Dường như tất cả chỉ là một giấc mộng dài, trong mộng những hình ảnh lặp đi lặp lại đan xen vào nhau, làm cho giấc ngủ của Úy Trì Hi cực kỳ không yên ổn. Cô khẽ rên lên hai tiếng, hơi nhức đầu, lúc này mới từ từ tỉnh dậy.
“Em tỉnh rồi?” Bên tai là thanh âm lo lắng của Phong Ngạo.
“Ừm.” Úy Trì Hi khàn khàn đáp lại một tiếng. Cô bình tĩnh nhìn Phong Ngạo, dần dần, đôi mắt phủ một lớp sương mù, “Em xin lỗi, Phong ca ca…”
“Em…” Phong Ngạo không thể tin nổi trợn tròn hai mắt, thân mình có chút run rẩy, Tiểu Hi đã nhớ ra anh rồi sao?
Úy Trì Hi cúi đầu trước anh, “Thật xin lỗi, đến bây giờ em mới nhớ ra anh chính là Phong ca ca!”
Đoạn ký ức trước năm bốn tuổi kia, cô đã chôn vào trong quên lãng, lâu đến nỗi cô gần như quên mất Phong ca ca, càng không ngờ rằng Phong Ngạo chính là người đã từng khắc sâu trong tâm trí cô!
Trong mắt Phong Ngạo lấp lánh ánh nước, cổ họng nghẹn ngào, “Tiểu Hi, em nhớ lại được là tốt rồi…”
Năm đó, anh trơ mắt nhìn bóng lưng Tiểu Hi càng chạy càng xa. Anh dường như cho rằng cả đời này sẽ không bao giờ còn có cơ hội được gặp lại cô nữa, cái loại cảm giác mất mát đó, làm sao có thể nói hết cho được?
“Chủ nhân…” Úy Trì Hi chợt nhớ tới lão già tóc trắng. Đã mười hai năm trôi qua, không ngờ lão già kia vẫn tàn nhẫn vô tình như vậy! Nhưng mà, cô bây giờ không còn là cô gái nhỏ yếu đuối Lăng Vũ Hi năm đó nữa!
“Papa rất tức giận, nhưng anh nghĩ ông sẽ hiểu cho em.” Phong Ngạo mỉm cười dịu dàng. Trên thực tế tính khí của chủ nhân anh hiểu rất rõ, bất quá đối với Tiểu Hi, ông chủ sẽ xử trí ra sao, trong lòng anh căn bản là không thể nắm bắt!
“Phong ca ca… Cám ơn anh…” Tất cả những chuyện mà Phong Ngạo đã làm cho cô, ngoại trừ cảm ơn, cô thật không biết nói được từ nào khác. Nếu như năm đó không nhờ có anh, cô sợ rằng đã không thể thoát khỏi nanh vuốt của chủ nhân. Mười hai năm trôi qua, tin rằng Phong ca ca phải chịu khổ không ít, “Thật sự, Phong ca ca, thật sự cảm ơn anh rất nhiều!”
“Cô bé ngốc! Không cần phải cám ơn, những năm qua, em sống rất tốt, anh đã sớm biết như vậy…” Anh vẫn luôn cho là, rời khỏi Kingloy đối với Tiểu Hi mà nói sẽ là hạnh phúc. Nhưng khi ở ‘Oriental Princess’, anh chính tai nghe cô nói cô không hạnh phúc, cho nên anh mới quyết định ám sát cha nuôi của cô, anh đã làm sai rồi sao?
“Khoan đã…Phong ca ca, bụng của em…” Úy Trì Hi chợt hét lên, cảm giác bụng âm ỉ đau.
“Tiểu Hi? Em làm sao vậy?” Phong Ngạo bị cô kêu thất thanh làm cho sợ hết hồn, trong lúc nhất thời tay chân cũng trở nên luống cuống.
“Nó mà làm sao? Trong bụng nó đang mang tạp chủng!” Một giọng đàn ông mạnh mẽ cắt ngang, hàm chứa trong đó sự tức giận.
Phong Ngạo đột nhiên quay đầu: “Papa! Tạp chủng?” Hiển nhiên, anh vẫn còn chưa hiểu hết ý của ông chủ.
“Hừ! Mười sáu tuổi đã chửa hoang, Lăng Vũ Hi, không ngờ rằng ngươi và mẹ ngươi đều lẳиɠ ɭơ như vậy!” Lão già tóc trắng cười khẩy một tiếng, trong đôi mắt lộ ra thần sắc phức tạp.
“Không liên quan đến ông!” Úy Trì Hi lạnh lùng nói.
“Ngươi!” Lão già tóc trắng bị chọc tức muốn nổ đom đóm mắt.
“Papa!” Phong Ngạo lập tức đứng chắn trước mặt Úy Trì Hi, “Cuối cùng thì chuyện gì đang xảy ra? Ba nói, Tiểu Hi … có thai?” Ngay khi anh nghe được tin tức này, trong lòng chợt thấy đau nhói, nhưng chủ nhân cũng không cần phải đem chuyện này ra đùa giỡn chứ.
