hơn để Phong Ngạo làm kẻ ngốc bị các người bắt! Lời này Lăng Vũ Hi chỉ dám lầm bầm ở trong lòng. “Cũng không sao, chúng ta liền chờ ở bên ngoài đi. Nhanh, nhanh, nhanh, chúng ta xuống xe thưởng thức phong cảnh bên ngoài đi. Phải chờ đợi ở trong xe thật quá nhàm chán, ha ha.”
Không sai, việc chờ đợi quả thật là việc rất nhàm chán, huống chi là phải chờ cái người mà mình không muốn gặp!
Đoàn người xuống xe, bắt đầu công cuộc chờ đợi nhàm chán. Mà cái người khởi xướng hết thảy những việc này, cô Lăng Vũ Hi, một khắc cũng không nhàn rỗi. Um, đương nhiên là chỉ đầu óc của cô ấy, một khắc cũng không rảnh rỗi, không ngừng suy nghĩ diệu kế để bỏ trốn…
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Một chiếc xe hơi màu đen từ từ dừng lại trên đại lộ Princeton.
“Tại sao lại bắt tôi tới tham dự cái vũ hội quái quỷ này?” Bỗng nhiên, một người phụ nữ bước xuống xe, nặng nề đóng sầm cửa xe.
“Lena, nghe lời, em biết anh đã hứa với ba anh là sẽ dẫn em đến.” Sau đó, một người đàn ông cao lêu nghêu từ trong xe bước xuống.
“Đó là ba của anh, không phải ba của tôi!” Cô gái nói không chút lưu tình, mái tóc dài lượn sóng làm cho cô trông giống như con lai.
“Lena, chúng ta cũng sắp đính hôn rồi, đừng tùy hứng nữa được không?” Người đàn ông có chút bất đắc dĩ.
“Cái quái gì chứ, anh đi mà đính hôn, đừng tưởng rằng tôi không biết, các người chỉ vì tiền của ba tôi!” Cô gái gào lên, càng nói càng tỏ ra tức giận.
Người đàn ông thở dài một hơi, cầm lấy tay cô gái, kéo cô đi về phía ‘Khách sạn Nguyệt Cẩm’, “Lena, em muốn anh phải nói bao nhiêu lần nữa đây. Chúng ta hãy bỏ qua những thứ này, thử cố gắng gặp gỡ, không được sao?”
Tất cả những điều này, đều bị Lăng Vũ Hi đang lang thang bên ngoài xe nhìn thấy hết. Người đàn ông kia trông thật sự đẹp trai, cô gái vóc người cũng đẹp, nhưng đáng tiếc là có hơi nóng tính một chút.
“Vậy là anh đang thừa nhận chỉ vì tiền của ba tôi nên mới theo đuổi tôi! Chết tiệt!” Cô gái bị kích động hét ầm lên, rồi đột nhiên vùng thoát khỏi bàn tay của người đàn ông, xoay người chạy ra ngoài.
“Lena…” Người đàn ông nhanh chóng đuổi theo.
Lăng Vũ Hi nhìn thấy rõ ràng trên tay người đàn ông kia đang cầm một tấm thẻ vàng chói lọi. Đó chính là thư mời sao? Bỗng nhiên, trong đầu cô có một tia sáng lóe lên, muốn thoát khỏi đám người kia…
Tất nhiên, hành động so với suy nghĩ của cô còn nhanh hơn. Ngay lập tức, cô như một mũi tên rời cung, xông thẳng ra ngoài!
Sau lưng là tiếng gọi của Đại Tiểu Ny đã bị chậm mất nửa nhịp, “Cô Lăng…”
Lăng Vũ Hi dùng hết sức lao thẳng tới trước mặt người đàn ông, kéo một cái chặn lại bước chân đang đuổi theo cô gái kia của anh ta, lấy khí thế sấm vang chớp giật lôi kéo anh ta chạy về phía cổng hội trường vũ hội, vừa đi vừa nói, “Ngài có thể giúp tôi…, dẫn tôi cùng vào được không?”
“A? Cô…” Người đàn ông còn không kịp phản ứng, đã bị Lăng Vũ Hi kéo đi.
Động tác lưu loát, Lăng Vũ Hi nhanh chóng rút tấm thẻ vàng trong tay anh ta, bình yên đi qua cửa bảo vệ, như một làn khói, lôi kéo người đàn ông phía sau tiến vào cái nơi được gọi là vũ hội cao cấp!
Phía sau, mơ hồ có tiếng gọi với theo, “Cô Lăng…”
“Xin lỗi, xin cho xem thư mời, nếu không cô không thể vào bên trong!”
“Cô Lăng…”
…
Cô không thể tin, vậy mà có thể thành công tránh thoát!
Bingo!
Lăng Vũ Hi mừng thầm bật ngón cái, xoay người, “A, đúng rồi, cảm ơn ngài.”
Người đàn ông tất nhiên là vẫn còn đang thở gấp, “Cô gái…Thật ra là có chuyện gì xảy đến cô vậy?”
“Ha ha, không có gì, xin hỏi quý ngài tên gọi là gì?”
Dù sao cũng chịu ơn người ta, Lăng Vũ Hi cô từ trước đến giờ có ơn tất trả, đương nhiên, có thù cũng nhất định phải báo!
“Tề Gia Nhạc!”