“Sáng sớm đã bắt bác sĩ đến khám cho nó. Hừ, ra ngoài mười hai năm, giờ về lại mang theo cả tạp chủng!” Lão già tóc trắng híp mắt lại, “Nhưng mà như thế cũng tốt, Kingloy xem ra lại sắp có thêm nhân tố mới!”
“Ông đừng vọng tưởng!” Úy Trì Hi khinh thường gầm lên, “Tôi tuyệt đối sẽ không để cho con mình đi vào con đường cũ! Ông hãy dẹp bỏ ý niệm này đi!”
“Ha ha ha ha…” Lão già tóc trắng ngửa mặt lên trời cười như điên, “Lăng Vũ Hi, ngươi cho rằng ở nơi này ngươi còn có thể quyết định được sao?”
“Tiểu Hi … Em thật…” Phong Ngạo quay đầu, nhìn thật sâu vào mắt Úy Trì Hi, tim của anh như bị siết chặt lại, nhưng vẫn không muốn tin đây là sự thật!
“Là thật, Phong ca ca.” Cô gật đầu một cái, nhoẻn miệng cười thật tươi, “Sau này đứa trẻ chào đời, em nhất định sẽ để cho nó gọi anh một tiếng cha nuôi, được không?”
“Cha nuôi?” Nghe như sét đánh giữa trời quang vậy, hai chữ đó cứ ong ong vang vang trong đầu Phong Ngạo. Anh ngơ ngác lặp lại lời cô, khổ sở trong lòng như cơn sóng nhỏ lan ra, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, “Cha của đứa nhỏ là ai?”
“À…” Cô có chút chần chừ, yên lặng lắc đầu một cái. Cô không thể nói, trong địa phận của tên biếи ŧɦái này, cô không mong muốn kéo thêm một người nữa xuống nước.
“Tiểu Hi … Có phải có người ức hϊếp em hay không?” Đây chính là nguyên nhân khiến cô phải len lén khóc thầm hay sao?
Úy Trì Hi lại lắc đầu lần nữa, “Phong ca ca, xin anh đừng hỏi nữa, được không?”
“Tám phần là do quan hệ nam nữ bừa bãi, không chừng của ai còn không biết!” Lão già tóc trắng khinh miệt, hừ lạnh nói. Lăng Vũ Hi thật giống con gái mẹ nó!
“Là của ai không cần ông quan tâm! Mau thả cho tôi về!” Cô cũng lạnh giọng trả lời!
“Không thể nào!” Lão già tóc trắng không chút lưu tình thẳng thừng từ chối, “Lăng Vũ Hi, ngươi sinh là người của Kingloy, cho dù có chết, cũng phải chết ở đây! Ta đã từng sơ suất, để cho ngươi chạy thoát, lần này, không có dễ như vậy nữa!”
“Tên khốn chết tiệt! Ông có quyền gì mà muốn nhốt tôi?! Ông có tư cách gì mà muốn tôi phải ngây ngốc ở cái nơi quỷ quái này?! Mẹ kiếp! Ông không đáng được chết tử tế!” Úy Trì Hi kích động mắng. Khi cô nhớ lại tất cả mọi chuyện, càng không bao giờ muốn trở về quá khứ!
“Ta có tư cách gì?!” Lão già tóc trắng bị cô mắng chọc cho tức giận, bước một bước đến trước mặt cô, đưa tay bóp chặt chiếc cổ mảnh khảnh của cô! “Ta có tư cách gì?! Ha ha ha ha ha! Lăng Vũ Hi, trên đời này không có một ai so với ta có đủ tư cách hơn!”
“Phụt!” Cô nhổ một bãi nước bọt về phía lão, “Ông có gan thì bóp chết tôi ngay bây giờ đi! Nếu không, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ gϊếŧ ông!” Cô sẽ không bao giờ quên những nhát roi năm đó của lão. Cái loại đau khắc sâu đốt da đốt thịt kia, cho đến nay trong tâm trí cô vẫn còn như mới!
“Gϊếŧ ngươi? Hừ! Chẳng phải là quá lợi cho ngươi?! Ta cũng muốn nhìn thử xem, bản lãnh của ngươi có bao nhiêu mà đòi gϊếŧ ta!” Bất chợt đẩy thân thể của cô văng ra, lão già tóc trắng giống như sợ trong một lúc tức giận thật sự sẽ bẻ gãy cổ cô, “Phong Ngạo, nhốt nó lại cho ta! Huấn luyện kỹ thuật của nó, một tháng sau, ta muốn nó lại là một sát thủ thực thụ!”
Giọng nói bạo ngược, tàn nhẫn vô tình, mặc cho cô la hét thế nào, cũng không để tâm!
Chẳng lẽ, cô thật sự phải ở lại cái nơi máu lạnh này, trải qua hơn nửa phần đời còn lại hay sao?
Không! Cô không cam lòng! Cô sẽ không để cho Thác Dã được thuận lợi ở cùng Giang Tuyết Nhi!
Cô muốn chạy trốn, cô nhất định phải chạy trốn!